CHƯƠNG 270
Anh hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, lần này cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bởi vì Lâm Thế Kiệt phát hiện, trước mặt Giản Nghệ Hân, sự tự chủ anh luôn lấy làm kiêu ngạo lại có thể trở nên yếu ớt đến như vậy, tại sao chứ?
Anh không muốn tin.
“Anh, anh hãy nhìn người phía trước kia, chúng ta cần lên hay không?”
“Cậu ngốc phải không? Tôi nghe nói Lâm Thế Kiệt thế nhưng rất lợi hại, hai người chúng ta đi lên ngộ nhỡ…” Người đàn ông được gọi là anh gõ trán người em một cái, người em lập tức ỉu xìu, thấp giọng nói: “Nhưng mà đại ca nói, nếu Lâm Thế Kiệt biến mất, vậy tập đoàn Đế Quốc…”
Người được gọi là anh nghĩ một chút, nói đúng lắm.
Nếu mình giúp đại ca giải quyết Lâm Thế Kiệt, vậy sau này không phải là sẽ ăn ngon uống say sao?
Huống hồ, hiện chính là cơ hội nghìn năm có một, Lâm Thế Kiệt uống say không nói, bên người còn chẳng có lấy một vệ sĩ. Nghĩ vậy, tên lưu manh lập tức liếc mắt ra hiệu cho đàn em: “Vậy thì làm như vậy, lát nữa hai ta hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng.”
“Được!”
Trong hẻm nhỏ mờ tối sau quán bar, đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng màu cam, kéo bóng người ra thật dài. Lâm Thế Kiệt mặc âu phục, áo sơ mi trắng trên người đã tháo ra khỏi quần, bước loạng choạng đi về phía trước.
Anh chưa từng thử say mèm một lần.
Giản Nghệ Hân, rốt cuộc em có ma lực gì…?
Lâm Thế Kiệt cười tự giễu một tiếng, trong đầu toàn là dáng vẻ Giản Nghệ Hân bị Mộ Long kéo đi, anh đã bất giác bắt đầu để cô gái này, chỉ là, Lâm Thế Kiệt nhạy cảm chợt phát hiện sau lưng hình như có cái bóng đi về phía mình, còn không đợi kẻ đó vươn tay ra, anh đã ném qua vai một cách thuần thục, chỉ nghe hét thảm “A” một tiếng.
Người đã bị anh quật trên mặt đất.
Đôi mắt vừa còn tản ra men say, bị gió lạnh thổi trong nháy mắt đã trở nên tỉnh táo: “Nói, ai sai chúng mày đến?”
“Au, anh…”
Tên lưu manh bắt đầu gào thét, tên còn lại thấy vậy thì lập tức quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn mặc kệ sống chết của anh em mình, Lâm Thế Kiệt biết mình đang say, nên cũng không đuổi theo. Tên lưu manh thấy mình đã hết đường chạy thoát, nên rút một con dao từ bên hông ra, dứt khoát đâm về phía Lâm Thế Kiệt.
Đánh nhau sợ nhất là gặp phải kẻ không tiếc mạng nữa.
Lâm Thế Kiệt nhanh nhẹn né tránh, tên lưu manh đã từ dưới đất bò dậy: “Lâm Thế Kiệt, hôm nay tao phải giết mày.”
“Ồ, được, mày có bản lĩnh thì cứ đến đây.”
Dù anh đã uống say, nhưng vẫn dư sức đối phó một tên lưu manh.
Không có gì phải nghi ngờ, Lâm Thế Kiệt khôi ngô, nhưng dưới ánh đèn mờ, rõ ràng khuôn mặt đó hơi đáng sợ.
Ít nhất, trong mắt tên côn đồ, đó là quỷ tu la đòi mạng.
“Mẹ kiếp!” Tên côn đồ mắng, nếu biết trước Lâm Thế Kiệt khó giải quyết thế này thì lúc đó hắn ta nên chuồn luôn cho rồi.