CHƯƠNG
Thích…
Lâm Thế Kiệt vừa mới tắm một cách qua loa, lúc này nghe thấy Giản Nghệ Hân đang lẩm bẩm gì đó, anh chợt thấy căng thẳng.
“Ưm, Lâm… Lâm Thế Kiệt, tôi…”
Thích anh sao?
Lâm Thế Kiệt cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên rất muốn nghe nốt lời phía sau của cô, thậm chí cơ thể của anh đã phản ứng nhanh hơn não, bước nhanh đi tới phía cô, không khống chế được ghé sát vào cô, giọng nói bất giác nhẹ đi: “Giản Nghệ Hân, cô muốn nói gì?”
“Hưm ~”
Giản Nghệ Hân chợt vươn tay ra, suýt chút nữa đánh trúng mặt Lâm Thế Kiệt, may mà Lâm Thế Kiệt nhanh nhẹn tránh đi, có điều sắc mặt anh không được tốt cho lắm.
Người phụ nữ này lại dám đánh anh?!
“Giản Nghệ Hân, cô dậy đi.” Lâm Thế Kiệt híp mắt, ở trước mặt anh còn chưa ai dám xấc xược như vậy đâu.
Nói xong, Lâm Thế Kiệt đã nhấc cô dậy, có chút giận dữ nói: “Không được ngủ.”
“…” Giản Nghệ Hân mở mắt ra, như là có chút không vui: “Anh là ai? Tránh ra!”
Sắc mặt Lâm Thế Kiệt càng tệ đi, sống trong nhà anh, ngủ trên giường của anh còn hỏi anh là ai. Lâm Thế Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng, hôm nay Giản Nghệ Hân cãi nhau với anh đã khiến anh rất không vui rồi, cô lại còn dám uống rượu với người khác.
“A ~, sao anh lại giống Lâm Thế Kiệt thế, bạo quân, kẻ khốn, chỉ biết bắt nạt phụ nữ… ưm ~” Giản Nghệ Hân nói, sắc mặt phiếm hồng, cô ngồi dậy, giơ tay ra vỗ vỗ lên mặt Lâm Thế Kiệt, ừm, da của người này đẹp thật đó, Giản Nghệ Hân lại véo véo: “Lâm Thế Kiệt… gương mặt này của anh chắc chắn đã từng phẫu thuật rồi, anh đừng hòng lừa tôi! Anh để lại một mình tôi trong tiệc rượu, sau này… sau này nhất định tôi sẽ trả thù!”
“Cô muốn trả thù như thế nào?”
Lúc này ánh mắt của Lâm Thế Kiệt thâm trầm như một hồ nước, chưa có ai, lại dám động tay động chân với anh, chưa có một ai!
“Trả thù…” Giản Nghệ Hân mơ mơ màng màng, chợt trèo lên vai Lâm Thế Kiệt, nhưng vì khoảng cách quá gần, Lâm Thế Kiệt còn nghe thấy cô lẩm bẩm: “Đừng để tôi bắt được, nếu không… tôi nhất định sẽ cho anh đi làm trai bao, anh trông đẹp trai như vậy, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền…”
“…”
Nếu như ánh mắt có thể giết người, bây giờ Giản Nghệ Hân đã chết không chỗ dung thân rồi.
Lâm Thế Kiệt đẩy mạnh Giản Nghệ Hân ra, nhưng người này vẫn đang ôm chặt cổ anh, anh không thể chịu đựng nổi nữa, nhìn ly nước lạnh trên bàn. Hừ, đến lúc để cho Giản Nghệ Hân tỉnh táo hơn rồi.
Ngay sau đó, “phụt” một tiếng, anh hất nước lạnh lên mặt Giản Nghệ Hân.
“A, mưa rồi…” Giản Nghệ Hân lẩm bẩm, hất Lâm Thế Kiệt ra sờ lên mặt, sau đó, liền thiếp đi…
Cô, thế mà lại thiếp đi rồi!
Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân thiếp đi, cơn giận lập tức tiêu tan như mây khói.
Tuy dáng người của Giản Nghệ Hân không quá trước cong sau vểnh, nhưng không thể không nói cũng xem mảnh mai xinh đẹp, cho dù Lâm Thế Kiệt đã từng thấy qua rất nhiều người đẹp nhưng vẫn phải nói Giản Nghệ Hân cũng rất thanh tú.