CHƯƠNG
“Ban nãy trước mặt phóng viên nói tình cảm vợ chồng của chúng ta tốt, còn nói rất hăng cơ mà?” Anh không ngờ Giản Nghệ Hân còn có một mặt như này, dáng vẻ ngại ngùng lại có chút non nớt… sự quyến rũ chết tiệt.
Ha… nếu không phải vì Lâm Thế Kiệt ném củ khoai nóng này cho cô, cô sẽ giả vờ yếu đuối để giành lấy sự đồng tình sao? À không đúng, phía sau còn khoe tình cảm nữa.
Có hiểu hay không, đây là gọi là chiêu trò truyền thông đấy.
“Tổng giám đốc Lâm, anh không hài lòng với sự biểu hiện của tôi, hay là tôi gọi phóng viên lại, anh giải thích lại một lượt cho bọn họ nhé?” Giản Nghệ Hân đề nghị.
Lâm Thế Kiệt nhìn nụ cười gian xảo giống hệt một con hồ ly nhỏ trên gương mặt cô, lạnh lùng “hừ” một tiếng, ánh mắt như biết rõ anh sẽ không gọi đám phóng viên đó lại. Lâm Thế Kiệt đẩy Giản Nghệ Hân ra, ngồi lên bàn họp, nói: “Ban nãy cô nói, chúng ta rất hòa hợp?”
Lâm Thế Kiệt Lâm ý nhấn mạnh hai chữ “hòa hợp” tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
“Haha… chuyện này, thật ra cũng do tôi thêu dệt thôi, tôi cũng chỉ muốn ngăn vận đào hoa lại cho anh thôi mà.” Giản Nghệ Hân nói.
“Ồ? Vậy sao?”
“Đúng thế.” Giản Nghệ Hân nhân cơ hội muốn chạy trốn, tay cô đã chạm đến nắm tay cửa rồi, nhưng lại chợt bị Lâm Thế Kiệt kéo về, ngay sau đó, cả người Giản Nghệ Hân bị đè lên bàn làm việc trong phòng!
“Chủ ý này của cô, nghe có vẻ không tệ.” Một chân của Lâm Thế Kiệt tách chân Giản Nghệ Hân ra, mập mờ ghé sát vào tai cô: “Vậy… diễn kịch có nên làm cho thật hơn một chút không?”
Nói xong, bàn tay lớn của Lâm Thế Kiệt bắt đầu ngao du trên cơ thể Giản Nghệ Hân!
Lòng bàn tay người đàn ông mang theo nhiệt độ nóng bỏng, xẹt qua da thịt lộ ra bên ngoài của Giản Nghệ Hân, khiến cô cảm thấy run rẩy từng đợt.
Giản Nghệ Hân bị anh đè ép nằm trên bàn làm việc, gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, nơi này chính là phòng họp đấy.
“Lâm Thế Kiệt, anh buông ra…”
“Ưm…”
Giản Nghệ Hân còn chưa dứt lời, Lâm Thế Kiệt đã dùng khóe môi mỏng của mình chặn cô lại, Giản Nghệ Hân ngỡ ngàng cảm nhận nụ hôn của anh, đại não lập tức trống rỗng. Cô và Hà Thuyết còn chưa từng làm chuyện như thế này.
Nhưng mà lại nhiều lần cùng Lâm Thế Kiệt…
“Lần này thoải mái rồi chứ?” Đôi mắt đen nhánh của Lâm Thế Kiệt ánh lên ý cười hờ hững, anh hơi đứng dậy rời khỏi Giản Nghệ Hân, hài lòng nhìn gương mặt đỏ như ráng chiều của cô.
Vừa nãy không phải cô còn nói với các phóng viên rằng đời sống “tình” cảm rất hòa hợp, hạnh phúc sao?
Sao lúc này ngay cả lấy hơi cũng không biết thế.
“Lâm Thế Kiệt, anh đang sàm sỡ tôi, tôi có thể kiện anh.” Giản Nghệ Hân tức nổ phổi, không ngừng lau miệng mình, cứ như vừa hôn mình là cái gì đó bẩn thỉu vậy. Hành động của cô khiến Lâm Thế Kiệt nheo mắt lại nguy hiểm, cô đây là thái độ gì thế?
Được anh hôn là niềm mơ ước của biết bao phụ nữ, thế mà Giản Nghệ Hân lại chê bẩn ư?
Điều này khiến Lâm Thế Kiệt cảm giác mình bị vũ nhục.