Giản Nghệ Hân hài lòng nhìn mặt Tào Nguyệt Hằng biến sắc.
Lúc này cô cười tủm tỉm đi tới chỗ người phụ nữ kia rồi nói: “Thưa cô, xin hỏi cô muốn mua thứ gì không? Nếu cô muốn mua, tôi có thể giới thiệu tỉ mỉ cho cô.
Nhưng mà nếu.
cô có bạn trai rồi thì nhất định phải canh chừng cẩn thận đấy.
Dù sao chăng nữa...!người nào đó cũng rất thích đập chậu của người khác để cướp hoa”
“Giản Nghệ Hân, cô nói bậy nói bạ gì thế?”
Tào Nguyệt Hằng vừa nghe thấy thế đã tỏ ra nóng nảy, vội vàng chỉ vào Giản Nghệ Hân rồi hét lên.
Giản Nghệ Hân nhướng mày: “Tôi nói rất rõ ràng mà, cô dám nói cô không cướp Hà Thuyết bên cạnh tôi đi không?”
“Đó, đó là tại cô không hấp dẫn, Hà Thuyết nói rằng ở bên cô quá nhạt nhẽo.
Cô không lãng mạn chút nào hết!” Tào.
Nguyệt Hằng mặt đỏ tía tai.
Giản Nghệ Hân thì lại bình tĩnh nhìn cô ta: “Là vậy ư? Vậy dù sao tôi cũng đã nhường Hà Thuyết cho cô rồi, bây giờ cô còn tới tìm tôi để làm gì? Để xem tôi sống thê thảm đến mức nào ư? Vậy có lẽ phải khiến cô thất vọng rồi”
Tào Nguyệt Hằng tức đến ngứa răng trước đòn phản công nhẹ nhàng của Giản Nghệ Hân.
Cô ta trở nên ghê gớm từ khi nào thế?
Không phải Giản Nghệ Hân là kẻ luôn mặc cho người khác.
nhào nặn hay sao?
“Chị Hà, chị đừng nghe cô ta nói linh tinh, sao em có thể chứ..” Tào Nguyệt Häng lập tức giả bộ đau khổ dỗ dành chị Hà kia.
Giản Nghệ Hân lạnh lùng hừ một tiếng, băn khoăn không biết làm thế nào cô ta bám được người này vậy chứ? Chị Hà nghi ngờ liếc nhìn Giản Nghệ Hân, cuối cùng ánh mắt đặt lên Tào Nguyệt Hằng: “Em còn có chuyện như vậy nữa cơ à?”
“Chuyện này, chuyện này đều là do Giản Nghệ Hân nói bậy bạ đấy!”
“Không phải tôi nói bậy.
Chị Hà ạ, chị cứ thử đi hỏi thì sẽ biết” Giản Nghệ Hân dễ thương chớp mắt rồi nói.
Chị Hà tức giận trừng mắt với Tào Nguyệt Hãng, xoay người lập tức bỏ đi.
“Giản Nghệ Hân, cô cứ chờ đấy cho tôi!" Tào Nguyệt Hằng vứt lại một câu rồi tức giận chạy mất.
Cô ta khó khăn lắm mới bám được một người có tiền như vậy, vốn muốn tới đây hạ thấp Giản Nghệ Hân một chút, sao lại bị chọc tức phải chạy mất thế này? Tào Nguyệt Hằng cảm thấy cuộc đời thật tuyệt vọng...
Vừa tiễn Tào Nguyệt Hằng cùng chị Hà đi khỏi, cô lau tay vào tạp dề lần nữa.
Lát nữa cô phải đi khử trùng bàn tay đã bị cô ta nắm lấy kia.
Tuy nhiên, Giản Nghệ Hân còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp” vang lên phía sau, tiếp theo đó, Mộ Long đi vào.
“Khá lắm, dáng vẻ khua môi múa mép của cô bây giờ thật sự xinh đẹp.”
“Thôi đi, anh ít bêu xấu tôi vài câu là tốt lắm rồi” Giản Nghệ
Hân nói.
Mộ Long xách theo sâm panh và bánh gato bước vào.
Anh ta mở hộp bánh gato ra cho Giản Nghệ Hân, hai mắt cô lập tức phát sáng: “Sao anh lại nghĩ ra mua bánh gato thế?”
“Ờm, sinh nhật tôi”
Đôi mắt Giản Nghệ Hân vốn đang sáng ngời nhìn chiếc bánh gato, nhưng vừa nghe thấy câu này, cô hơi xấu hổ nhìn Mộ Long.
Hôm nay anh ta vẫn mặc thoải mái theo phong.
cách ngày thường, mang lại cho người ta một cảm giác cà lơ phất phơ..