CHƯƠNG
“Tôi không xuống, tôi muốn ôm cơ ~~”
Giản Nghệ Hân cười “hihi”, ánh mắt mơ màng nhưng lại có vài phần ngây thơ, gió đêm lành lạnh thổi bay váy cô lên, lúc này áo vest của Lâm Thế Kiệt đang khoác trên người cô, cô lười biếng không chịu xuống xe: “Bế!”
“…”
Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân đang làm nũng với mình, chợt nghĩ đến đứa trẻ ba tuổi, nếu không có được kẹo, chắc phản ứng của chúng cũng sẽ như vậy nhỉ.
“Tự xuống.” Anh sẽ không để Giản Nghệ Hân hình thành cái tật này đâu.
Thấy Lâm Thế Kiệt lạnh lùng, hung dữ nhìn mình, Giản Nghệ Hân chu miệng, như sắp bật khóc, cô biết ngay là Lâm Thế Kiệt không thích mình mà, huhu, đến cả bế xuống cũng không chịu, nhỏ nhen.
“Chuyện đó, tổng giám đốc, bên ngoài gió cũng lớn lắm, hay là cậu mau bế mợ chủ về phòng đi.”
Cũng đã khuya rồi, tài xế không kìm được mà nhắc nhở.
Lúc này, Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn tài xế một cái, tài xế lập tức im bặt, chỉ là đối diện với Giản Nghệ Hân như một đứa trẻ, Lâm Thế Kiệt cũng không thể nhẫn tâm nổi, anh bế cô lên kiểu công chúa, rồi thấp giọng nói bên tai Giản Nghệ Hân: “Chỉ lần này thôi.”
Giản Nghệ Hân đáng chết, rõ ràng là đang ỷ vào việc say rượu để chiếm hời của anh, còn tưởng anh không biết chắc… “Hưm, thoải mái quá.” Giản Nghệ Hân tìm một tư thế thoải mái dựa vào lòng Lâm Thế Kiệt, hài lòng mỉm cười.
Lâm Thế Kiệt vừa vào cửa, dì Liễu đã vội chạy ra từ phòng bếp, bà đang chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, thấy Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân đi vào, bà không khỏi mỉm cười: “Cậu chủ, hai người về rồi à, mợ chủ ngủ rồi sao?”
Lâm Thế Kiệt khẽ “ừm” một tiếng, Giản Nghệ Hân nhìn có vẻ khá mảnh mai, nhưng thực tế, khi bế cô lên cũng vẫn khá chắc tay, chưa nói đến cánh tay của cô không ngừng vung vẩy… Lâm Thế Kiệt nhìn dì Liễu, dặn dò bà: “Dì nấu ít canh giải rượu.”
“Được!”
Lâm Thế Kiệt bế Giản Nghệ Hân lên tầng, ném thẳng cô xuống giường, thấy cô nằm trên giường không chút dáng vẻ thục nữ, khóe miệng anh giật giật, có chút ghét bỏ kéo chăn lên che đi đôi chân trắng ngần của Giản Nghệ Hân.
Lúc này mới vội bước vào phòng vệ sinh, thay áo sơ mi trên người ra.
Áo sơ mi có dính mùi rượu, anh không thích.
“Hu ~ Lâm Thế Kiệt, anh là kẻ xấu xa, sao lại đẹp trai đến vậy chứ, đã đẹp trai rồi thì thôi đi, anh còn không ngoan ngoãn ở nhà, ngày ngày ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh không thấy trong tiệc rượu có bao nhiêu cô nàng mắt đưa mày liếc với anh sao, nhất là cái cô Lâm Hàn Tình kia, hừ, là em gái của anh mà còn dám mơ tưởng chiếm hữu anh!”
Giản Nghệ Hân tìm một tư thế thoải mái nằm lên gối, miệng còn không ngừng lải nhải, Lâm Thế Kiệt bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, Giản Nghệ Hân đúng lúc nói đến: “Lâm Thế Kiệt, tôi… tôi thích ~”