CHƯƠNG
Cô còn tưởng hôm nay sẽ biết được địa chỉ của người thân nào ngờ xôi hỏng bỏng không…
Giản Nghệ Hân buồn bực đứng một hồi, cuối cùng quyết định ra ngoài đi dạo. Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt quá, cô muốn ra ngoài giải sầu, nếu không sợ là cô sẽ uống cạn chai sampanh được gói tinh xảo trên bàn mất thôi.
Trong lòng có cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó.
Khoé mắt cũng ươn ướt theo, Giản Nghệ Hân vừa đi vừa chậm rãi bám vào tường, bởi vì đứng một lúc lâu, đầu gối và bắp chân của cô đều đau nhức. Nếu không vì Lâm Thế Kiệt, cô đã không đi đôi cao gót khó chịu như vậy.
Vậy mà anh lại bỏ mặc cô ở lại đây.
“Hai”
, quả nhiên đàn ông là đồ không đáng tin.” Giản Nghệ Hân hừ một tiếng, hôm nay cô không mang theo nhiều tiền mặt, trong túi nhỏ màu trắng chỉ có một chiếc điện thoại di động, cũng chả biết tối nay sẽ ở đâu nữa.
Lâm Thế Kiệt liệu có quay lại đón cô không?
“Cô ở đây có một mình thôi sao? Uống với tôi một chén nhé?”
Giản Nghệ Hân nghe thấy tiếng động thì giật mình, không biết từ lúc nào sau lưng cô đã có một gã đàn ông mặc vest đen mang giày da đứng đó, trên tay anh ta đang cầm hai chiếc Lâmc, trông giống như sâm panh.
Giản Nghệ Hân biết, dự tiệc chiêu đãi này đều là những kẻ không giàu có thì cũng quyền quý nên cô lịch sự lắc đầu: “Tôi không uống rượu, cám ơn.”
“Không uống? Cô ngay cả nể mặt một chút cũng không thèm à… Cô xem thường tôi sao?” Gã đàn ông kiếm cớ gây sự, Giản Nghệ Hân nhíu mày.
Cô đương nhiên không phải khinh thường rồi…
Mà là cô không muốn uống rượu với một gã đàn ông xa lạ.
“Chỉ một ly cũng không được sao?” Gã đàn ông đi tới, cưỡng ép nhét chiếc Lâmc vào trong tay Giản Nghệ Hân khiến cô không cách nào từ chối, cô cũng không kịp thấy trong mắt gã đàn ông đó chợt loé lên.
Gã đàn ông này trông mới ngoài ba mươi, trên người mặc toàn hàng hiệu, Giản Nghệ Hân cảm thấy đây không phải là loại người mà mình có thể trêu vào nên đành phải gật đầu: “Vậy được tôi sẽ uống một chút.”
Có thể đến những bữa tiệc xa hoa như này thì chắc là sẽ không giống với mấy tên côn đồ trong quán bar.
Giản Nghệ Hân nhấp một ngụm, lúc này cũng không để ý mình đã trở thành con mồi của người khác …
Một đôi mắt được được trang điểm tinh tế trên ban công lầu hai của Bích Quế Viên có đã chứng kiến hết thảy mọi việc, chính là Giản Thuý Vy, cô ta đã chứng kiến chuyện đang diễn ra và lơ đãng nhếch lên một nụ cười hài lòng.
Đây là bà Lâm mà mọi người nói ư?
“Thuý Vy, ở đây làm gì vậy, mọi người đang chờ cậu nhảy cùng đấy.”
Lâm Hàn Tình uyển chuyển lắc hông đi tới, cô ta vừa tìm một vòng dưới lầu nhưng không nhìn thấy Giản Thuý Vy, hỏi người hầu mới biết được Giản Thuý Vy ở lầu hai, nên mới lên đây, nhưng mà Giản Thuý Vy ở đây để làm gì chứ.