CHƯƠNG
Cô nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh, vẫn cảm thấy không chân thực, sau này cô phải sống chung với người này ư?
Hà Thuyết và Tào Nguyệt Hằng cũng đi đăng ký kết hôn, lúc rời khỏi Ủy ban nhân dân, lẽ ra hai người nên vui vẻ mới phải, nhưng lại ầm ĩ với nhau.
Tào Nguyệt Hằng nói: “Anh thấy cô ta gả cho người khác nên ghen đúng không?”
“Em đừng gây sự vô cớ nữa.” Hà Thuyết cáu kỉnh nói, thật ra anh đã bị Tào Nguyệt Hằng nói trúng một nửa, điều làm anh khó chịu hơn là thực lực của người đàn ông mà Giản Nghệ Hân gả mạnh hơn anh gấp trăm lần.
Tào Nguyệt Hằng lại nói: “Từ khi anh gặp lại cô ta thì tâm trí luôn ở trên mây, anh vẫn còn tình cảm với cô ta đúng không?”
Hà Thuyết không nhìn vào mắt cô mà nắm tay, dịu dàng nói: “Nếu anh vẫn còn tình cảm với cô ta thì cần gì phải kết hôn với em, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, kẻo động thai.”
Tào Nguyệt Hằng biết mỗi lần Hà Thuyết nói dối sẽ không nhìn vào mắt cô.
Hơn nữa từ khi Hà Thuyết chia tay Giản Nghệ Hân, chính thức bắt đầu hẹn hò với cô, thì Tào Nguyệt Hằng cảm thấy, anh đã hối hận rồi, thậm chí buổi tối nằm mơ anh còn gọi tên Giản Nghệ Hân, nếu không phải cô đang mang thai, nói không chừng Hà Thuyết đã quay lại làm hòa với cô ta rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Tào Nguyệt Hằng đã tức đến mức sắp phát nổ.
Rốt cuộc Giản Nghệ Hân đó có điểm gì tốt, mà có thể khiến Hà Thuyết nhớ mãi không quên, thậm chí ngay cả người đàn ông như Lâm Thế Kiệt cũng đứng về phía cô ta.
Tào Nguyệt Hằng không nuốt trôi cơn tức này, cô quyết định phải chống trả quyết liệt, tuyệt đối không để người phụ nữ đó được sống tốt.
Giờ đã giờ rưỡi trưa rồi, Giản Nghệ Hân xoa chiếc bụng đói meo, rồi nói với cậu chủ Lâm mặt lạnh như băng: “Tôi có thể ăn chút gì đó trước buổi họp báo không? Lỡ tôi hạ đường huyết ngất xỉu, thì anh sẽ rất mất mặt.”
Lâm Thế Kiệt nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lạnh mặt nói: “Lát nữa trong buổi họp báo, cô đừng nói gì nhiều.”
Giản Nghệ Hân ngậm miệng lại, gật đầu lia lịa: “Lúc đói tôi sẽ nói rất nhiều, nhưng khi nào ăn no sẽ im lặng.”
Lâm Thế Kiệt mất kiên nhẫn lắc đầu, nhưng vẫn quay xe chạy về phía nhà hàng Y Lan.
Kế hoạch ban đầu của anh là dẫn cô đến studio tư nhân trước, để mặc thử trang phục cho buổi họp báo chiều nay, rồi mới chở đi ăn, nhưng giờ thì hay rồi, toàn bộ đều bị cô làm đảo loạn kế hoạch.
Đây là một nhà hàng ba sao Michelin, cũng là nơi sang trọng cao quý nhất mà Giản Nghệ Hân bước vào từ nhỏ đến giờ.
Giản Nghệ Hân mở thực đơn ra xem, rồi dò hỏi Lâm Thế Kiệt nhiều lần, cô thật sự có thể tùy ý gọi ư?
Đến khi Lâm Thế Kiệt gật đầu cho phép, Giản Nghệ Hân mới thả lỏng.
Khi biết mình bị chẩn đoán nhầm, cô như có được kiếp thứ hai, cộng thêm chuyện cô mới dạy dỗ đôi nam nữ cặn bã, nên rất có khẩu vị, ước gì ăn không hết thì có thể đóng gói mang về.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thế Kiệt và nhân viên phục vụ, một mình Giản Nghệ Hân ăn hết khẩu phần của ba người.
So với dáng vẻ nho nhã của Lâm Thế Kiệt, thì tướng ăn của cô có thể nói là khiến người khác nhìn mà cảm thán.
“Trông cô người gầy gầy, không ngờ lại ăn khỏe như thế.”
Lâm Thế Kiệt để dao nĩa xuống, vừa nói vừa dùng giấy ăn lau khóe miệng.