CHƯƠNG
Lâm Thế Kiệt ký xong bản tài liệu cuối cùng, đóng tập tài liệu màu xanh lam lại. Lúc này anh mới ngẩng đầu, đáy mắt và đuôi mày lóe lên vẻ kinh ngạc khó mà giấu được.
Thực ra nhan sắc cô vợ của anh khá xinh, chỉ là cô luôn thích mặc áo phông và quần jean, hôm nay chưng diện khiến anh rất hài lòng.
Anh lại cúi đầu nhìn giày cô mang, không khỏi cau mày.
“Chẳng phải không quen mang giày cao gót à?”
Giản Nghệ Hân sửng sốt, bĩu môi: “Anh còn nói à, đều là vì anh đấy!”
Cô để hộp thức ăn lên bàn, nói tiếp: “Tối qua tôi đoán được rồi, anh bảo tôi mang cơm đến cho anh trước mặt mọi người, chắc chắn là thông báo cho mọi người anh có vợ rồi, ngăn chặn mấy mối đào hoa đó đến quyến rũ anh. Vậy thì tôi phải ăn vận đẹp chút, cũng không thể để anh mất mặt được đúng không.”
Mặc dù thỉnh thoảng Giản Nghệ Hân lơ ngơ, nhưng chuyện này thì cô vẫn biết rõ, Lâm Thế Kiệt kết hôn với cô là để chặn đào hoa.
Hôm nay, đoạn đường cô đi từ bãi đỗ xe tầng hầm đến thang máy riêng của tổng giám đốc, sau đó đến phòng làm việc của Lâm Thế Kiệt, cô đã cảm nhận được rồi, những nhân viên nữ mà cô gặp có đến tận mấy người đều nhìn chòng chọc vào cô với ánh mắt hình viên đạn.
Cô cũng thầm mừng vì mình không mặc đại một cái quần jean rồi ra ngoài, nếu không, nói không chừng mấy người đó sẽ gièm pha và khinh thường cô. Lúc đó người mất mặt không phải cô, mà là Lâm Thế Kiệt.
Mặc dù cô với anh là hôn nhân hợp đồng, nhưng cả hai cũng xem như là cùng chung số phận, cô không muốn Lâm Thế Kiệt bị người khác coi thường vì mình.
Dù sao thì xuất thân của cô đã chẳng nổi trội gì, tất nhiên phải chú ý đến ngoại hình hơn đôi chút.
Lâm Thế Kiệt khẽ gật đầu, sắc mặt dịu đi nhiều.
Anh đứng thẳng người, đi tới chỗ sofa bên cạnh: “Qua đây, ăn ở bên này.”
Giản Nghệ Hân vội ôm hộp đồ ăn, đi đến bên bàn trà gỗ.
Sau khi để hộp đồ ăn xuống, Giản Nghệ Hân nói: “Vậy tôi về trước đây, anh cứ thong thả mà ăn nhé.”
Cô nói xong thì định đi, vừa xoay người, cổ tay đã bị Lâm Thế Kiệt nắm lấy.
“Cùng ăn.”
“Hả? Tôi cũng ở đây ăn à?”
Giản Nghệ Hân tưởng mình đến lượn một vòng thôi, không ngờ Lâm Thế Kiệt thật sự sẽ mời cô cùng ăn trưa. Dù sao thì hình như trước đây anh từng phàn nàn, chê cô ăn cơm không chú ý hình tượng, nói lại nhiều gì đó, cô nghĩ chắc là Lâm Thế Kiệt không thích ăn cùng với cô mới đúng chứ.
“Vợ ăn cơm với chồng, chẳng phải là điều bình thường à?”
Giọng điệu Lâm Thế Kiệt mờ ám, ánh mắt cũng có ý trêu chọc.
Vành tai Giản Nghệ Hân chợt nóng lên, mặc dù sự thật là cô đã kết hôn đặt ngay trước mắt, nhưng vô vẫn hơi xấu hổ với cách xưng hô ‘vợ’ ‘chồng’ thế này.
“Ờ.” Cô đỏ mặt, cúi đầu, kéo lại tà váy, gập chân ngồi xuống tấm thảm nhung mềm mại.
“Tôi ngồi trên sofa ăn không thoải mái, anh không ngại tôi ngồi dưới thảm chứ?”
Lâm Thế Kiệt nhàn nhạt cười: “Mỗi tuần thảm đều được giặt, rất sạch, em muốn làm gì thì làm.”
Giản Nghệ Hân hài lòng cười: “Lâm Thế Kiệt, tôi phát hiện con người anh rất được đấy.”