CHƯƠNG
Giản Nghệ Hân bĩu môi, xe đã dừng trước toà nhà tập đoàn Đế Quốc, từ xa đã thấy rất nhiều phóng viên cầm theo các dụng cụ đầy đủ vây quanh cửa lớn, nhưng vì vệ sĩ ngăn cản nên họ không thể lại gần.
“Họ tới rồi!”
Không biết là ai hét lên, các phóng viên lập tức chạy về phía này như ong vỡ tổ. Giản Nghệ Hân đã có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình này cô vẫn không kìm được rùng mình.
“Sợ à?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Hờ, Giản Nghệ Hân này chưa bao giờ biết sợ là gì.” Giản Nghệ Hân nhàn nhạt nhìn Lâm Thế Kiệt, ngón tay bất giác sờ mặt dây chuyền trên cổ.
Cửa xe vừa mở, các phóng viên đã chĩa máy ảnh và micro trước mặt Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân nhíu mày, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ khéo léo, đúng mực.
“Cô Lâm, xin hỏi cô quen cô Tào Nguyệt Hằng không?”
“Có phải tình cảnh của cô rất khốn khó như cô ấy nói không? Chúng tôi điều tra được bạn trai cũ của cô đúng là một người đàn ông tên Hà Thuyết, xin hỏi sao cô quen được tổng giám đốc Lâm vậy?”
“Xin cô hãy đối mặt với câu hỏi của chúng tôi, cô có đúng như những gì đã nói trong video không?”
“…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ không hề bị lay động của Giản Nghệ Hân, trong lòng càng thêm khen ngợi cô. Nhưng ở trước người ngoài, anh vẫn bước tới, lặng lẽ ôm lấy vai Giản Nghệ Hân, coi như cho cô chút mặt mũi với người ngoài.
Bầu không khí dường như im lặng trong chốc lát.
Mọi người vẫn đang liên tục đặt câu hỏi. Giản Nghệ Hân chưa nói gì, cô kín đáo véo đùi mình, đau đến mức nước mắt lập tức tuôn rơi.
Giản Nghệ Hân đau buồn đối mặt với ống kính: “Tôi không biết tại sao Tào Nguyệt Hằng lại nói về tôi như vậy. Cô ấy thích Hà Thuyết, tôi đã nhường cho cô ấy rồi, bây giờ cô ấy như vậy, lẽ nào là muốn tôi cũng nhường Thế Kiệt cho cô ấy sao?”
Giản Nghệ Hân vừa nói như vậy, các phóng viên há mồm hít vào một hơi khí lạnh.
Cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ lại khóc lóc đáng thương như vậy, nhìn như đoá hoa bị mưa gió vùi dập, lảo đảo muốn ngã. Giản Nghệ Hân còn Lâm ý ra vẻ lo lắng bất an kéo tay áo Lâm Thế Kiệt, nhìn cô như sợ hãi vì bị bắt nạt vậy.
Thấy phóng viên sững sờ, cô nói tiếp: “Ai không có quá khứ? Các người dám nói rằng mình sinh ra đã tiền đồ rộng mở không? Tôi đã đi qua bóng tối, trải qua những bẩn thỉu của tính người, nhưng cuối cùng gặp được Thế Kiệt… Là anh ấy đã kéo tôi ra khỏi nỗi đau sau khi thất tình, không cô gái nào có thể cưỡng lại được một người đàn ông như vậy đúng không? Tại sao chúng tôi yêu nhau, mọi người còn phải hỏi đến cùng không buông tha vậy sao?”
“Lẽ nào là Tào Nguyệt Hằng cướp bạn trai cô?”
Câu hỏi này của phóng viên khiến Giản Nghệ Hân nở nụ cười khổ, cô bỗng quay về phía máy quay, nghiêm túc nói: “Nguyệt Hằng, chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa được không? Cô thích Hà Thuyết, tôi đã nhường anh ta cho cô rồi, chúng tôi vẫn là bạn thân có được không?”
Tách tách.
Ánh đèn flash lập tức nháy lên liên tục.
Trong một căn phòng hai phòng ngủ ở thành phố S, Tào Nguyệt Hằng đang xem buổi phỏng vấn trực tiếp của Giản Nghệ Hân, cô ta chỉ muốn cắn nát răng!