CHƯƠNG 266
Hơn nữa, cái gì gọi là lên phải thuyền giặc?
Giản Nghệ Hân, em đang ngoại tình lộ liễu phải không?
“Mộ Long, anh có cảm thấy tự nhiên có vẻ lạnh không? Rõ ràng đang là mùa hè, sao tự nhiên lại lạnh như thế nhỉ, có phải trời sắp mưa không…” Giản Nghệ Hân nhíu mày lại.
Cô hoàn toàn không ngờ Lâm Thế Kiệt đang bên cạnh mình, bởi vì trong ý thức của cô, Lâm Thế Kiệt rất bận rộn, không có việc sẽ không ra ngoài tản bộ, thế nhưng cô làm sao biết, để bày tỏ lòng kính trọng nên Lâm Thế Kiệt đã tiễn ông cụ Trình ra ngoài, mới có thể gặp phải cảnh này.
“Có thể là vậy.” Mộ Long trả lời lập lờ nước đôi.
“Vậy chúng ta đi nhanh đi, tôi sắp đói chết rồi, để ăn mừng tôi nghỉ việc thành công, bây giờ chúng ta đi…” Giản Nghệ Hân suy tư, dù sao sắp bước vào cuộc sống mới, tất cả sự phấn chấn của cô đều viết ở trên mặt.
Dứt lời, Giản Nghệ Hân lập tức muốn kéo Mộ Long đi, tất cả dáng vẻ thân mật của hai người đều rơi vào trong mắt Lâm Thế Kiệt.
Nhất là, Giản Nghệ Hân lại còn đưa tay túm cánh tay Mộ Long, bọn họ mới quen nhau được bao lâu mà đã thân mật như vậy chứ? Cô còn chưa từng làm động tác này với mình đâu.
Lâm Thế Kiệt đã đứng ở chỗ này ba phút, nhưng mà Giản Nghệ Hân chưa hề có dấu hiệu nhận ra anh.
Điều này khiến anh càng thêm u ám.
Vẫn là ông cụ Trình cảm thấy tình hình càng ngày càng có gì đó không đúng, vội đi tới nói: “Chà, đây không phải Mộ Long sao? Thằng nhóc cháu ở đây làm gì thế?”
“Ông già!” Thật ra, Mộ Long đã trông thấy ông cụ Trình từ vừa nãy rồi, nhưng anh ta Lâm ý im lặng, chính là muốn khiến Lâm Thế Kiệt tức giận.
Lần này, Mộ Long buông Giản Nghệ Hân ra, lập tức đi tới trước mặt ông cụ Trình, khoác tay lên vai ông: “Ông già, sao ông lại ra ngoài này?”
Mộ Long là học trò của ông cụ Trình, nhưng vì tính cách của anh ta, nên giữa anh ta và ông cụ Trình không hề nghiêm túc gò bó như Lâm Thế Kiệt, mà hết sức tự nhiên.
Dù trước kia ông cụ Trình cũng từng phản ứng, nhưng Mộ Long không đổi được, nên ông ta đành mặc kệ anh ta, ai bảo đứa bé này thiên phú cao chứ.
Nhất thời, bốn người cứ như vậy ở cổng tập đoàn Đế Quốc nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.
Mộ Long bá vai ông cụ Trình nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân.
Giờ đây, Giản Nghệ Hân mới trông thấy Lâm Thế Kiệt đứng ở sau lưng mình, chẳng phải… tất cả những lời vừa nói đều bị anh nghe thấy hết rồi sao? Cô lập tức cảm thấy hơi nhụt chí, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.
“Giản Nghệ Hân, em đang làm gì ở đây?” Âm thanh Lâm Thế Kiệt giống như phủ một tầng sương lạnh.
Anh đã biết được chuyện Giản Nghệ Hân xin nghỉ việc từ chỗ chị Đan, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nói cho anh biết một tiếng, người làm chồng như anh có phải có chút thất bại hay không?
“Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao, em đang nói chuyện với Mộ Long.” Giản Nghệ Hân vô tội nói.
“Em biết, anh không phải hỏi cái này.” Lâm Thế Kiệt híp mắt lại, gương mặt toát lên vẻ lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi. Tất nhiên, Giản Nghệ Hân không muốn chạm vào vảy ngược của anh, đắc tội Lâm Thế Kiệt không có lợi gì cho cô cả.
“Em xin nghỉ việc rồi.” Giản Nghệ Hân bình tĩnh giải thích: “Em cảm thấy công việc ở tập đoàn Đế Quốc không thích hợp với em, nên bây giờ em đã quyết định sẽ làm việc cùng Mộ Long rồi.”