CHƯƠNG
“Nếu cô đã hiểu nhầm tôi, vậy bù đắp như nào đây?”
“…” Mẹ, thứ đàn ông chó má.
Lâm Thế Kiệt đúng là một tên thương nhân không lúc nào không chèn ép người khác.
Giản Nghệ Hân không khỏi trợn trừng mắt, nhưng… vẫn là câu nói đó, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, cô mím môi, đè nén sự phỉ nhổ Lâm Thế Kiệt ở trong lòng: “Anh nói xem phải làm sao đi, làm trâu làm ngựa đều được.” Chỉ cần cô không bị chiếm hời là được rồi.
“Thật sao, đều được?” Lâm Thế Kiệt nhếch miệng nở một nụ cười nhạt.
Giản Nghệ Hân không khỏi rùng mình, sao lại cảm thấy nụ cười này của Lâm Thế Kiệt không mang ý tốt vậy chứ…
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, Giản Nghệ Hân trịnh trọng gật đầu.
Cái gật đầu này của cô không có chút căng thẳng, Lâm Thế Kiệt lập tức nở một nụ cười hồ ly, có chút chê bai đánh giá vóc dáng của Giản Nghệ Hân, anh sờ cằm, nói với giọng điệu ghét bỏ: “Phụ nữ các cô không phải đều thích lấy thân báo đáp nhất sao? Nếu đã như vậy, hay là cô lấy thân báo đáp đi.”
“Lâm Thế Kiệt, đồ tiểu nhân đê tiện, vô sỉ!”
Giản Nghệ Hân không kìm được mà mắng chửi, cô híp mắt: “Ngoại trừ điều này, những yêu cầu khác tôi đều có thể đồng ý với anh.”
“Tôi chỉ cần cái này.”
“…” Không phải Lâm Thế Kiệt thích cô rồi đó chứ?
Giản Nghệ Hân ý thức được điều này, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, đến cả ánh mắt cũng trở nên bay bổng…
Nếu như…
Nếu như Lâm Thế Kiệt thật sự thích cô…
“Trêu cô đấy. Một cọng rau má như cô, tôi không hứng thú.” Lúc Giản Nghệ Hân đang nghiêm túc đấu tranh trong lòng, Lâm Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, bỏ lại Giản Nghệ Hân đang ngơ ngác, quay người lên tầng thay quần áo, nhất thời trong phòng khách rộng rãi trống trải chỉ còn lại một mình Giản Nghệ Hân.
“Anh mới là rau má, cả nhà anh là rau má!”
“Mợ chủ, bữa sáng đã xong rồi, hôm qua bên nhà cũ gửi đến một ít rau má mới, tươi lắm…”
Dì Liễu đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Giản Nghệ Hân đứng ngơ ngẩn trong phòng khách thì nói.
“Dì Liễu! Tôi không ăn rau má, cả đời này cũng không ăn!” Giản Nghệ Hân giận dữ nói, dì Liễu ngơ ngác, sau đó cười lớn: “Mợ chủ, cô đừng tức giận với cậu chủ, cậu ấy chỉ phũ miệng thế thôi… Thât ra cậu chủ quan tâm đến cô lắm, tối qua không những bế cô trở về mà còn dặn tôi chuẩn bị canh giải rượu rồi thay quần áo cho cô nữa, chỉ sợ cô ngủ không được ngon thôi đó…”
Bà chưa từng thấy cậu chủ quan tâm một người như vậy bao giờ, cậu chủ tìm được người mình thích, bà cũng thấy vui mừng.
Nghe lời dì Liễu nói, Giản Nghệ Hân ngơ ra, dì Liễu nói thật sao… Anh thật sự quan tâm cô sao?
Lúc này trên tầng truyền đến âm thanh, Lâm Thế Kiệt đã thay xong quần áo rồi, anh mặt một bộ vest tinh tế bước xuống.