CHƯƠNG
Nụ cười của Giản Nghệ Hân trở nên cứng nhắc, xem ra năm nay tất cả mọi người đều không đáng tin.
“Tổng giám đốc Lâm, đây hình như không phải chuyện riêng của một mình em đâu nhỉ?” Giản Nghệ Hân lạnh lùng “hừ” một tiếng, tiến sát Lâm Thế Kiệt, híp mắt uy hiếp nói: “Nếu anh không cho tôi dùng, vậy được thôi, tôi sẽ để đám phóng viên này đợi trong phòng họp, dù sao lúc này cũng đến giờ làm việc rồi, tôi phải đi làm đây, còn về việc… bọn họ sẽ viết bài về việc tập đoàn Đế Quốc thờ ơ với cánh truyền thông như thế nào, đó không phải chuyện tôi có thể can thiệp nữa rồi.”
Giản Nghệ Hân cười vui vẻ nói, như không màng mọi thứ nữa.
Thấy thái độ thoải mái của cô, Lâm Thế Kiệt nhíu mày, anh không thể để danh tiếng của tập đoàn Đế Quốc bị hủy hoại chỉ vì một hành động trẻ con này của Giản Nghệ Hân được, đúng là quá trẻ con!
“Cho cô mười phút để giải quyết gọn gàng. Hửm?”
Lâm Thế Kiệt ném lại một câu rồi lập tức rời đi.
Dáng vẻ đó của anh là không định tham gia họp báo sao? Ánh mắt Giản Nghệ Hân tối đi, từ nhỏ đến lớn cô đều dựa vào bản thân mình, nếu không cũng không thể sống tiếp được, vậy nên… cho dù Lâm Thế Kiệt có để cô tự sinh tự diệt, cô cũng sẽ không để ý.
Giản Nghệ Hân ngân nga khúc hát đi vào phòng họp, lúc đẩy cửa đi vào, phóng viên đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Tuy người vợ này của tổng giám đốc rất lịch sự, còn biết chuẩn bị trà cho bọn họ!
Nhưng bọn họ đến đây không phải để uống trà!
“Mọi người đã đợi lâu rồi nhỉ, bây giờ tôi sẽ giải thích với mọi người, tại sao tôi lại bị người đàn ông kia quấy rối.” Giản Nghệ Hân không để ý đi vào trong, đứng ở chính giữa phòng họp, nhìn xung quanh: “Thật ra, là vì tôi và tổng giám đốc Lâm đã cãi nhau, anh ấy để lại tôi một mình ở tiệc rượu.”
“Phụt!”
Giản Nghệ Hân vừa dứt lời, lúc này Chu Loan đang ở trong phòng họp cũng không kìm được mà phun nước ra.
Ha ha ha… Giản Nghệ Hân đúng là cái gì cũng dám nói, tổng giám đốc để mặc cô ở tiệc rượu? Cô chắc chắn là không định hủy hoại danh tiếng của tổng giám đốc đó chứ?
Chỉ là, Chu Loan chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, anh ta lập tức ngừng cười.
“Cười gì? Sao không cười nữa?” Lâm Thế Kiệt liếc qua Chu Loan với ánh mắt u ám.
Sắc mặt anh không quá dễ nhìn.
Vì… Giản Nghệ Hân trong camera giám sát đã bắt đầu nói tiếp.
“À chuyện đó, tổng giám đốc… nếu anh muốn nghe thì anh cùng mợ chủ tiếp phóng viên đi, một mình anh trốn ở đây xem giám sát thì tính là gì chứ?” Chu Loan khó hiểu nói.
Từ khi vào phòng làm việc, Lâm Thế Kiệt đã kéo anh ta trở về rồi, anh ta vốn muốn bảo vệ cho Giản Nghệ Hân, nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt nhất quyết kéo đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hơn nữa Lâm Thế Kiệt còn ra lệnh cho anh ta trích camera trong phòng họp ra.
“Phí lời? Chu Loan, cậu muốn đi châu Phi à?”
“Không không không… tổng giám đốc đừng mà, lần trước tôi phơi đen đến bây giờ vẫn chưa trắng trở lại được đây.” Chu Loan vừa nghe lời uy hiếp không che đậy của Lâm Thế Kiệt, lập tức khóc không thành tiếng.