CHƯƠNG 269
Đầu điện thoại kia vang lên âm thanh giận dữ của Lâm Chúc Khanh, bình thường Lâm Chúc Khanh không bao giờ xen vào những chuyện như này, nhưng Lâm Thế Kiệt nhạy cảm nghe thấy âm thanh của mẹ kế của anh đang ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, chắc Lâm Hàn Tình lại khóc lóc kể lể rồi.
“Ba, con đang bàn công việc, con cúp máy đây.”
Bây giờ, Lâm Thế Kiệt căn bản không có tâm trạng mà đối phó bọn họ, nên anh lập tức cúp điện thoại, nghe vậy Thẩm Quan Lâm tặc lưỡi hai tiếng: “Ba cậu à, ông ấy hỏi chuyện giữa em gái cậu và nhà họ Thẩm sao?”
“Ừm.”
“Chà … cậu cứ yên tâm đi, nhà tôi đã sớm không ưa thằng nhãi Thẩm Quân đó rồi, nó chẳng qua chỉ là con ngoài giá thú, lại còn dám dùng tên tuổi nhà họ Thẩm ở bên ngoài làm xằng làm bậy, lần này xem như nó không may, đụng phải cái cây to là cậu.”
Thẩm Quan Lâm nói. Thẩm Quân là em cùng cha khác mẹ của anh ta, mà anh ta vô cùng ghét bỏ người em này, chẳng những không kế thừa được những ưu điểm của huyết thống nhà họ Thẩm mà còn thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện thị phi.
Thẩm Quan Lâm và Lâm Thế Kiệt thì lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, bởi hai nhà đều là gia tộc có tiếng tăm ở thành phố S, nên quan hệ của hai người càng thân thiết.
Lâm Thế Kiệt không có tâm trạng thảo luận xuất thân của Thẩm Quân, anh nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, nhưng trong lòng lại nghĩ Giản Nghệ Hân, người phụ nữ đáng chết này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi tới.
“Này, Lâm Thế Kiệt, tôi nói cậu mà cậu không nghe à? Đi đi đi, đi ra ngoài chơi với tôi.”
Thẩm Quan Lâm kéo tay áo Lâm Thế Kiệt dắt ra phía ngoài, anh ta chạy đến hộp đêm kiểu này cũng không phải để xem Lâm Thế Kiệt uống say, dù có không thể ngủ với em gái nào đó thì cũng phải lấy được mấy phương thức liên lạc chứ.
Dứt lời, anh ta đã túm Lâm Thế Kiệt ra ngoài. Dáng người và tướng mạo hai người đều nổi bật nhất ở hộp đêm, chỉ một lát đã bị một đám phụ nữ vây lấy.
“Anh chàng đẹp trai, sao lại một mình uống rượu giải sầu ở đây thế? Tôi uống cùng anh một ly nhé.”
“Chàng trai, bộ quần áo trên người anh là loại đặt may riêng phải không? Chất lượng rất tốt, sao trước kia chưa từng nhìn thấy anh nhỉ…”
“…”
Lập tức có cô gái to gan áp vào người Lâm Thế Kiệt, mùi nước hoa gay mũi không ngừng len lỏi lỗ mũi anh, Lâm Thế Kiệt chợt nhớ tới Giản Nghệ Hân.
Trên người cô luôn toát ra mùi thơm như có như không, nhưng mà mùi thơm trên người cô nhàn nhạt, giống như mùi dầu gội hoặc xà bông.
“Anh chàng đẹp trai, lại đây uống một ly… ”
“Cút.”
Cô gái đặt tay trên mặt Lâm Thế Kiệt, lúc này, anh gần như đã say xỉn, nhất thời không hề né tránh, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, anh lập tức túm cổ tay cô ta hất ra, khiến cô ta đau đến khóc thét lên, Lâm Thế Kiệt lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế.
Anh ghét cảm giác người khác chạm vào.
Càng ghét thể loại phụ nữ tiếp cận mình như vậy.
Sau khi đẩy mạnh cô ta ra, Lâm Thế Kiệt lập tức đắc ý rời đi…
Lúc này, Thẩm Quan Lâm đã sớm dựa vào kỹ thuật tán gái xuất sắc mình mà đang chơi đùa với cô gái khác, không hề chú ý tới sự biến mất của Lâm Thế Kiệt.