CHƯƠNG
Trong lòng Đinh Tuyết Lan đương nhiên cũng rất thấp thỏm, dù sao Giản Nghệ Hân là vợ tổng giám đốc, nếu nói gì đó trước mặt tổng giám đốc Lâm, vậy thì cô ta sẽ xong đời.
Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!
“Cái con đê tiện Giản Nghệ Hân kia!”
Giản Nghệ Hân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe thấy một tiếng “bốp”, một bàn tay đánh lên mặt Giản Nghệ Hân.
Mặt lập tức nóng ran, xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa.
“Mợ chủ…”
Đinh Tuyết Lan kinh ngạc nhìn người đàn bà điên ở trước mặt, lại thấy Giản Nghệ Hân vẫy tay, cong môi cười khẩy: “Để tôi tự giải quyết.”
Giản Nghệ Hân ôm má, chỗ đó chắc chắn đã sưng lên rồi.
Cô chỉ cần cử động nhẹ là cảm thấy da mặt căng chặt đau đớn.
Đánh ác thật.
“Tào Nguyệt Hằng, cướp bạn trai người khác, bây giờ lại còn vừa ăn cướp vừa la làng? Ai cho cô can đảm hả!” Giản Nghệ Hân không muốn quậy tưng bừng ở tập đoàn Đế Quốc, nhưng cô cũng không phải là loại người dễ bị ăn hiếp!
Bây giờ Tào Nguyệt Hằng đã leo lên đầu cô ngồi, cô cũng không thể yên lặng để mặc cho bị ăn hiếp.
“Cô, cái con nhỏ đê tiên nhà cô… chắc chắn là do hôm đó cô quyến rũ Hà Thuyết, đã mấy ngày liền anh ấy không về nhà, cô là đồ đê tiện!”
Tào Nguyệt Hằng tủi thân đỏ bừng hai mắt, Lâm ý chọn những lời trái tai mà nói
Tay Tào Nguyệt Hằng vẫn còn đang run, lại đột nhiên hoảng sợ trước khí thế sắc bén của Giản Nghệ Hân, không dám làm ra hành động gì.
Sao con nhỏ Giản Nghệ Hân này cứ như biến thành một người khác, sao lại có khí thế mạnh đến thế!
“Tôi là đồ đê tiện? Vậy cô là cái gì? Bạn trai của đồ đê tiện cũng đi cướp sao?” Giản Nghệ Hân lè lưỡi liếm nướu, chỗ vừa mới bị Tào Nguyệt Hằng đã nhanh chóng sưng tấy, nướu cũng bị chảy máu.
Mấy người đứng hóng chuyện xung quanh đều lóng lỗ tai lên nghe.
Mặt Tào Nguyệt Hằng dần dần không còn chút máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Giản Nghệ Hân, cô đừng tưởng cô dùng chiêu trò nào đó để gả cho tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc rồi thì muốn làm gì thì làm, người ta là người giàu có, sao mà lại thèm cô hả? Cô chẳng qua chỉ là một con nhóc quê mùa chưa được học đại học, còn ăn cắp đồ của người khác!”
Tào Nguyệt Hằng tức đến nói không lựa lời.
Từ cái hôm nhìn thấy Giản Nghệ Hân ở ủy ban nhân dân, Hà Thuyết giống như biến thành một người khác, lúc ăn cơm cùng cô cũng bắt đầu hững hờ, buổi tối cô ăn mặc vô cùng quyến rũ, nhưng anh lại không hề có chút dục vọng muốn chạm vào cô!
Chuyện này làm sao có thể để cho một người vừa mới kết hôn như cô chịu đựng nổi chứ?
“Giản Nghệ Hân, cô chỉ là một đôi giày rách, Hà Thuyết không cần cô, cô tưởng cô là thứ tốt lành gì sao?”
Tào Nguyệt Hằng khinh bỉ.
“Ít nhất tôi sẽ không cướp bạn trai của bạn thân, cô thấy đúng không?”