CHƯƠNG
Cô gái kia nức nở nói, vừa nói vừa muốn đánh Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân nghe cô ta nói vậy thì cau chặt mày.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô bỗng nhớ ra, cô ta chính là người nói xấu mình ở phòng trà và bị mình tạt cà phê vào mặt, nhưng chuyện đó đã qua rồi mà?
Chị Đan thấy vậy thì rất đau đầu, chị ta đưa tay ấn ấn huyệt thái dương rồi nói: “Giản Nghệ Hân, Thu Thủy chưa từng cho ai xem sáng khiến của mình hết, chỉ đưa cho cô đi đóng dấu hộ thôi, vậy nên chắc chắn những thông tin này là do cô tuồn ra.”
Đây được tính là lí do gì chứ?
Nơi bị đánh có hơi đau, Giản Nghệ Hân nhìn dòng Thu Thủy đang càn quấy trước mặt, cảm thấy có chút bực dọc.
Cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay Thu Thủy, ánh mắt lại nhìn về phía chị Đan: “Chị Đan, chuyện này không phải do em làm, trước khi có chứng cứ mấy người đừng suy đoán lung tung, như vậy là rất bất công với em.”
Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ngày xưa khi Giản Nghệ Hân không có tiền, chỉ có thể đi làm nhân viên phục vụ ở quán cơm, lúc đó một cậu trai trong phòng bếp đã lấy trộm tiền, nhưng cô lại bị đổ oan, nếu không phải Giản Nghệ Hân kiên trì muốn kiểm tra camera, e rằng cả đời này cô đã phải gánh vết nhơ đó rồi.
Bây giờ, chuyện giống như vậy lại một lần nữa xảy ra với cô, Giản Nghệ Hân ngoại trừ cảm thấy tức giận ra thì còn có chút tủi thân.
Chỉ vì do cô là người ngoài tới, chỉ vì bằng cấp của cô không cao, nên cứ vu oan giá họa cho cô sao?
“Chuyện này… Giản Nghệ Hân, không phải chị muốn làm khó em, mà chuyện này đã tạo ra thiệt hại rất nghiêm trọng cho công ty, nên những nhân viên bị hiềm nghi đều phải tạm đình chỉ để điều tra.” Chị Đan nói.
Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, tuy cô không hiểu việc phạm pháp thương nghiệp, nhưng cũng biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
Giản Nghệ Hân quay sang nhìn Thu Thủy, cô ta giãy dụa vài cái nhưng không thể thoát ra được, lập tức có chút giận dữ: “Giản Nghệ Hân cô muốn làm gì?! Chẳng lẽ cô trộm ý tưởng của cô, đến bây giờ còn muốn dùng bạo lực để tổn thương tôi sao?”
“Cô im miệng.” Giản Nghệ Hân thấy chị Đan càng lúc càng đau đầu, đành phải bảo Thu Thủy yên tĩnh lại, ánh mắt của cô quá mạnh mẽ, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc bình thường khi chị Đan trách mắng người khác, Thu Thủy lập tức không dám nói gì nữa.
Không phải Giản Nghệ Hân chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ bé thôi sao? Sao lại có khí thế như vậy? Thậm chí lúc gặp nguy còn không hoảng loạn, Giản Nghệ Hân rốt cuộc là một người như thế nào…
Thu Thủy vẫn chưa nghe nói chuyện Giản Nghệ Hân tiếp đón phóng viên sáng nay, nên những gì cô ta biết chỉ dừng lại ở việc Lâm Hàn Tình nói Giản Nghệ Hân rất không được yêu thích.
“Giản Nghệ Hân, cô hung dữ gì chứ, người làm sai là cô!” Thu Thủy ấm ức trách móc, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Khóe miệng Giản Nghệ Hân giật giật, bình thường cô cũng qua lại với đám đàn ông cao to, lực lưỡng, nên lúc uy nghiêm quả thực cũng có chút đáng sợ: “Tôi hỏi cô, cô nói ý tưởng của cô chưa từng đưa cho người khác?”