CHƯƠNG
Cô nhìn Lâm Thích Phi bên cạnh. Lâm Thích Phi mặc đồ thể thao rộng thùng thình, đi giày chơi bóng, nhìn cũng ra dáng chỉ tiếc… Giản Nghệ Hân lắc đầu, quả thật trời cao rất công bằng, nếu đã ban cho bạn một gương mặt xinh đẹp thì chưa chắc sẽ tặng kèm theo bộ não tương xứng.
“Tôi thua rồi.”
Lâm Thích Phi sa sầm mặt nói.
Anh ta cứ nghĩ anh cả của mình chỉ là kẻ vô dụng chỉ am hiểu quản lý, không ngờ cũng là tay đua xe cừ khôi!
Lúc nãy trên đường đua anh ta đã muốn vượt qua mấy lần nhưng lần nào cũng bị Lâm Thế Kiệt ép gắt gao.
“Ồ, tôi đã biết trước kết quả sẽ như thế này.”
Lâm Thế Kiệt hờ hững nói, dường như không muốn phí lời với Lâm Thích Phi, trực tiếp vẫy tay với Giản Nghệ Hân: “Qua đây, chúng ta đi thôi.”
“Hả? Nhanh như vậy đã đi rồi sao?” Giản Nghệ Hân đi tới, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong nhìn Lâm Thích Phi: “Nhưng lúc nãy em họ có nói nếu thắng sẽ được thưởng đấy, nếu em nhớ không lầm… Hửm?”
“Tôi thua rồi, cô muốn gì?”
Lâm Thích Phi trừng mắt nhìn Giản Nghệ Hân.
Trong lòng Giản Nghệ Hân vui như nở hoa, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Chỉ bằng đầu óc hạt nho này của Lâm Thích Phi mà cũng muốn chiếm lợi từ cô.
“Thế à? Thật ta tôi cũng không biết nên đòi phần thưởng gì… Dù sao, ông xã nhà tôi cũng là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, không thể nói là muốn gì được nấy nhưng những thứ bình thường thì lại không vừa mắt chúng tôi…” Giản Nghệ Hân đúng là được của hời còn khoe mẽ. Cô thừa cơ hội này không chỉ tâng bốc Lâm Thế Kiệt mà còn không tiếc lời chê bai Lâm Thích Phi.
Sắc mặt Lâm Thích Phi thay đổi như da tắc kè hoa. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giản Nghệ Hân cười hì hì, thấy Lâm Thế Kiệt không có ý ngăn cản thì biết anh là đang ngầm đồng ý.
Trong đôi mắt lúng liếng ngập tràn tính toán.
“Vậy cô muốn gì?” Lâm Thích Phi nghiến răng ken két rất muốn ăn tươi nuốt sống Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc này sắc trời đang tối dần, ánh trời chiều bao phủ khuôn mặt Giản Nghệ Hân gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô, nhìn qua xinh đẹp động lòng người.
Ấm áp đến mức khiến người ta không khỏi suy nghĩ… Lâm Thế Kiệt nhận ra ý nghĩ trong đầu, lập tức sựng lại.
Anh đang nghĩ gì thế?
Sao anh có thể nghĩ như vậy?
“Tôi muốn.” Giản Nghệ Hân hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Lâm Thế Kiệt dần trở nên sâu thẳm.
Lúc này tính toán trong lòng cô càng lúc càng sâu, bất đắc dĩ thở dài: “Trên người anh cũng chẳng có thứ tôi muốn. Bằng không anh cứ xin lỗi đi. Lần trước… Ừm. Anh cứ nói chị dâu tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám vô lễ với chị nữa.”
“Giản Nghệ Hân cô đừng được voi đòi tiên!” Lâm Thích Phi kêu lên.
Nhưng Giản Nghệ Hân vẫn cười khanh khách, không hề tức giận vì bị Lâm Thích Phi chỉ trích. Cô biết Lâm Thích Phi không thiếu tiền, mà kiểu con nhà giàu như anh ta sợ nhất là mất mặt.
Anh ta càng sợ mất mặt thì cô càng thích làm cho anh ta mất mặt.