CHƯƠNG
Giản Nghệ Hân cũng phát hiện ra ánh mắt chăm chú của anh, gương mặt lập tức đỏ lên, vươn tay đẩy Lâm Thế Kiệt ra.
“Anh… anh lưu manh!”
“Rõ ràng là em chủ động dính vào.” Lâm Thế Kiệt cười khẽ một tiếng, trực tiếp vén chăn lên, muốn nằm xuống.
“Này, sao anh lại lên giường rồi, anh ngủ ghế sô pha chứ.” Giản Nghệ Hân bị dọa đến lùi lại phía sau.
“Ghế sô pha nhỏ lắm, tôi không ngủ được.”
“Vậy tôi đi.”
Giản Nghệ Hân đứng dậy muốn đi. Lâm Thế Kiệt chợt vươn tay, kéo cô trở lại giường, nhốt giữa cơ thể mình và nệm bên dưới.
Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề.
Lâm Thế Kiệt nhớ đến hôm đó ở quán bar. Lần đầu tiên gặp cô, cô uống say lắm rồi, chủ động ôm lấy anh, la hét gì mà người quân tử thì thản nhiên thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng, ưu sầu.
Khi đó, mặc dù anh cũng động tình, nhưng mà xảy ra quan hệ với một người phụ nữ xa lạ không phải là phong cách của Lâm Thế Kiệt. Bây giờ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của cô gái nhỏ này, lại nhớ tới đêm đó cô chủ động chào mời, chỉ cảm thấy có hơi hối hận, muốn tìm cơ hội để bù lại.
“Lâm… Lâm Thế Kiệt, anh muốn làm gì?”
Nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng dày đặc trên đỉnh đầu, nhịp tim Giản Nghệ Hân đột nhiên tăng nhanh, trái tim như nhảy lên cổ họng.
Lâm Thế Kiệt xấu xa cúi đầu, xích lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Giản Nghệ Hân: “Em thử nói xem?”
Giọng điệu trầm thấp dường như đánh trúng trái tim ngay lập tức!
Cơ thể Giản Nghệ Hân bủn rủn, như có một dòng điện xẹt qua, đại não ngừng làm việc, miệng cô hơi hé nhưng không nói được một câu.
“Chúng ta đã làm vợ chồng rồi, cũng nên có sinh hoạt vợ chồng đúng không?”
Ngón tay thon dài chuyển động từ từ thuận theo tóc của Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân lập tức cảm giác mình như bị người ta điểm huyệt câm.
“Tôi… Tôi có bệnh trong người, anh thực sự vẫn muốn à…”
Giản Nghệ Hân cắn môi, sự thông minh, kiên cường bất khuất trước kia đều biến mất hết, lúc này cứ như con thỏ nhỏ, tội nghiệp cầu xin bác sói xám buông tha.
Nhìn dáng vẻ xinh xắn động lòng người của cô, cổ họng Lâm Thế Kiệt rung lên, cúi đầu hôn cô gái trong lòng.
Nụ hôn của anh bá đạo mà mạnh mẽ, người không có kinh nghiệm như Giản Nghệ Hân chả mấy mà không thở được.
“Ưm ưm ưm…”
Giản Nghệ Hân mở to hai mắt nhìn, đẩy Lâm Thế Kiệt, nhưng sức của cô chỉ như gãi ngứa, vốn không xoay chuyển được anh!
Lâm Thế Kiệt lại như mê, như nghiện. Anh chưa từng nghĩ tới, môi cô lại mềm mại, ngọt ngào như vậy, không tự chủ được hôn càng sâu hơn.