CHƯƠNG
Tại sao Lâm Thế Kiệt lại nhìn cô với ánh mắt như thể cô là cái loại… đê hèn vậy chứ.
“Lâm Thế Kiệt, đây là chính miệng anh bảo tôi có thể quay lại đấy nhé.” Giản Nghệ Hân cắn môi, trong mắt loé lên một tia tức giận.
Cô không phải là loại phụ nữ chịu sự sắp đặt của người khác. Cho dù có hợp đồng với Lâm Thế Kiệt thì sao chứ, bọn họ đều là hai người ngang hàng với nhau, cô chỉ đồng ý kết hôn tạm thời với anh đồng thời giúp anh tránh thoát mệnh đào hoa mà thôi chứ không phải bán thân cho anh.
Rõ ràng là hôm qua và sáng hôm nay cô vẫn còn xúc động vì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Lâm Thế Kiệt nhưng giờ nghĩ lại thì đầu óc cô đúng là bị lừa đá rồi.
Loại người luôn cho rằng mình bẩm sinh đã tài trí hơn người như Lâm Thế Kiệt thì có chỗ nào tốt chứ?
“Đúng, tôi nói vậy đấy.” Không phải là Lâm Thế Kiệt không phát hiện ra sự tức giận trong mắt Giản Nghệ Hân, cũng vì thế mà anh đột nhiên cảm thấy hơi khó xử, sao, bị anh nói trúng nên mới tức giận à?
“Được, vậy anh đừng hối hận, tôi quay lại đây.”
Giản Nghệ Hân khịt mũi, mặc dù bên ngoài rất lạnh nhưng chính gió lạnh càng làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn, chỉ là cô không muốn cứ như vậy mà theo Lâm Thế Kiệt trở về.
Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mà cô phải chịu sự sắp đặt của anh chứ?
Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt một cách dữ tợn rồi vén váy đi về phía đại sảnh.
Nhìn theo bờ lưng mảnh mai, yếu đuối của cô, Lâm Thế Kiệt ngây ngẩn cả người. Cô quay lại thật à. Anh vốn dĩ không có ý đó…
“Tổng giám đốc, phu nhân quay lại rồi à? Chúng ta vẫn đợi cô ấy chứ.” Tài xế đã lái xe đến, nhưng chỉ thấy Lâm Thế Kiệt mặc vest trắng đứng trước cửa. Chuyện này thật kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng là phu nhân và tổng giám đốc cùng đi ra ngoài, tại sao phu nhân lại bỏ đi rồi.
“Không cần lo cho cô ấy.”
Lâm Thế Kiệt cũng không biết tại sao mình lại nóng nảy, anh cứ thế mở cửa xe chui vào, hành động tự nhiên lưu loát.
Anh có bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu chứ?
“Nổ máy.” Lâm Thế Kiệt thờ ơ nói, vừa dứt lời, tài xế đã cho xe chạy ra ngoài. Chiếc xe dần biến mất trên đường, Giản Nghệ Hân tức giận nhìn theo, bàn tay cô ngày càng siết chặt.
Tên khốn, đồ khốn kiếp!
Lâm Thế Kiệt, anh là cái đồ nhà giàu tàn bạo, không có tính người!
Là loại nhà giàu đáng ghét nhất trần đời!
Giản Nghệ Hân đứng trước cửa sổ sát đất, bỗng nhiên cảm thấy mũi mình chua xót. Cô sợ anh tức giận nên không đồng ý lời mời của Mộ Long dù cô rất muốn đi theo Mộ Long học vẽ…
Nhưng Lâm Thế Kiệt lại nghi ngờ cô.
Vì vậy nên cô mới uất ức sao?
“Một đi không trở lại!” Giản Nghệ Hân xoa xoa, chỉ là một gã đàn ông thôi, không phải sao? Cô buồn rầu làm gì chứ, cô và Lâm Thế Kiệt chẳng có quan hệ gì hết, ngoại trừ tờ giấy chứng nhận kết hôn ra thì hai người chỉ là hai kẻ ở hai thế giới khác nhau mà thôi.
Cô mặc Lâm Thế Kiệt muốn làm gì thì làm.
Giản Nghệ Hân khịt mũi, tiệc rượu sau lưng cô đã bắt đầu, có âm thanh chói tai truyền đến, cô quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh ăn uống linh đình, tiếng cụng ly náo nhiệt nhưng đó chỉ là cuộc vui của người khác còn cô thì chỉ cô đơn một mình mà thôi.