CHƯƠNG
“Ừm.” Lâm Thế Kiệt nhét điện thoại vào tay cô, tiện thể búng vào trán Giản Nghệ Hân: “Quên trước quên sau, hấp ta hấp tấp.”
Giản Nghệ Hân buồn bực ngẩng đầu, xoa trán, không vui lườm Lâm Thế Kiệt, rồi lên án: “Đau quá! Lâm Thế Kiệt!”
Nhưng Lâm Thế Kiệt lại mỉm cười: “Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm, em hãy đợi tôi.”
“Tôi biết rồi! Cậu chủ Lâm!”
Giản Nghệ Hân rời đi không hề ngoảnh đầu lại, thầm nghĩ cần gì phải nói những lời này với tôi, tôi không muốn ăn cơm cùng anh.
Giản Nghệ Hân bắt taxi quay về biệt thự, chưa kịp bước vào nhà đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce dài đậu bên đường, rồi chú Trương bước xuống xe, đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Mợ chủ, ông cụ mời cô qua đó một chuyến.”
Trong lòng Giản Nghệ Hân hơi nghi ngờ: “Sao ông nội bỗng tìm cháu thế, có chuyện gì không chú Trương?”
Chú Trương cười đáp: “Bạn ông cụ mang tới một ít thịt bò và hải sản thượng hạng, ông cụ biết mợ chủ thích ăn hải sản, nhưng thật sự có quá nhiều loại, không tiện mang tới cho cậu mợ chủ lựa chọn, nên bảo mợ chủ tự qua đó chọn.”
Giản Nghệ Hân nghe xong thì trong lòng ấm áp.
Lần trước cô chỉ thuận miệng nói một câu, hồi nhỏ điều kiện trong nhà không tốt, nên chỉ được ăn cá chép trong các loại hải sản, thấy tôm màu đỏ thì tưởng là đồ cay, đến khi trưởng thành mới biết mùi vị của tôm.
Không ngờ ông cụ lại nhớ kỹ câu nói đó, còn bảo cô tự chọn đồ mang về.
Giản Nghệ Hân biết, có lẽ gia đình bình thường sẽ không thường xuyên ăn mấy thùng hải sản thượng hạng và mấy cân thịt bò ngon, nhưng gia đình như Lâm Thế Kiệt, chỉ cần muốn ăn, thì bất kỳ nguyên liệu gì cũng có thể tìm thấy, nên chuyện này chẳng có gì lạ.
Nhưng ông nội thương cô như vậy, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Chú Trương, phiền chú đợi cháu một lát, cháu đi cất đồ, tiện thể thay đồ rồi đi với chú ngay, bộ đồ này của cháu bị dơ rồi.”
Chú Trương mỉm cười đồng ý, nói không cần vội.
Giản Nghệ Hân xoay người đi vào biệt thự, nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi cùng chú Trương đi tới nhà họ Lâm, trên đường đi cô còn nghĩ, nếu tối nay Lâm Thế Kiệt về nhà ăn cơm, không bằng dùng thẳng nguyên liệu mà ông nội cho để nấu cho anh ăn.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trong lòng Giản Nghệ Hân đã sợ hãi, sao cô lại bất giác nghĩ đến Lâm Thế Kiệt chứ?
Hơn nửa tiếng sau, Giản Nghệ Hân theo chú Trương đi vào nhà tổ nhà họ Lâm.
Hai người vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Lâm Hàn Tình.
Giản Nghệ Hân chưa kịp mở miệng, Lâm Hàn Tình đã rất lễ phép, dịu dàng nói với chú Trương: “Chú Trương, ông nội có chuyện muốn tìm chú, để cháu dẫn chị tới kho lạnh chọn nguyên liệu cho.”
Chú Trương sửng sốt: “Thế à, vậy làm phiền cô chủ rồi.”