Chương 308
“E hèm… anh đi tắm đi!” Giản Nghệ Hân vờ như không thấy vẻ bỡn cợt trong mắt Lâm Thế Kiệt. Anh lên lầu, chỉ chốc lát đã tắm xong. Chỉ là anh đã để điện thoại bên ngoài. Giản Nghệ Hân cẩn thận gấp lại quần áo mà Lâm Thế Kiệt thay ra, vừa định giặt thì phát hiện điện thoại di động của anh đổ chuông.
Là việc gấp sao?
Giản Nghệ Hân xin thề cô không muốn xem nội dung bên trong. Cô chỉ muốn đưa điện thoại cho Lâm Thế Kiệt nhưng lại nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy…
Giản Nghệ Hân dụi mắt khó tin.
Theo lời giải thích của Chu Loan, cô gần như đã tin Lâm Thế Kiệt là người bị hãm hại, hơn nữa còn cảm thấy áy náy vì bản thân nổi nóng với anh, nhưng bây giờ cô lại nhìn thấy…
Dáng vẻ của Lâm Thế Kiệt trong hình dường như rất hưởng thụ, đường nét sắc sảo, đẹp trai ngời ngời. Lúc anh ngủ, không còn vẻ sắc sảo và lãnh đạm thường ngày, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm có. Còn Giản Thúy Vy lại trong sáng, mềm mại tựa như một mỹ nhân đang say ngủ trong vòng tay anh.
Bọn họ như vậy đúng là trời sinh một đôi.
“Em đang nhìn gì vậy?”Đọc tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“A? Tôi, tôi…” Giản Nghệ Hân kinh ngạc, không biết Lâm Thế Kiệt đi ra từ lúc nào. Anh mặc áo choàng tắm rộng, tóc hơi ươn ướt, đáy mắt mơ hồ dưới làn sương mù. Giản Nghệ Hân vội vàng tắt máy, nhưng biết do trượt tay hay thế nào điện thoại bỗng sáng lên: “Tôi không Lâm ý. Lúc nãy khi thấy có người gửi tin nhắn cho anh, nghĩ là tin nhắn quan trọng nên tôi lấy điện thoại định đưa cho anh.”
Giản Nghệ Hân lúng túng giải thích. Cô đúng là không muốn xem tin nhắn của Lâm Thế Kiệt đâu.
“Ồ? Vậy em đã xem chưa? Là tin quan trọng gì?”
“…”
Giản Nghệ Hân vốn muốn trả ngay điện thoại cho Lâm Thế Kiệt, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thay vì đưa tay ra nhận, anh còn hỏi ngược lại cô …
Nhất thời cô không biết trả lời như thế nào.
“Hửm? Tại sao không nói chuyện?”
Lâm Thế Kiệt đứng trước mặt Giản Nghệ Hân. Từ đầu tới cuối anh vẫn đang lau tóc, một vài giọt nước rơi xuống bắp tay và cánh tay của Giản Nghệ Hân, mát lạnh. Cô cầm điện thoại của Lâm Thế Kiệt giống như đang cầm củ khoai lang bỏng trong tay.
“Có lẽ là mấy tin nhắn quảng cáo hoặc tin nhắn rác gì đó. Anh có muốn đọc không?” Giản Nghệ Hân cười nói.
Cô mới không tin Lâm Thế Kiệt không biết gì cả!
Nói rõ ra là anh muốn cô xấu mặt, nhưng cô một mực không để anh toại nguyện.
“Ồ? Vậy sao. Thế thì em giúp tôi xóa đi.” Lâm Thế Kiệt rất rộng lượng, dường như không hề để ý đến việc Giản Nghệ Hân xem điện thoại của mình. Dù Giản Nghệ Hân có bình tĩnh hơn nữa, lúc này cũng nổi quạu.
Tin nhắn kia rõ ràng là Giản Thúy Vy gửi tới mà!
“Vậy được, tôi xóa giúp anh.” Giản Nghệ Hân cười rồi nói. Không phải anh muốn nhìn thấy dáng vẻ nhịn không nổi của cô sao? Không phải anh muốn xem trò cười của cô sao? Cô cứ Lâm tình không muốn anh nhìn thấy đấy.
Cô sẽ không cho anh được toại nguyện.
Giản Nghệ Hân vươn tay muốn xóa tin nhắn, nhưng cô chưa kịp làm thì điện thoại của Lâm Thế Kiệt bỗng vang lên. Được rồi, Giản Thúy Vy người ta gọi tới rồi, Giản Nghệ Hân cầm củ khoai lang nóng trong tay, quái gở nhìn Lâm Thế Kiệt: “Điện thoại của anh.”