Tôi là Lâm, hai mươi mốt tuổi, đang là sinh viên năm thứ ba. Hiện tại tôi sống xa gia đình trong một căn nhà ba tầng riêng biệt và với các bạn thân từ bé của tôi. Căn nhà rộng rãi, có năm phòng ngủ, một phòng khách lớn ở lầu một, một phòng khách nhỏ ở lầu hai, phòng đọc, phòng bếp và trên mỗi lầu là phòng tắm và nhà vệ sinh. Tôi kể ra rõ ràng như vậy bởi vì cuộc sống hiện nay cần phải rõ ràng, và dĩ nhiên nó liên quan tới đời sống riêng của từng đứa trong nhóm. Bọn tôi có năm người, hai năm và ba nữ. Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo, cùng học cấp I, II, riêng cấp ba thì phân lớp chuyên nên có hơi... xa cách. Giờ đã vào đại học, mỗi đứa một trường riêng nhưng lại cùng sống dưới một mái nhà, đã thân lại càng thân hơn.
Tầng hai có hai phòng ngủ và một phòng đọc chung, lẽ dĩ nhiên là tôi không " tranh cướp" được phòng nào ở đấy. Yến là chân chạy còn sức khỏe của Thương thì không nhiều nên tôi phải ôm ngậm ngùi trên tầng ba cao ngất ngưởng cùng với hai ông bạn trời đánh. May mà tôi có thần kinh vững, cái miệng chanh chua và tay chân nhanh nhẹn nên cuộc sống phân fnào cũng bớt màu địa ngục. Ngoài những giờ tranh chấp bằng miệng (đôi khi bằng tay chân) với Nguyên ra, tôi sống khá thân thiện và vui vẻ với mọi người. Chúng tôi nấu ăn chung và làm một bản cam kết thực hiện đúng những gì đã phân công cho nhau. Tôi, Yến và Khang học buổi sáng nên được phụ trách bữa tối và đổ rác; Thương và Nguyên học chiều phụ trách đi chợ và nấu bữa trưa... Chúng tôi còn chia nhau dọn dẹp nhà cửa và các công việc linh tinh không tên khác. Đôi khi cũng có những tranh chấp nho nhỏ, nhưng nhìn chung chúng tôi không có gì phàn nàn về nhau. Ngôi nhà lúc nào cũng đày ắp tiếng cười, tiếng chí chóe, và tiếng hát hạnh phúc...
Tôi sẽ không lan man gì nhiều nữa. Câu chuyện của tôi không phải là những vụn vặt đời thường, nhưng cũng không phải là những điều gì cao siêu, khó tưởng tưởng, mà chỉ là những kỷ niệm, ước mơ và những cảm xúc tự nhiên của chúng tôi trong hiện tại và tương lai. Tôi có cái sở thích lạc điệu với ngành học của mình là thích viết những câu chuyện nho nhỏ... lưu trong một góc kín trên máy tính của tôi ( phải làm vậy vì tên Nguyên hay lục lọi lắm!):
- Tớ mà thế à?
Tôi giật mình quay ra, sững người khi thấy gương mặt nghiêm trọng của Nguyên. Tôi mất hai giây trống rỗng, rồi sau đó mới kịp hét lên:
Ai cho tự tiện vào phòng người ta?
Nguyên tỉnh bơ hất tay tôi ra để nhìn rõ hơn vào màn hình vi tính. Đồ chết tiệt! Tôi lầm bầm hất hắn ra, tay ấn vào biểu tượng " save".
Nguyên nhăn nhở cười:
- Thích viết truyện cơ à? Tin này mà lọt ra ngoài ối kẻ... muốn bể bụng vì cười đấy Lâm!
- Kệ tui! - Tôi hích mũi lên, tiện tay tắt luôn màn hình.
Nguyên nằm kềnh ra giường tôi một cách tự nhiên khiến tôi tức đỏ mặt. Chỉ có hắn là tùy tiện như thế này, hắn không phân biệt đâu là phòng con trai, phòng con gái, đâu đâu cũng xộc vào, tiện tay cầm cái này, mó cái kia... rồi hỏng lúc nào không biết. Khang cũng là con trai nhưng có thế đâu?
- Cậu vào đây làm gì? - Tôi có nén giận hỏi hắn.
- Buồn ngủ thì vào thôi!
- Phòng cậu đâu?
- Bừa bộn lắm, không có chỗ ngủ! - Nguyên xoay người, vùi hẳn mặt vào cái gối hình con mèo Kitty của tôi. Không chịu nổi nữa, tôi lao đến, cầm chân hắn kéo mạnh. Nguyên theo đà kéo của tôi, rớt bịch xuống đất một cái đau điếng. Tôi nhảy phốc lên giường trước đôi mắt sửng sốt của hắn. Tôi phẩy tay:
- Về mà dọn đi! Đây không có chỗ dành cho những kẻ lười biếng!
- Lười biếng chỗ nào? - Nguyên đứng dậy nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm- Ai hôm qua vào phòng người ta lục lọi giá sách và vứt lên giường?
Tôi mở to mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh chính bàn tay mình liệng các quyển sách dày cộp của Nguyên xuống. Nhưng ai bảo hắn cầm quyển truyện của tôi lâu thế cơ chứ?
- Nói tóm lại... - Nguyên phẩy tay, rồi ngồi xuống giường - Bao giờ có người đến dọn lại tôi mới ra khỏi đây!
Nguyên hẩy tôi rất mạnh vào trong còn hắn thì ngang nhiên nằm xuống. Lại còn ôm ghịt lấy cái gối ôm thân yêu của tôi nữa chứ? Giờ tôi mà đá hắn xuống, dám đảm bảo hắn nổi khùng lên lắm... Thế thì chỉ có nước.. khăn gói ra khỏi đây vài ngày để tránh bão!
Nghĩ thế nên tôi bậm môi, bước qua Nguyên xuống giường, bực bội đi ra khỏi phòng. Khang thò đầu ra, bốn mắt lấp lánh niềm vui khi hỏi:
- Lại cãi nhau à?
- Không! - Tôi cau có- Hắn cướp phòng tớ... Bất công quá... ông trời ơi!
- Tại cậu thôi! - Yến thản nhiên nói khi tôi gặp nó ở phòng khách nhỏ trên chiếu nghỉ ở cầu thang. Yến vừa giũa mòng tay, vừa nhếch môi- Vào phá phòng hắn làm chi cho tội đời!
Tôi ngồi xuống ghế, với tay lấy cái điều khiển ti vi dò kênh. Buổi tối mà không có phim nào ra hồn! Tôi lại quăng chiếc điều khiển xuống, hỏi trỏng:
- Thương đâu?
- Đi chơi!
- Sao?
- Với lớp.
Tôi gật gù. Cũng có nghe đến chuyện này cách đây mấy hôm, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện Thương sẽ đi. Con bé là người sống nội tâm, không mấy thích thú chuyện giao tiếp bạn bè dù đối phương có nhiệt tình đến mấy. Tôi đã từng chứng kiến cảnh nhiều chàng theo Thương về tận nhà và lại vác gương mặt buồn so... ra đi khi không được nàng đóai hoài, dù chỉ là mời bước chân vào cửa nhà. Nghĩ cũng tội nghiệp!
Tôi hơi lắc đầu để có thể chuyển sang suy nghĩ khác. Ánh mắt tôi chạm vào cuốn truyện yêu quý đang nằm chỏng chơ trên ghế... gần xịt chỗ Yến. Tôi cau mày:
- Sao nó lại ở đây?
- Hôm qua tao mới nhớ là... tao cầm! - Yến vẫn không mất tập trung vào công việc của nó. Tôi bật dậy, hét lên:
- Thế đấy? Trong khi tao tìm nó khắp nơi còn mày thì dửng dưng bảo " Tao không bao giờ quan tâm tới mấy cuốn truyện dở hơi đó". Dở hơi mà vẫn ở chỗ mày à?
- Dào ôi... tao có đọc đâu?
Bực quá, tôi cầm lấy cuốn truyện đùng đùng bỏ lên phòng, quên mất là Nguyên đang ngủ ở đó. Đến khi thấy hắn rồi thì cơn tức của tôi xẹt xuống. Tôi nhớ tới cái giá sách của Nguyên, hối hận vì mình quá bộp chộp... Nhưng dọn dẹp phòng cho hắn ư? Tôi nhăn mặt, rồi chặc lưỡi: Việc đã lỡ rồi... đợi Thương về thảo nào nó cũng lên dọn cho Nguyên! ". Chán ngán. Tôi liếc nhìn Nguyên một cái rồi cầm lấy quyển sách. Buổi tối hôm nay thật đáng chán mà cũng chỉ tại... thằng mắc dịch kia!
Tầng hai có hai phòng ngủ và một phòng đọc chung, lẽ dĩ nhiên là tôi không " tranh cướp" được phòng nào ở đấy. Yến là chân chạy còn sức khỏe của Thương thì không nhiều nên tôi phải ôm ngậm ngùi trên tầng ba cao ngất ngưởng cùng với hai ông bạn trời đánh. May mà tôi có thần kinh vững, cái miệng chanh chua và tay chân nhanh nhẹn nên cuộc sống phân fnào cũng bớt màu địa ngục. Ngoài những giờ tranh chấp bằng miệng (đôi khi bằng tay chân) với Nguyên ra, tôi sống khá thân thiện và vui vẻ với mọi người. Chúng tôi nấu ăn chung và làm một bản cam kết thực hiện đúng những gì đã phân công cho nhau. Tôi, Yến và Khang học buổi sáng nên được phụ trách bữa tối và đổ rác; Thương và Nguyên học chiều phụ trách đi chợ và nấu bữa trưa... Chúng tôi còn chia nhau dọn dẹp nhà cửa và các công việc linh tinh không tên khác. Đôi khi cũng có những tranh chấp nho nhỏ, nhưng nhìn chung chúng tôi không có gì phàn nàn về nhau. Ngôi nhà lúc nào cũng đày ắp tiếng cười, tiếng chí chóe, và tiếng hát hạnh phúc...
Tôi sẽ không lan man gì nhiều nữa. Câu chuyện của tôi không phải là những vụn vặt đời thường, nhưng cũng không phải là những điều gì cao siêu, khó tưởng tưởng, mà chỉ là những kỷ niệm, ước mơ và những cảm xúc tự nhiên của chúng tôi trong hiện tại và tương lai. Tôi có cái sở thích lạc điệu với ngành học của mình là thích viết những câu chuyện nho nhỏ... lưu trong một góc kín trên máy tính của tôi ( phải làm vậy vì tên Nguyên hay lục lọi lắm!):
- Tớ mà thế à?
Tôi giật mình quay ra, sững người khi thấy gương mặt nghiêm trọng của Nguyên. Tôi mất hai giây trống rỗng, rồi sau đó mới kịp hét lên:
Ai cho tự tiện vào phòng người ta?
Nguyên tỉnh bơ hất tay tôi ra để nhìn rõ hơn vào màn hình vi tính. Đồ chết tiệt! Tôi lầm bầm hất hắn ra, tay ấn vào biểu tượng " save".
Nguyên nhăn nhở cười:
- Thích viết truyện cơ à? Tin này mà lọt ra ngoài ối kẻ... muốn bể bụng vì cười đấy Lâm!
- Kệ tui! - Tôi hích mũi lên, tiện tay tắt luôn màn hình.
Nguyên nằm kềnh ra giường tôi một cách tự nhiên khiến tôi tức đỏ mặt. Chỉ có hắn là tùy tiện như thế này, hắn không phân biệt đâu là phòng con trai, phòng con gái, đâu đâu cũng xộc vào, tiện tay cầm cái này, mó cái kia... rồi hỏng lúc nào không biết. Khang cũng là con trai nhưng có thế đâu?
- Cậu vào đây làm gì? - Tôi có nén giận hỏi hắn.
- Buồn ngủ thì vào thôi!
- Phòng cậu đâu?
- Bừa bộn lắm, không có chỗ ngủ! - Nguyên xoay người, vùi hẳn mặt vào cái gối hình con mèo Kitty của tôi. Không chịu nổi nữa, tôi lao đến, cầm chân hắn kéo mạnh. Nguyên theo đà kéo của tôi, rớt bịch xuống đất một cái đau điếng. Tôi nhảy phốc lên giường trước đôi mắt sửng sốt của hắn. Tôi phẩy tay:
- Về mà dọn đi! Đây không có chỗ dành cho những kẻ lười biếng!
- Lười biếng chỗ nào? - Nguyên đứng dậy nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm- Ai hôm qua vào phòng người ta lục lọi giá sách và vứt lên giường?
Tôi mở to mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh chính bàn tay mình liệng các quyển sách dày cộp của Nguyên xuống. Nhưng ai bảo hắn cầm quyển truyện của tôi lâu thế cơ chứ?
- Nói tóm lại... - Nguyên phẩy tay, rồi ngồi xuống giường - Bao giờ có người đến dọn lại tôi mới ra khỏi đây!
Nguyên hẩy tôi rất mạnh vào trong còn hắn thì ngang nhiên nằm xuống. Lại còn ôm ghịt lấy cái gối ôm thân yêu của tôi nữa chứ? Giờ tôi mà đá hắn xuống, dám đảm bảo hắn nổi khùng lên lắm... Thế thì chỉ có nước.. khăn gói ra khỏi đây vài ngày để tránh bão!
Nghĩ thế nên tôi bậm môi, bước qua Nguyên xuống giường, bực bội đi ra khỏi phòng. Khang thò đầu ra, bốn mắt lấp lánh niềm vui khi hỏi:
- Lại cãi nhau à?
- Không! - Tôi cau có- Hắn cướp phòng tớ... Bất công quá... ông trời ơi!
- Tại cậu thôi! - Yến thản nhiên nói khi tôi gặp nó ở phòng khách nhỏ trên chiếu nghỉ ở cầu thang. Yến vừa giũa mòng tay, vừa nhếch môi- Vào phá phòng hắn làm chi cho tội đời!
Tôi ngồi xuống ghế, với tay lấy cái điều khiển ti vi dò kênh. Buổi tối mà không có phim nào ra hồn! Tôi lại quăng chiếc điều khiển xuống, hỏi trỏng:
- Thương đâu?
- Đi chơi!
- Sao?
- Với lớp.
Tôi gật gù. Cũng có nghe đến chuyện này cách đây mấy hôm, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện Thương sẽ đi. Con bé là người sống nội tâm, không mấy thích thú chuyện giao tiếp bạn bè dù đối phương có nhiệt tình đến mấy. Tôi đã từng chứng kiến cảnh nhiều chàng theo Thương về tận nhà và lại vác gương mặt buồn so... ra đi khi không được nàng đóai hoài, dù chỉ là mời bước chân vào cửa nhà. Nghĩ cũng tội nghiệp!
Tôi hơi lắc đầu để có thể chuyển sang suy nghĩ khác. Ánh mắt tôi chạm vào cuốn truyện yêu quý đang nằm chỏng chơ trên ghế... gần xịt chỗ Yến. Tôi cau mày:
- Sao nó lại ở đây?
- Hôm qua tao mới nhớ là... tao cầm! - Yến vẫn không mất tập trung vào công việc của nó. Tôi bật dậy, hét lên:
- Thế đấy? Trong khi tao tìm nó khắp nơi còn mày thì dửng dưng bảo " Tao không bao giờ quan tâm tới mấy cuốn truyện dở hơi đó". Dở hơi mà vẫn ở chỗ mày à?
- Dào ôi... tao có đọc đâu?
Bực quá, tôi cầm lấy cuốn truyện đùng đùng bỏ lên phòng, quên mất là Nguyên đang ngủ ở đó. Đến khi thấy hắn rồi thì cơn tức của tôi xẹt xuống. Tôi nhớ tới cái giá sách của Nguyên, hối hận vì mình quá bộp chộp... Nhưng dọn dẹp phòng cho hắn ư? Tôi nhăn mặt, rồi chặc lưỡi: Việc đã lỡ rồi... đợi Thương về thảo nào nó cũng lên dọn cho Nguyên! ". Chán ngán. Tôi liếc nhìn Nguyên một cái rồi cầm lấy quyển sách. Buổi tối hôm nay thật đáng chán mà cũng chỉ tại... thằng mắc dịch kia!