CHƯƠNG
“Ha ha ha! Tôi sẽ không ngu đến mức thừa nhận mình đã làm chuyện này.”
Rồi tiếng bước chân của Lâm Hàn Tình xa dần, Giản Nghệ Hân tức đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì được.
Cô rút điện thoại ra, định gọi cho Lâm Thế Kiệt, nhưng không có tín hiệu…
Giản Nghệ Hân rùng mình, cô phải làm sao đây?
Lúc nãy trên đường tới đây cô đã nhận ra, có lẽ bình thường sẽ không có ai tới chỗ này, giờ dù cô có gào rách cổ họng cũng không ai tới cứu cô.
Nếu Lâm Hàn Tình nói với ông nội và chú Trương rằng, cô đã chọn xong nguyên liệu về nhà rồi, thì sẽ không ai phát hiện ra cô đang ở trong kho lạnh.
Có lẽ cô phải đợi tới khi đầu bếp nấu cơm mới đến đây chọn nguyên liệu, nhưng giờ vẫn còn mấy tiếng nữa mới tới bữa tối, hơn nữa Giản Nghệ Hân không dám chắc sẽ có người đến.
Cô đành phải thầm cầu nguyện mình vẫn còn sống trước khi được người khác phát hiện, để hạn chế việc tỏa nhiệt, cô bắt đầu cuộn tròn người lại, ôm đầu gối của mình.
Cô đang mặc một chiếc váy mỏng mảnh, giờ cô cực kỳ chán nản, nếu cô mặc quần dài thì đỡ hơn rồi…
Giản Nghệ Hân lại nghĩ đến Lâm Hàn Tình, cô ta thật to gan, đúng là vô cùng ngu xuẩn, chẳng lẽ cô ta thật sự cảm thấy, cô ta có thể thoát khỏi trách nhiệm trong chuyện này?
Người cô ngày càng lạnh, lòng căm phẫn với Lâm Hàn Tình cũng dần bị cái lạnh thay thế.
Giản Nghệ Hân cảm thấy hơi buồn ngủ, cô biết mình không được ngủ, nhưng cơ thể ngày càng lạnh, mí mắt cũng nặng dần, cô rúc vào góc tường, không còn sức để mở mắt nữa.
Không biết qua bao lâu, Giản Nghệ Hân chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt, như tiếng cửa chính được mở ra, rồi một bóng người cao lớn ngược ánh sáng đi vào.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi một đôi tay mạnh mẽ bế cô lên, Giản Nghệ Hân mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng với góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.
“Lâm Thế Kiệt…”
Giản Nghệ Hân không còn sức lực để chống đỡ nữa, cô tựa vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của anh, cuối cùng cũng hôn mê.
Nhìn cô gái trong lòng toàn thân lạnh lẽo, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy tim mình đang thắt lại.
Nếu không phải khi nãy anh gọi cho Giản Nghệ Hân để hỏi cô tối nay định nấu món gì, thì anh sẽ không biết cô đã xảy ra chuyện, càng không biết cô đã bị nhốt bao lâu.
Dù chỉ là hai tiếng, nhưng Lâm Thế Kiệt cũng không dám chắc liệu cô có bị đông cứng hay không, suy nghĩ này vừa lóe lên, đã dấy lên lửa giận trong lòng anh.
Lâm Thế Kiệt lườm Lâm Hàn Tình đang đứng bên cạnh: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô.”
“Anh, anh hãy nghe em giải thích, em cũng… thật ra em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em tưởng chị ấy đã mang đồ đi rồi, ai ngờ chị ấy lại bị nhốt ở bên trong.” Lâm Hàn Tình lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Cô vốn định nhốt cô ta thêm lát nữa, ai ngờ anh trai bỗng quay về.