Những ngày sau đó thì diễn ra bình thường đến ngạc nhiên. Nguyên làm như không có gì xảy ra, đến nhà tôi chơi game với cu Bình, rồi còn đòi đưa tôi đến nhà thầy chủ nhiệm nữa. Tôi cũng cố tỏ ra bình thường, coi những gì đã xảy ra giữa chúng tôi chỉ là một giấc mơ... lạc loài đáng phải quên... chắc chắn phải quên!
Những ngày Tết đã qua, quá mệt mỏi đối với tôi. Mẹ Thương nhờ Nguyên đưa Thương lên Hà Nội cùng vì sợ xe khách quá đông người... Dĩ nhiên, chúng tôi ủng hộ hoàn toàn với đề nghị ấy! Tôi, Yến, Khang đi xe khách, Nguyên và Thương đi trước trên chiếc xe khủng long đã được... tân trang lại!
Cu Bình đưa tôi đến bến xe sớm để có thể... tranh được chỗ đàng hoàng. Nhưng hình như Khang đã đến từ lâu, vẫy vẫy chúng tôi trên một chiếc xe của Hải Âu có điều hòa ấm áp. Bình nhe răng cười, trêu chọc tôi:
- Sao chị ngốc nhà mình lại... sướng thế nhỉ?
- Sao? - Tôi bâng quơ hỏi khi đang mải gỡ mấy túi đồ ra khỏi xe.
Khang tới, một tay cậu ấy nhấc hết các túi đồ lỉnh kỉnh, còn tay kia kéo tôi ra xa khỏi chiếc xe có Bình. Thằng em tôi, vẫn đã thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:
- Khi về nhớ mua quà đấy nhá!
- Tao chưa đi mà? - Tôi cau mày.
- Thì dặn trước. Anh Khang nhớ hộ chị ngốc này nhé!
- Rồi!- Khang gật đầu.
Vừa lúc Yến tới với một anh chàng lạ hoắc. Chắc là nó đã " cua" được trong mấy ngày Tết vừa rồi. Anh ta trông rất bảnh với mái tóc húi cua gọn gàng, quần bò, áo sơ mi đóng thùng... rất nề nếp. Tôi và Khang nhìn nhau, cùng thống nhất một ý nghĩ " Con bé này thay đổi... khẩu vị rồi hay sao ấy nhỉ? ".
- Đến sớm thế? - Nó nhảy xuống xe với cái váy... dài chưa quá đầu gối. Gió ở đây cứ như muốn thổi tung những nếp gấp rất mềm ở cái chân váy ấy...
- Chào chị!- Bình nháy máy- " Kép " mới hả?
- Anh họ chị! - Yến đỡ lấy cái ba lô từ tay của ông anh họ. Còn anh ta thì mỉm cười:
- Chào các em! Anh là Toàn, anh họ của Yến!
Bọn tôi gật đầu, vừa có ý nghĩa là chào hỏi, vừa là hiểu ra một " chân lý": dù có sụp trời lở đất thì Yến cũng chả thay đổi được!
Khang cầm luôn cả cái ba lô của Yến, mang lên xe. Còn lại chúng tôi, Yến giới thiệu một chút rồi cũng kéo tôi lên xe. Nó chọn cái ghế bên trong cùng, ngay sát cửa kính. Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn ra thì thấy Bình và anh Toàn vẫn còn đứng ở đó. Yến vẫy vẫy tay, mỉm cười:
- Anh ấy vừa đi du học về đấy!
- Vậy à? - Tôi lơ đãng hỏi.
- Để giới thiệu cho Thương!- Tôi nhìn sang Yến, nhíu mày.
Yến cười:
- Để nó có thể quên đi.... chuyện tình cảm của nó!
Khang ngồi xuống cạnh tôi, hỏi cả hai:
- Nhiệt độ này được chứ?
- Ừm! - Yến cười- Tớ cũng là một phần trong năm đứa mà!
Khang có vẻ không hiểu nhưng cũng chẳng có ý hỏi lại. Khách lên xe đã đông dần. Toàn là sinh viên với nhau. Có một vài đứa là... đàn em dưới khóa hồi cấp ba, chúng nó nhao nhao lên khi thấy Khang. Yến kéo sụp cái mũ len của nó xuống tận mắt, thì thầm chán nản:
- Lẽ ra để luôn tên Khang ở nhà. Phiền phức thật!
Đúng là phiền! Tôi gật đầu tán thành. Vì tôi có cái tật là lên xe sẽ buồn ngủ và phải ngủ một giấc thật... say, nếu không sẽ mệt chết người. Nhưng với mấy... cái loa phóng thanh thi nhau phát sóng bên cạnh thì làm sao mà ngủ chứ?
- Này...
Tôi mở mắt ra thì thấy cái MP4 đã bật sẵn của Khang.
- Toàn những bài mà cậu thích đấy! Và... cũng dễ ngủ nữa!
Tôi đã bỏ MP4 của tôi ở trên Hà Nội do lúc về quá vội vàng. Cầm cái MP4 của Khang trên tay, tôi tự trách mình là đã... cho rằng cái số đào hoa của Khang là... phiền phức quá sớm như vậy. Tôi quay sang Yến, thấy nó cũng đang lôi điện thoại ra, cắm phone bỏ vào tai. Mấy cô bé thì vẫn tíu tít hỏi han. Tôi mỉm cười, và xe bắt đầu lăn bánh...
Tôi ngủ gục lúc nào không hay, chỉ biết khi tỉnh dậy thì tôi nhận thấy đầu mình đang ở trên vai Khang. Uể oải vươn vai ngồi thẳng dậy, tôi hỏi nhỏ:
- Tớ ngủ lâu chưa?
- Cũng... sắp tới bến rồi!- Khang cười- Khi tớ quay ra thì cậu đã... an giấc!
Tôi tắt MP4 và đưa cho Khang. Xe vào bến, tôi đánh thức Yến dậy khiến con bé càu nhàu mất mấy câu, đại loại như là sao nhà Nguyên không ở gần bến xe cho tiện, hay sao xe không về qua nhà chứ?
Khang mang đồ đạc xuống, gọi xe ôm. Yến thở dài vì mệt. Nó bảo ước gì nhà mình là tỷ phú để có ô tô riêng đưa lên Hà Nội. Rồi nó lại la toáng lên là phải kiếm được nhiều tiền... mua ô tô cho... sướng!
Ba ông xe ôm đỗ xe ngay trước mặt, chấm dứt mấy lời... vô nghĩa của Yến. Tôi leo lên xe, ngắm nhìn quang cảnh bên đường. Hà Nội vào xuân nên có nhiều thay đổi, trông tươi mới hơn. Tôi nghĩ đến một cô thiếu nữ vừa tim thấy tình yêu đích thực của mình... Hà Nội cũng thế... dào dạt những cảm xúc bất tận về niềm vui sống!
Thương đón chúng tôi bằng ba cốc nước cam mát lạnh. Gương mặt nó bừng sáng một niềm vui khó tả. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi được ở riêng bên Nguyên, Thương cũng tạo cho người khác cái cảm giác về sự hạnh phúc viên mãn đến mức... kinh ngạc. Yến không than thở về đám đông trên xe như tôi dự đoán mà huyên thuyên mãi về chuyện được ông anh họ... numberone của nó! Thương nghe với vẻ hững hờ nhưng Yến không cáu. Khi lên lầu, nó thủ thỉ với tôi:
- Mưa dầm thấm lâu mà!
- Nó là đá, thấm thế nào được! - Tôi đùa lại.
- Thì nước chảy đá mòn!- Yến quả quyết.
Tôi cười, khe khẽ lắc đầu.
- Và... cậu cũng không phải làm người hùng mãi đâu!- Yến quay lại nhìn tôi khi đứng trước ở cửa phòng nó- Hãy còn tớ... khi nào cần cứ đến đây... và khóc nhé?
Tôi gật đầu, lòng rộn ràng một niềm vui. Tôi thật sự hạnh phúc khi có những người bạn tuyệt vời như thế này...
Đẩy cửa bước vào, tôi quăng cái ba lô xuống góc phòng, chân tôi lướt nhanh tới chỗ cái giường yêu quý thì chợt đứng sững lại trước bàn học, nơi có một bông hoa Tulip màu hồng phấn pha sắc đỏ và buộc một cái nơ xinh xắn cũng màu hồng. Tôi ngạc nhiên thật sự, nâng nó lên ngắm nghía, rồi lật đằng sau tấm thiệp mặt cười hình trái tim ra xem.
" Chắc cậu chả biết ý nghĩa của nó đâu nhỉ? ^.^ Đấy là tình yêu vĩnh cửu mà tớ luôn muốn dành cho cậu. Love"
Tim tôi đập thình thịch, gần như suýt rơi nước mắt nếu không vội vàng bỏ bông hoa xuống. Nét chữ thanh thanh của Nguyên vẫn còn lấp lánh trước mặt tôi như một minh chứng rằng chúng tôi sẽ gặp một cơn bão lớn... Tôi trốn chạy hay đón nhận đây?
Cuối cùng tôi cắm bông hoa vào bình gốm hình ngón tay cái nhỏ xinh xinh mà tôi thường hay dành để cắm một cành hoa Făng, và ép tấm thiệp vào quyển nhật ký. Xong việc, tôi leo lên giường... ôm gối suy ngẫm. Nói vậy chứ thật ra tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc im lặng lắng nghe tiếng trái tim mình đập như muốn đình công...
- Lâm à?
Tim tôi rơi cái bịch, tôi bật dậy, nghe ngóng. Khi nhận ra tiếng của Khang thì tôi mới bình tâm trở lại và lăng đùng xuống giường:
- Ừm... Cậu vào đi!
Khang chỉ đẩy cửa nhìn vào, và kêu lên:
- Ủa, đã dọn chăn đệm ra rồi à?
Tôi nhìn xung quanh, cũng hơi ngạc nhiên. Mọi năm khi vừa từ Hải Phòng lên Hà Nội là tôi cứ leo ngay lên giường trống không làm một giấc và hầu hết là Khang phải sang đánh thức tôi dậy, và mang đệm ra cho tôi. Kiểu này là Nguyên làm rồi!
- Ừm... tớ cũng đâu có lười lắm đâu? - Tôi khụt khịt nói dối mà không hiểu tại sao.
- Vậy thì tốt! - Khang cười- Cứ ngủ đi, đến giờ ăn tớ gọi dậy!
Tôi phẩy phẩy tay tỏ vẻ đồng ý. Khang bước lùi lại một bước, nhưng gần như ngay lập tức bước trở lại, nhìn về phía bàn học. Tôi cũng phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhận ra đôi mắt của Khang có một sắc tím buồn lặng.
- Tình yêu vĩnh cửu ư?
Tôi ngồi trở dậy, bối rối vuốt tóc. Khang ắt hẳn đã biết là ai... Và có thể Khang biết tôi vừa nói dối...
Khang tiến lại gần tôi, ngồi xuống nhưng không phải là trên giường mà là ở phía dưới, gần giống như là đang quỳ. Tôi ngơ ngáo đến mức không biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt xuống, xấu hổ.
Khang nhìn tôi từ phía dưới. Tôi buộc phải nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt có sắc tím dịu dàng. Bàn tay tôi chẳng hiểu từ lúc nào đã nằm trong tay Khang, rất nồng ấm. Tôi không hiểu sao tôi lại để im như thế... Có thể vì đôi mắt, có thể vì nụ cười và cũng có thể vì tôi mềm yếu... Tôi sợ, chỉ cần tôi cựa quậy tôi sẽ lại làm vỡ mất một trái tim pha lê nữa!
- Một hạt mầm nếu không biết tự tách vỏ thì sẽ không thể trở thành cây... Ai bảo lại là cậu nhỉ? Nhưng trong cuộc đời này chỉ là cậu thôi, biết không Lâm? Vì vậy xin cậu hãy lắng nghe... và đón nhận?
Trái tim tôi như đang bị ai cứa, đau đến mức tôi phải rơi nước mắt. Nước mắt cứ rơi mãi, nhiều như thể một cơn mưa trái mùa. Khang ngồi lại giường, nâng mặt tôi lên và dùng những ngón tay dài, mảnh khảnh để ngăn nước mắt của tôi... Cậu ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ và dịu dàng. Tôi lắc nhẹ đầu. Tình yêu... sao lại làm chúng tôi khổ sở thế này?
Những ngày Tết đã qua, quá mệt mỏi đối với tôi. Mẹ Thương nhờ Nguyên đưa Thương lên Hà Nội cùng vì sợ xe khách quá đông người... Dĩ nhiên, chúng tôi ủng hộ hoàn toàn với đề nghị ấy! Tôi, Yến, Khang đi xe khách, Nguyên và Thương đi trước trên chiếc xe khủng long đã được... tân trang lại!
Cu Bình đưa tôi đến bến xe sớm để có thể... tranh được chỗ đàng hoàng. Nhưng hình như Khang đã đến từ lâu, vẫy vẫy chúng tôi trên một chiếc xe của Hải Âu có điều hòa ấm áp. Bình nhe răng cười, trêu chọc tôi:
- Sao chị ngốc nhà mình lại... sướng thế nhỉ?
- Sao? - Tôi bâng quơ hỏi khi đang mải gỡ mấy túi đồ ra khỏi xe.
Khang tới, một tay cậu ấy nhấc hết các túi đồ lỉnh kỉnh, còn tay kia kéo tôi ra xa khỏi chiếc xe có Bình. Thằng em tôi, vẫn đã thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:
- Khi về nhớ mua quà đấy nhá!
- Tao chưa đi mà? - Tôi cau mày.
- Thì dặn trước. Anh Khang nhớ hộ chị ngốc này nhé!
- Rồi!- Khang gật đầu.
Vừa lúc Yến tới với một anh chàng lạ hoắc. Chắc là nó đã " cua" được trong mấy ngày Tết vừa rồi. Anh ta trông rất bảnh với mái tóc húi cua gọn gàng, quần bò, áo sơ mi đóng thùng... rất nề nếp. Tôi và Khang nhìn nhau, cùng thống nhất một ý nghĩ " Con bé này thay đổi... khẩu vị rồi hay sao ấy nhỉ? ".
- Đến sớm thế? - Nó nhảy xuống xe với cái váy... dài chưa quá đầu gối. Gió ở đây cứ như muốn thổi tung những nếp gấp rất mềm ở cái chân váy ấy...
- Chào chị!- Bình nháy máy- " Kép " mới hả?
- Anh họ chị! - Yến đỡ lấy cái ba lô từ tay của ông anh họ. Còn anh ta thì mỉm cười:
- Chào các em! Anh là Toàn, anh họ của Yến!
Bọn tôi gật đầu, vừa có ý nghĩa là chào hỏi, vừa là hiểu ra một " chân lý": dù có sụp trời lở đất thì Yến cũng chả thay đổi được!
Khang cầm luôn cả cái ba lô của Yến, mang lên xe. Còn lại chúng tôi, Yến giới thiệu một chút rồi cũng kéo tôi lên xe. Nó chọn cái ghế bên trong cùng, ngay sát cửa kính. Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn ra thì thấy Bình và anh Toàn vẫn còn đứng ở đó. Yến vẫy vẫy tay, mỉm cười:
- Anh ấy vừa đi du học về đấy!
- Vậy à? - Tôi lơ đãng hỏi.
- Để giới thiệu cho Thương!- Tôi nhìn sang Yến, nhíu mày.
Yến cười:
- Để nó có thể quên đi.... chuyện tình cảm của nó!
Khang ngồi xuống cạnh tôi, hỏi cả hai:
- Nhiệt độ này được chứ?
- Ừm! - Yến cười- Tớ cũng là một phần trong năm đứa mà!
Khang có vẻ không hiểu nhưng cũng chẳng có ý hỏi lại. Khách lên xe đã đông dần. Toàn là sinh viên với nhau. Có một vài đứa là... đàn em dưới khóa hồi cấp ba, chúng nó nhao nhao lên khi thấy Khang. Yến kéo sụp cái mũ len của nó xuống tận mắt, thì thầm chán nản:
- Lẽ ra để luôn tên Khang ở nhà. Phiền phức thật!
Đúng là phiền! Tôi gật đầu tán thành. Vì tôi có cái tật là lên xe sẽ buồn ngủ và phải ngủ một giấc thật... say, nếu không sẽ mệt chết người. Nhưng với mấy... cái loa phóng thanh thi nhau phát sóng bên cạnh thì làm sao mà ngủ chứ?
- Này...
Tôi mở mắt ra thì thấy cái MP4 đã bật sẵn của Khang.
- Toàn những bài mà cậu thích đấy! Và... cũng dễ ngủ nữa!
Tôi đã bỏ MP4 của tôi ở trên Hà Nội do lúc về quá vội vàng. Cầm cái MP4 của Khang trên tay, tôi tự trách mình là đã... cho rằng cái số đào hoa của Khang là... phiền phức quá sớm như vậy. Tôi quay sang Yến, thấy nó cũng đang lôi điện thoại ra, cắm phone bỏ vào tai. Mấy cô bé thì vẫn tíu tít hỏi han. Tôi mỉm cười, và xe bắt đầu lăn bánh...
Tôi ngủ gục lúc nào không hay, chỉ biết khi tỉnh dậy thì tôi nhận thấy đầu mình đang ở trên vai Khang. Uể oải vươn vai ngồi thẳng dậy, tôi hỏi nhỏ:
- Tớ ngủ lâu chưa?
- Cũng... sắp tới bến rồi!- Khang cười- Khi tớ quay ra thì cậu đã... an giấc!
Tôi tắt MP4 và đưa cho Khang. Xe vào bến, tôi đánh thức Yến dậy khiến con bé càu nhàu mất mấy câu, đại loại như là sao nhà Nguyên không ở gần bến xe cho tiện, hay sao xe không về qua nhà chứ?
Khang mang đồ đạc xuống, gọi xe ôm. Yến thở dài vì mệt. Nó bảo ước gì nhà mình là tỷ phú để có ô tô riêng đưa lên Hà Nội. Rồi nó lại la toáng lên là phải kiếm được nhiều tiền... mua ô tô cho... sướng!
Ba ông xe ôm đỗ xe ngay trước mặt, chấm dứt mấy lời... vô nghĩa của Yến. Tôi leo lên xe, ngắm nhìn quang cảnh bên đường. Hà Nội vào xuân nên có nhiều thay đổi, trông tươi mới hơn. Tôi nghĩ đến một cô thiếu nữ vừa tim thấy tình yêu đích thực của mình... Hà Nội cũng thế... dào dạt những cảm xúc bất tận về niềm vui sống!
Thương đón chúng tôi bằng ba cốc nước cam mát lạnh. Gương mặt nó bừng sáng một niềm vui khó tả. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi được ở riêng bên Nguyên, Thương cũng tạo cho người khác cái cảm giác về sự hạnh phúc viên mãn đến mức... kinh ngạc. Yến không than thở về đám đông trên xe như tôi dự đoán mà huyên thuyên mãi về chuyện được ông anh họ... numberone của nó! Thương nghe với vẻ hững hờ nhưng Yến không cáu. Khi lên lầu, nó thủ thỉ với tôi:
- Mưa dầm thấm lâu mà!
- Nó là đá, thấm thế nào được! - Tôi đùa lại.
- Thì nước chảy đá mòn!- Yến quả quyết.
Tôi cười, khe khẽ lắc đầu.
- Và... cậu cũng không phải làm người hùng mãi đâu!- Yến quay lại nhìn tôi khi đứng trước ở cửa phòng nó- Hãy còn tớ... khi nào cần cứ đến đây... và khóc nhé?
Tôi gật đầu, lòng rộn ràng một niềm vui. Tôi thật sự hạnh phúc khi có những người bạn tuyệt vời như thế này...
Đẩy cửa bước vào, tôi quăng cái ba lô xuống góc phòng, chân tôi lướt nhanh tới chỗ cái giường yêu quý thì chợt đứng sững lại trước bàn học, nơi có một bông hoa Tulip màu hồng phấn pha sắc đỏ và buộc một cái nơ xinh xắn cũng màu hồng. Tôi ngạc nhiên thật sự, nâng nó lên ngắm nghía, rồi lật đằng sau tấm thiệp mặt cười hình trái tim ra xem.
" Chắc cậu chả biết ý nghĩa của nó đâu nhỉ? ^.^ Đấy là tình yêu vĩnh cửu mà tớ luôn muốn dành cho cậu. Love"
Tim tôi đập thình thịch, gần như suýt rơi nước mắt nếu không vội vàng bỏ bông hoa xuống. Nét chữ thanh thanh của Nguyên vẫn còn lấp lánh trước mặt tôi như một minh chứng rằng chúng tôi sẽ gặp một cơn bão lớn... Tôi trốn chạy hay đón nhận đây?
Cuối cùng tôi cắm bông hoa vào bình gốm hình ngón tay cái nhỏ xinh xinh mà tôi thường hay dành để cắm một cành hoa Făng, và ép tấm thiệp vào quyển nhật ký. Xong việc, tôi leo lên giường... ôm gối suy ngẫm. Nói vậy chứ thật ra tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc im lặng lắng nghe tiếng trái tim mình đập như muốn đình công...
- Lâm à?
Tim tôi rơi cái bịch, tôi bật dậy, nghe ngóng. Khi nhận ra tiếng của Khang thì tôi mới bình tâm trở lại và lăng đùng xuống giường:
- Ừm... Cậu vào đi!
Khang chỉ đẩy cửa nhìn vào, và kêu lên:
- Ủa, đã dọn chăn đệm ra rồi à?
Tôi nhìn xung quanh, cũng hơi ngạc nhiên. Mọi năm khi vừa từ Hải Phòng lên Hà Nội là tôi cứ leo ngay lên giường trống không làm một giấc và hầu hết là Khang phải sang đánh thức tôi dậy, và mang đệm ra cho tôi. Kiểu này là Nguyên làm rồi!
- Ừm... tớ cũng đâu có lười lắm đâu? - Tôi khụt khịt nói dối mà không hiểu tại sao.
- Vậy thì tốt! - Khang cười- Cứ ngủ đi, đến giờ ăn tớ gọi dậy!
Tôi phẩy phẩy tay tỏ vẻ đồng ý. Khang bước lùi lại một bước, nhưng gần như ngay lập tức bước trở lại, nhìn về phía bàn học. Tôi cũng phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhận ra đôi mắt của Khang có một sắc tím buồn lặng.
- Tình yêu vĩnh cửu ư?
Tôi ngồi trở dậy, bối rối vuốt tóc. Khang ắt hẳn đã biết là ai... Và có thể Khang biết tôi vừa nói dối...
Khang tiến lại gần tôi, ngồi xuống nhưng không phải là trên giường mà là ở phía dưới, gần giống như là đang quỳ. Tôi ngơ ngáo đến mức không biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt xuống, xấu hổ.
Khang nhìn tôi từ phía dưới. Tôi buộc phải nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt có sắc tím dịu dàng. Bàn tay tôi chẳng hiểu từ lúc nào đã nằm trong tay Khang, rất nồng ấm. Tôi không hiểu sao tôi lại để im như thế... Có thể vì đôi mắt, có thể vì nụ cười và cũng có thể vì tôi mềm yếu... Tôi sợ, chỉ cần tôi cựa quậy tôi sẽ lại làm vỡ mất một trái tim pha lê nữa!
- Một hạt mầm nếu không biết tự tách vỏ thì sẽ không thể trở thành cây... Ai bảo lại là cậu nhỉ? Nhưng trong cuộc đời này chỉ là cậu thôi, biết không Lâm? Vì vậy xin cậu hãy lắng nghe... và đón nhận?
Trái tim tôi như đang bị ai cứa, đau đến mức tôi phải rơi nước mắt. Nước mắt cứ rơi mãi, nhiều như thể một cơn mưa trái mùa. Khang ngồi lại giường, nâng mặt tôi lên và dùng những ngón tay dài, mảnh khảnh để ngăn nước mắt của tôi... Cậu ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ và dịu dàng. Tôi lắc nhẹ đầu. Tình yêu... sao lại làm chúng tôi khổ sở thế này?