CHƯƠNG 259
“Ừm.”
Lâm Thế Kiệt luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng nếu mặt dây chuyền đã tìm về được với lại sau khi anh kiểm tra xong cũng không phát hiện điều gì khác thường nên cũng không truy cứu nữa.
Lâm Hàn Tình muốn nói gì đó nhưng đã bị Giản Thúy Vy kéo đi.
Vừa đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thế Kiệt, Lâm Hàn Tình đã nhịn không nổi nữa hất tay Lâm Thúy Vy ra: “Thúy Vy, không phải cô nói ông ngoại cô rất thích mặt dây chuyền kia sao? Tôi trăm cay ngàn đắng thậm chí còn phải cặp với Thẩm Quân mới có thể lấy về được, thế mà cô lại… ”
“Câm miệng đi.” Giản Thúy Vy mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Nói khẽ thôi, bộ cô muốn nói cho thiên hạ biết sự thật sao?”
Lâm Hàn Tình nghe Giản Thúy Vy nói xong lập tức quay đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó mới chịu hạ thấp giọng nói: “Thúy Vy, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao…”
“Tôi tự có suy tính của mình.”
Giản Thúy Vy lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hàn Tình sau đó bước thẳng vào thang máy không thèm quay đầu lại. Bọn họ vừa bước vào thang máy, Giản Nghệ Hân đã xách theo hộp cơm đi ra từ một thang máy khác.
Giản Nghệ Hân hơi bất đắc dĩ nhìn hộp cơm trong tay. Đợi lát nữa cô phải ăn nói thế nào với Lâm Thế Kiệt đây…
Hôm qua cô quát anh, hôm nay anh liền bảo Lâm Hàn Tình thanh minh cho. Hình như cô đã hiểu lầm anh…
“Lâmc Lâmc Lâmc!”
Vừa nghĩ, Giản Nghệ Hân vừa gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được bên trong vang lên tiếng: “Mời vào”, lúc này cô mới rón rén đi vào.
Lâm Thế Kiệt đang ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì. Giản Nghệ Hân hơi lúng túng đi qua: “E hèm, Lâm Thế Kiệt, đây là cơm trưa mà dì Liễu bảo tôi mang đến cho anh.”
“Hả?”
“Tôi để hộp cơm ở đây. Chuyện của Lâm Hàn Tình rất cảm ơn anh.” Giản Nghệ Hân hơi mất tự nhiên: “Vậy anh ăn cơm đi, tôi về trước đây.”
“Chờ đã.” Lâm Thế Kiệt vốn đang ngồi suy nghĩ trên sô pha, thấy Giản Nghệ Hân đứng do dự trước mặt mình còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng, nào ngờ chỉ là vì chuyện của Lâm Hàn Tình mà không biết mở miệng thế nào.
Anh gọi cô lại xong ngẩng đầu lên thì thấy hai má cô hơi đỏ.
Anh không còn tâm trạng trêu chọc cô, nên đưa luôn mặt dây chuyền trong lòng bàn tay cho cô: “Cho em.”
“Anh tìm được rồi à?” Giản Nghệ Hân nhìn thấy mặt dây chuyền nằm yên lặng trong lòng bàn tay Lâm Thế Kiệt, lập tức hưng phấn chạy tới, cầm lấy mặt dây chuyền nhìn thật kỹ, sau khi chắc chắn mặt dây chuyền kia của mình thì hỏi: “Anh tìm được nó ở đâu?”
Những tưởng lần này cô đã thật sự làm mất nó, nhưng không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy.
Hai mắt Giản Nghệ Hân sáng lấp lánh như sao, dường như cô đã quên hết những chuyện không vui mấy ngày nay.
Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ vui mừng kích động của cô, khẽ nhếch khóe miệng.
Lâm Thế Kiệt nói lại cho cô nghe những gì Giản Thúy Vy vừa nói, Giản Nghệ Hân bỗng rơi vào suy nghĩ. Cô nhớ rất rõ, lúc đó mặt dây chuyền vẫn còn nhưng cô không nói với Lâm Thế Kiệt.