CHƯƠNG
“Hàn Tình, cô làm vậy không tốt lắm đâu?” Phía đối diện, Giản Thúy Vy nho nhã mím môi uống một ngụm café, nhìn một bóng người trong đám người kia.
Cho dù bị phóng viên vây quanh, nhưng khí chất trên người Lâm Thế Kiệt vẫn khiến anh rất nổi bật.
Giản Thúy Vy đương nhiên biết đám phóng viên này không thể cản lại Lâm Thế Kiệt, có điều, Thẩm Quân đã đưa Giản Nghệ Hân đi rồi, cô ta tin rằng một công tử đào hoa như Thẩm Quân sẽ không để Giản Nghệ Hân sống dễ dàng…
Xung quanh tối mịt, nhịp tim Giản Nghệ Hân vẫn luôn đập nhanh, cô nhìn người trước mắt, trong lòng chợt có một cảm giác hoảng loạn ập tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
“Anh, anh điều tra thì cứ điều tra, anh như vậy là định làm gì?”
Mới vừa ban nãy, Thẩm Quân chợt đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn đi về phía cô, Giản Nghệ Hân căng thẳng lùi về phía sau, nhưng tay của Thẩm Quân lại đột nhiên đặt lên vai Giản Nghệ Hân.
Cô không khỏi rùng mình.
Trong hoàn cảnh lạnh lẽo, bức bách như vậy, thần kinh cô vô cùng căng thẳng.
“Cô đừng căng thẳng, bây giờ sự thật đã bày rõ trước mắt rồi, Giản Nghệ Hân, cô vẫn nên thừa nhận đi, như vậy tốt cho cả tôi lẫn cô.” Thẩm Quân đột nhiên cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên người Giản Nghệ Hân, ánh bắt anh ta ẩn chứa ý tứ mà Giản Nghệ Hân không thể thấy rõ.
Tay Giản Nghệ Hân vẫn đang bị còng, Giản Nghệ Hân cắn môi dưới: “Anh Thẩm, nếu muốn điều tra thì mong anh cứ việc điều tra, bây giờ tôi mệt rồi, có thể từ chối thẩm vấn không? Nếu mấy người đã có chứng cứ thì hỏi tôi cũng không có ý nghĩa gì hết.”
Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Quân, không biết sao cô lại chợt cảm thấy có chút sợ hãi với người trước mắt này.
Anh ta không phải người của Cục điều tra tội phạm kinh tế sao?
Sao gương mặt lại xuất hiện biểu cảm đó, giống hệt như… biểu cảm của Hà Thuyết trước kia! Trong đầu Giản Nghệ Hân chợt hiện lên một suy nghĩ không hay, nhưng cô không dám nghĩ tiếp nữa. Giản Nghệ Hân chỉ thầm cầu nguyện là do cô đã nghĩ nhiều rồi, nhưng Thẩm Quân lại đột nhiên giơ tay ra, ngón tay mập mờ lướt qua gương mặt của Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân giật mình, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng ngay lập tức cô đã bình tĩnh lại: “Anh Thẩm, có lời gì anh cứ nói thẳng, anh làm vậy là có ý gì?”
“Ha ha ha… nếu cô đã bảo tôi nói thẳng, vậy tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa.” Thẩm Quân đột nhiên cười lớn, quá đáng hơn nữa, anh ta dùng tay siết cằm Giản Nghệ Hân: “Thật ra tôi rất muốn biết, cô cũng chỉ có chút nhan sắc mà thôi, sao lại có thể hấp dẫn được tên Lâm Thế Kiệt kia chứ?”
Thẩm Quân nói, gương mặt tuấn tú đã ghé sát lại Giản Nghệ Hân, anh ta quan sát kĩ Giản Nghệ Hân, như là muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt cô.
Nếu đến lúc này Giản Nghệ Hân vẫn không biết có gì đó không ổn thì cô đã không còn là Giản Nghệ Hân nữa rồi: “Anh là người của Lâm Hàn Tình, là cô ta bảo anh đến bắt tôi?”
“Chà, cũng không ngốc lắm nhỉ…”
Cằm bị siết lấy, Thẩm Quân dùng sức hơi mạnh, khiến Giản Nghệ Hân có hơi đau, cô chịu đựng cảm giác khó chịu này, nói tiếp: “Tại sao? Cho dù anh và Lâm Hàn Tình có quen nhau, nhưng anh có thể vào Cục điều tra tội phạm kinh tế thì cũng không đến mức mạo hiểm công việc của mình vì cô ta chứ?”