CHƯƠNG
Trên đường đến công ty, Giản Nghệ Hân cứ cúi đầu mãi, không biết đang nghĩ gì, chẳng lẽ không vui vì chuyện sáng nay sao?
Chiếc xe di chuyển ổn định trên đường, Lâm Thế Kiệt chợt lên tiếng: “Giản Nghệ Hân.”
“Có chuyện gì thì nói.” Giản Nghệ Hân vẫn canh cánh chuyện Lâm Thế Kiệt nói cô là rau má, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Tâm trạng của Lâm Thế Kiệt lại khá tốt, anh chợt cảm thấy, buổi sáng như vậy cũng rất thú vị, Lâm Thế Kiệt đang giải quyết công việc, ban nãy cũng chỉ nhất thời nổi hứng gọi một tiếng, lúc này lại thấy có chút không vui vì thái độ lạnh nhạt của Giản Nghệ Hân: “Cô còn nhớ tối qua cô đã nói gì không?”
“Hả, tôi đã nói gì?”
Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt không nói tiếp nữa, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh. Hình như anh rất bận, đến cả lúc ngồi trên xe cũng cầm iPad để giải quyết mail công việc, dáng vẻ vùi đầu nghiêm túc vô cùng đẹp đẽ.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt đẹp trai của Lâm Thế Kiệt.
“Lâm Thế Kiệt, nói chuyện đừng nói nửa chừng, rất vô đạo đức đấy!”
Tuy Lâm Thế Kiệt đang làm việc, nhưng trong lòng lại thấy bực bội, nghe thấy lời Giản Nghệ Hân nói, anh chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Tôi chưa chạm vào cô.”
“… Ừm.” Chuyện này không phải đã giải thích rồi sao?
Giản Nghệ Hân không hiểu ra làm sao, nghi hoặc nhìn Lâm Thế Kiệt, vừa hay lúc này cô đàn em ở trường gửi tin messenger đến, Giản Nghệ Hân nói với cô ấy tối nay sẽ cùng nhau đóng gói hình đại diện đã thiết kế xong cho cô ấy, cô lại nghĩ đến lời mời của Mộ Long tối qua, không khỏi chạm vào hình đại diện của Mộ Long.
Nên mở lời thế nào đây…
Lâm Thế Kiệt đợi một lúc cũng không nghe thấy câu trả lời của Giản Nghệ Hân, anh nhìn qua phía cô, thấy hộp thoại mà cô đang mở: “Nói chuyện với ai vậy?”
“Mộ Long đó, không phải tối qua anh ta nói muốn mời tôi sao? Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt…” Giản Nghệ Hân đang vắt não suy nghĩ xem nên bắt chuyện với Mộ Long như thế nào, nên cũng không quá để ý đến lời của Lâm Thế Kiệt, đến lúc cô phản ứng lại thì cảm thấy được nhiệt độ không khí chợt giảm thấp xuống.
Ờm…
Hình như cô đã đồng ý với Lâm Thế Kiệt là không đi nữa rồi nhỉ?
“Giản Nghệ Hân, nhớ rõ thân phận của cô!” Lâm Thế Kiệt cầm điện thoại của Giản Nghệ Hân, tịch thu không chần chừ.
“Này! Đúng là tôi đã lấy anh rồi, nhưng cũng đâu phải bán thân cho anh, dựa vào đâu mà anh cướp điện thoại của tôi.”
“Đúng thế, cô còn nhớ là mình đã lấy tôi rồi cơ đấy.” Lâm Thế Kiệt cười, nhìn vào hộp thoại, Giản Nghệ Hân gửi cho Mộ Long một nhãn dán thân thiện, cô còn chưa từng gửi cho anh đâu đấy! Lâm Thế Kiệt cười nói: “Tan làm thì cô là vợ của tôi, nên thời gian là của tôi, nhưng, cô đừng quên, đi làm thì cô là nhân viên của tôi, thời gian cũng là của tôi.”
“Lâm Thế Kiệt, anh cãi chày cãi Lâmi!”
Cô chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ đến vậy!