CHƯƠNG
“Được lắm, cô đi tố cáo tôi đi, có cần tôi cho cô phương thức liên lạc với bộ phận pháp lý của tập đoàn Đế Quốc không?” Giờ đây, Lâm Thế Kiệt chưa đứng hẳn dậy, thân thể còn đặt trên người Giản Nghệ Hân, cực kỳ mập mờ.
“Anh đây là ỷ mạnh hiếp yếu, tất cả kẻ có tiền đều không biết xấu hổ như anh sao?” Lỗ tai Giản Nghệ Hân đỏ bừng, đẩy mạnh Lâm Thế Kiệt một cái: “Tôi nói đời sống tình cảm của chúng ta hòa hợp thì anh lập tức diễn cho tôi xem à, vậy tôi nói anh chiều chuộng tôi có phải anh lập tức chuyển tập đoàn Đế Quốc sang tên tôi hay không?”
“Ồ, cô đã có được tôi mà chưa thỏa mãn ư, tôi còn đáng giá hơn tập đoàn Đế Quốc đấy.” Lâm Thế Kiệt bỗng bật cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại không hề cười.
Từ nhỏ, ông nội và ba đã coi trọng công ty hơn bản thân, bởi vậy Lâm Thế Kiệt dồn toàn bộ tinh lực lên công ty…
Anh làm việc giống như người máy không biết mệt mỏi, nên có cơ hội là đám phóng viên đó luôn hỏi dò đời sống tình cảm của anh, thí dụ như khi nào thì có bạn gái, khi nào thì kết hôn… Anh cho rằng, có lẽ đến lúc đó mình sẽ tìm một cô gái điềm đạm mà tiến hành thông gia chính trị, nhưng anh không ngờ trong sinh mệnh lại xuất hiện một Giản Nghệ Hân thông minh tinh ranh.
“Có được anh á?” Thôi xin, cô sợ sẽ bị phụ nữ khắp nơi truy sát lắm…
“Thế nào, tôi còn không xứng với cô sao?”
…”
Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật một cái, rõ ràng cô cảm thấy không khí chung quanh đã lạnh đi: “Xứng xứng, đợi khi nào tổng giám đốc Lâm trở nên nghèo túng, trong túi chỉ còn lại mấy trăm nghìn, thì chúng ta sẽ môn đăng hộ đối ngay thôi.” Giản Nghệ Hân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nghèo túng?
Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ trêu chọc của Giản Nghệ Hân, ánh mắt trở nên u ám, cô gái này lại muốn mình nghèo túng như vậy sao? Chẳng lẽ đến lúc đó cô ấy sẽ lập tức vứt bỏ mình để ở bên kẻ có tiền hả? Nhưng mà, hiện tại ở thành phố S, e là không có ai giàu hơn anh đấy.
Hơn nữa, ai dám muốn người phụ nữ của Lâm Thế Kiệt anh chứ.
“Được thôi, chờ tôi nghèo túng rồi, cô hãy ra ngoài kiếm tiền nuôi tôi.”
“Hở… đến lúc đó tôi sẽ lập tức bán anh đi, chắc chắn rất nhiều phụ nữ sẽ tranh giành đấy.”
Đáng chết, cô gái này còn nghĩ đến chuyện này cơ à, nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Thế Kiệt chợt cứng lại, anh áp lại gần Giản Nghệ Hân: “Giản Nghệ Hân, cô không muốn tìm chủ nhân mặt dây chuyền nữa à?”
Đương nhiên… muốn chứ.
Tối qua, không nhìn thấy ông cụ Trình, Giản Nghệ Hân cảm thấy hết sức đau khổ. Theo lý mà nói, cô đã trải qua cuộc sống hơn hai mươi năm không cha không mẹ, lẽ ra nên tập thành thói quen rồi.
Nhưng mà không biết tại sao, giờ đây có lẽ chân tướng đang ở trước mắt, Giản Nghệ Hân lại cảm thấy có chút bất an.
Ý cười trên mặt cô dần dần biến mất: “Lâm Thế Kiệt, chính anh đồng ý giúp tôi tìm thân thế, nếu như anh đổi ý, tôi sẽ lập tức nói cho phóng viên biết thật ra giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng.”
“Ồ?”
Giản Nghệ Hân nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Lâm Thế Kiệt, trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Cô biết mình không đấu lại Lâm Thế Kiệt, nhưng mà cô chắc chắn sẽ không chịu để yên.