CHƯƠNG 262
Sắc mặt cô nhất thời đỏ bừng như quả táo, Giản Nghệ Hân mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Lâm Thế Kiệt cũng nhận ra, anh lúng túng ho một tiếng: “Em nghe nhầm rồi.”
“…” Cô hoàn toàn không nghe nhầm được không?
Giản Nghệ Hân nghi ngờ nhìn Lâm Thế Kiệt, anh sợ cô tiếp tục truy hỏi, nên ác ý cáo trạng trước: “Nếu em đã thích trẻ con, tại sao lại uống thứ đó?”
“Hả?”
“Thuốc tránh thai đó.” Lâm Thế Kiệt gần như nghiến răng nói ra câu này.
Người Giản Nghệ Hân bỗng cứng đờ, rồi cười lúng túng: “Cái đó… tôi có thể giải thích.”
“Được, em giải thích đi.” Lâm Thế Kiệt hài lòng nói.
Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc là tại sao Giản Nghệ Hân lại uống thuốc đó, nếu câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng…
Giản Nghệ Hân lén quan sát dáng vẻ Lâm Thế Kiệt, thầm nghĩ mình nhất định phải nói theo ý anh.
Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Là thế này, mấy ngày nay tôi quá mệt mỏi, nếu mang thai trong tình trạng sẽ không được khỏe mạnh…”
Là thế ư?
Rõ ràng Lâm Thế Kiệt không tin, nhưng Giản Nghệ Hân lại mất kiên nhẫn vội khẳng định: “Lâm Thế Kiệt, năng lực của anh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn IQ và EQ đều rất cao đúng không? Nếu tôi có con với anh, vậy chẳng phải đứa bé sẽ là thiên tài à? Nên… tôi nhất định không thể sinh ra một đứa bé yếu ớt, đúng không nào?”
“Ừm…” Hình như cô nói vậy cũng có lý.
Lâm Thế Kiệt được Giản Nghệ Hân khen ngợi thì cực kỳ hưởng thụ.
Cuối cùng Giản Nghệ Hân cũng rút lui an toàn trong những lời khen ngợi không ngớt, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng tổng giám đốc lại, vừa xoay người lại đã suýt đụng Chu Loan, cô thấy anh ta đang che miệng cười.
“Bà chủ, không ngờ cô lại nịnh giỏi như vậy? Miệng lưỡi cô sắc bén như thế, không đi làm bên marketing quả thật rất đáng tiếc…”
“Anh cười đủ chưa?” Giản Nghệ Hân híp mắt lại, dọa Chu Loan lập tức không dám cười nữa.
Giản Nghệ Hân hừ lạnh, rồi xuống lầu ngay, cô phải đi tìm chị Đan để xin nghỉ. Giản Nghệ Hân vừa xuống lầu Hà Ngôn đã sáp tới, đầu tiên là quan sát cô từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghệ Hân, mấy ngày nay cô đi đâu thế? Cô không đi làm làm tôi lo muốn chết…”
Hà Ngôn cũng mới tốt nghiệp không bao lâu, khó lắm mới tìm được người tán gẫu như Giản Nghệ Hân, nên mấy ngày nay cô thật sự nơm nớp lo sợ cho Giản Nghệ Hân.
Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi cảm động, vội an ủi Hà Ngôn, giờ cô ấy mới lau nước mắt ở khóe mắt nói: “Cô không sao là tốt rồi. Chị Đan bảo cô xin nghỉ một tuần, tôi còn tưởng cô bị làm sao rồi, hôm nay cô tới làm việc à?”
“Không phải…” Giản Nghệ Hân nghĩ Hà Ngôn cũng không phải người ngoài, hai người tới phòng trà, rồi cô nói thẳng dự định cho Hà Ngôn nghe, tất nhiên là cô ta ủng hộ cô rồi: “Hay đó, đây chính là cơ hội, cô nhất định đừng bỏ lỡ.”