CHƯƠNG
Lâm Thích Phi dám đùa giỡn cô như vậy thì tin chắc là Lâm Thế Kiệt sẽ không tha cho anh ta.
“Anh, chắc anh không đến nỗi sợ thua em mà không thi đâu nhỉ?” Lâm Thích Phi nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, anh ta đã hút xong điếu thuốc và tuỳ tiện ném đầu mẩu thuốc lá ra sau lưng rồi vẫy tay với Lâm Hàn Tình nhưng Lâm Hàn Tình lắc đầu quầy quậy, sợ đến mức hai chân mềm nhũn như cọng bún thiu: “Hai người muốn chơi thì cứ chơi đi, chở tôi theo làm gì? Tôi không chơi được, tôi tôi tôi bị say xe!”
Lâm Hàn Tình nói lắp bắp.
Giản Nghệ Hân cười phì: “Hàn Tình, đừng nói là cô sợ nhé? Cô như vậy tức là không tin vào kỹ năng lái xe của anh họ mình à?”
Sự hoài nghi và thái độ chế giễu trắng trợn của Giản Nghệ Hân khiến Lâm Thích Phi biến sắc, thấy Lâm Hàn Tình liên tục lùi về sau như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ khi nào, Lâm Thích Phi liền kéo cô ta lại! Không nói hai lời đã đẩy cô ta vào trong xe, cách một lớp cửa kính nhưng Giản Nghệ Hân vẫn có thể nghe thấy Lâm Hàn Tình đang đập cửa rầm rầm.
Nhìn là biết cô ta đang sợ hãi.
“Ha ha ha…” Giản Nghệ Hân không nhịn được cười, nhìn thấy hai anh em muốn đánh nhau, phản ứng đầu tiên không phải khuyên can mà là bỏ của chạy lấy người, Giản Nghệ Hân cũng không dám cam đoan trong bụng Lâm Hàn Tình đang toan tính cái gì.
“Cười đủ chưa?”
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một áp lực lạnh lẽo khiến Giản Nghệ Hân bình tĩnh lại và thôi không cười nữa: “Chuyện đó, vừa rồi là tôi tự mình quyết định, anh sẽ không có ý kiến chứ?”
“Giản Nghệ Hân, cô thực kiêu ngạo.”
Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên nói một câu khó hiểu khiến Giản Nghệ Hân có chút buồn bực, sau đó cô mới hiểu, mình chẳng hiểu ất giáp gì mà đã thay Lâm Thế Kiệt chấp nhận sự khiêu khích của Lâm Thích Phi, đúng là không ổn cho lắm…
Lâm Thế Kiệt chắc không phải là đã giận đấy chứ?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi Giản Nghệ Hân ngồi vào xe theo yêu cầu của Lâm Thế Kiệt, cuối cùng cô cũng biết hối hận là gì…
Mẹ kiếp! Nếu biết sẽ chơi trò nguy hiểm như vậy thì có đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý!
Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, bây giờ đổi ý còn kịp không?
“Thất thần làm gì? Bịt mắt cho tôi đi.”
Mấy ngón tay thon dài của Lâm Thế Kiệt đang cầm một tấm vải lụa đen, Giản Nghệ Hân nhìn thấy, bỗng nhiên bĩu môi: “Chuyện đó, bây giờ tôi có thể chọn bỏ cuộc không?”
“Bỏ cuộc?”
“Uhm… Kỳ thật nói gì đi nữa thì Lâm Thích Phi cũng là em họ của anh? Lâm Thế Kiệt, thật ra tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, anh cũng biết là tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không ai thương cũng không ai yêu, tôi rất hiểu những đứa trẻ như vậy, bề ngoài Lâm Thích Phi đang khó chịu với anh, nhưng trên thực tế, anh ta làm như vậy là có lý của mình. Tất cả là để thu hút sự chú ý của nah, những đứa trẻ nghịch ngợm đều như thế, giống như một cậu bé luôn Lâm gắng thu hút sự chú ý của cô bé khinh thường họ vậy.”
“Ý của cô tôi là cô bé đó?”
“Tôi…”
“Hay cô muốn nói Lâm Thích Phi có ý với tôi?”