CHƯƠNG
“Đúng vậy, chúng tôi… rất hòa hợp trong cuộc sống.” Giản Nghệ Hân híp mắt cười, ánh mắt cong cong, sao cô không biết phóng viên muốn gì cho được? Giản Nghệ Hân có chút ngại ngùng, lại ung dung nói: “Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cũng rất tốt, cảm ơn mọi người quan tâm.”
“Oa… Có điều đây chỉ là lời nói từ phía cô, nếu như tổng giám đốc Lâm yêu cô vậy sao lại không xuất hiện thanh minh cùng cô?” Hôm nay có được tin tức lớn như vậy, đám phóng viên ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng, có điều vẫn không chịu bỏ qua cho cô, đúng lúc này, cửa chợt bị mở ra, Lâm Thế Kiệt mặc vest thẳng tắp đứng trước cửa.
Tim Giản Nghệ Hân đập mạnh như một hồi trống.
Lời ban nãy của cô, Lâm Thế Kiệt đều đã nghe thấy rồi?
Ánh mắt của Lâm Thế Kiệt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Giản Nghệ Hân, đối diện với những câu hỏi của phóng viên, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “ừm” bằng âm mũi, không nói lời gì khác, đám phóng viên để lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Đây là sẽ là tin tức bùng nổ lắm đây.
“Phỏng vấn đủ chưa?” Lâm Thế Kiệt lạnh nhạt liếc nhìn đám phóng viên, ý tiễn khách không cho phép từ chối, đám phóng viên cũng toàn là những người trải sự đời, biết tổng giám đốc Lâm không dễ dây dưa, lần lượt rời đi, trước khi rời đi còn nhìn Giản Nghệ Hân với ánh mắt sâu xa.
Giản Nghệ Hân: “…”
Kịch hay đã bắt đầu rồi, sao có thể dừng lại được? Giản Nghệ Hân lập tức làm ra vẻ dịu dàng ôm cánh tay Lâm Thế Kiệt: “Chồng, các phóng viên đều đã rất vất vả, anh cười một cái đi mà, đừng có lạnh mặt như vậy hoài.”
Cười một cái?!
Sắc mặt Lâm Thế Kiệt lập tức trở nên tối thui!
Giản Nghệ Hân coi anh là người mua vui sao? Lại còn là với đám phóng viên mà thường ngày anh không muốn tiếp xúc làm việc cùng, có điều, Giản Nghệ Hân nhân lúc Lâm Thế Kiệt không chú ý, đưa tay kéo miệng anh lên!
Oa…
Những phóng viên vẫn chưa rời đi nhìn thấy cảnh này đều cầm máy ảnh ra chụp lại, xem ra quan hệ giữa tổng giám đốc Lâm và mợ Lâm thật sự rất tốt!
Cho đến khi phóng viên rời đi hết: “Bỏ tay ra.” Lâm Thế Kiệt mới kiềm chế nói.
Ánh mắt hung dữ như muốn xẻ thịt cô ra thành nhiều phần, Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân, cô dám trêu đùa anh trước mặt phóng viên?
Sao cô dám?
Hơn hai mươi phóng viên đều đã rời đi.
Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh. Giản Nghệ Hân nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Lâm Thế Kiệt, nịnh bợ nói: “Mười phút, không sớm không muộn, mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo rồi, tổng giám đốc Lâm anh làm việc đi, tôi cũng trở về làm việc đây ~” Nói xong, cô còn nháy mắt với Lâm Thế Kiệt, chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng lại chợt cảm thấy cô không thể động đậy được!
“Lâm Thế Kiệt, có gì thì từ từ nói, anh thả tôi ra trước được không?” Giản Nghệ Hân cười haha.