Tôi uống nhiều đến mức say nghiêng say ngả. Bình phải đưa tôi vào trong phòng, vừa dỗ dành vừa lo sợ bố lên... cho một trận lôi đình. Tôi thấy Nguyên nhìn tôi và hắn định quay đi... Tôi không cho hắn đi như thế nữa đâu. Quá đủ rồi. Kể cả khi tôi say hắn cũng bỏ mặc sao? Tôi níu tay hắn, mỉm cười trong nước mắt, thì thào:
- Đừng bỏ rơi tớ... Đừng bỏ đi... Hứa với tớ là cậu luôn ở bên cạnh tớ đi! Hứa đi!
- Tớ hứa... Vậy hãy ngủ ngoan đi!
Tôi kéo tay hắn xuống, áp má mình vào, rồi nhắm mắt... " Vì có cậu nên tớ mới ngủ ngoan đấy...!" Tôi thì thầm như khẳng định lại...
Và tôi không hay biết Bình đã ôm tôi vào lòng, và nước mắt của nó ướt đẫm vai áo tôi...
Khi mở mắt ra, tôi ngạc nhiên khi thấy Nguyên ngồi bên cạnh. Đầu tôi nặng chịch... miệng khô đắng. Tôi cố gắng đưa tay lên, chỉ vào cốc nước ở trên bàn. Nguyên đứng dậy, khẽ lắc đầu:
- Ai bảo uống bia làm gì chứ?
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, đưa cho tôi cốc nước. Cảm giác như người đang ốm dở khiến tôi chẳng còn sức để mà nói. Tôi chỉ nhìn ra cửa sổ, cố ra vẻ thản nhiên quen thuộc.
- Ước gì... cậu cứ ốm thế này... cho đến hôm đi Anh nhỉ? - Nguyên cười nhẹ- Vậy sẽ không đi được nữa.
Tôi quay lại, thót tim vì nụ cười buồn vẫn còn đọng trên môi của Nguyên. Lòng tôi chao đi...
-Nhưng mà không được đúng không nhỉ? Dù tớ có yêu cậu đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô vọng thôi, phải không?
Tôi cúi đầu. Im lặng. Bàn tay Nguyên áp nhẹ lên má tôi, ấm áp. Ngón tay của hắn dịu dàng xoa nhẹ bờ môi tôi. Tôi suýt bật khóc, dùng hết lòng can đảm để quay mặt đi. Bàn tay Nguyên rơi vào khoảng không, và buông thõng xuống tấm chăn mỏng... Trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng câu nói của mẹ Thương. Cô ấy đã khóc, đã van xin tôi buông Nguyên ra... để Nguyên có thể tự do mà chú ý tới Thương. Cô ấy chỉ có một mình Thương thôi... Và tôi đã hứa rồi... bằng chính tấm lòng của tôi mong Thương được hạnh phúc.
- Xin lỗi... Đây là lần cuối cùng!
Nguyên đứng dậy, bước nhẹ nhàng về phía cửa. Cậu ấy quay lại nhìn tôi, dịu dàng:
- Chuyện của chúng ta... dù chưa bắt đầu, nhưng tớ vẫn muốn nói lời kết thúc... Tạm biệt cậu...
Nguyên đi ra và đóng cửa lại, rất nhẹ nhàng. Tôi không thốt lên được lời nào cả. Cổ họng tôi thít chặt lại. Tôi muốn nói nhưng chỉ là những tiếng ú ớ tắt nghẹn trong lồng ngực. Gục đầu xuống tấm chăn, tôi khóc nức nở...Nhưng cả tiếng khóc cũng không thoát ra được. Ngực tôi buốt nhức...
Sau trận ốm, tôi lấy lại sức rất nhanh và cùng Khang đi Anh. Tạm biệt mùa hè nhiệt đới. Tôi đi tìm nơi bình yên cho trái tim mình...
- Đừng bỏ rơi tớ... Đừng bỏ đi... Hứa với tớ là cậu luôn ở bên cạnh tớ đi! Hứa đi!
- Tớ hứa... Vậy hãy ngủ ngoan đi!
Tôi kéo tay hắn xuống, áp má mình vào, rồi nhắm mắt... " Vì có cậu nên tớ mới ngủ ngoan đấy...!" Tôi thì thầm như khẳng định lại...
Và tôi không hay biết Bình đã ôm tôi vào lòng, và nước mắt của nó ướt đẫm vai áo tôi...
Khi mở mắt ra, tôi ngạc nhiên khi thấy Nguyên ngồi bên cạnh. Đầu tôi nặng chịch... miệng khô đắng. Tôi cố gắng đưa tay lên, chỉ vào cốc nước ở trên bàn. Nguyên đứng dậy, khẽ lắc đầu:
- Ai bảo uống bia làm gì chứ?
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, đưa cho tôi cốc nước. Cảm giác như người đang ốm dở khiến tôi chẳng còn sức để mà nói. Tôi chỉ nhìn ra cửa sổ, cố ra vẻ thản nhiên quen thuộc.
- Ước gì... cậu cứ ốm thế này... cho đến hôm đi Anh nhỉ? - Nguyên cười nhẹ- Vậy sẽ không đi được nữa.
Tôi quay lại, thót tim vì nụ cười buồn vẫn còn đọng trên môi của Nguyên. Lòng tôi chao đi...
-Nhưng mà không được đúng không nhỉ? Dù tớ có yêu cậu đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô vọng thôi, phải không?
Tôi cúi đầu. Im lặng. Bàn tay Nguyên áp nhẹ lên má tôi, ấm áp. Ngón tay của hắn dịu dàng xoa nhẹ bờ môi tôi. Tôi suýt bật khóc, dùng hết lòng can đảm để quay mặt đi. Bàn tay Nguyên rơi vào khoảng không, và buông thõng xuống tấm chăn mỏng... Trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng câu nói của mẹ Thương. Cô ấy đã khóc, đã van xin tôi buông Nguyên ra... để Nguyên có thể tự do mà chú ý tới Thương. Cô ấy chỉ có một mình Thương thôi... Và tôi đã hứa rồi... bằng chính tấm lòng của tôi mong Thương được hạnh phúc.
- Xin lỗi... Đây là lần cuối cùng!
Nguyên đứng dậy, bước nhẹ nhàng về phía cửa. Cậu ấy quay lại nhìn tôi, dịu dàng:
- Chuyện của chúng ta... dù chưa bắt đầu, nhưng tớ vẫn muốn nói lời kết thúc... Tạm biệt cậu...
Nguyên đi ra và đóng cửa lại, rất nhẹ nhàng. Tôi không thốt lên được lời nào cả. Cổ họng tôi thít chặt lại. Tôi muốn nói nhưng chỉ là những tiếng ú ớ tắt nghẹn trong lồng ngực. Gục đầu xuống tấm chăn, tôi khóc nức nở...Nhưng cả tiếng khóc cũng không thoát ra được. Ngực tôi buốt nhức...
Sau trận ốm, tôi lấy lại sức rất nhanh và cùng Khang đi Anh. Tạm biệt mùa hè nhiệt đới. Tôi đi tìm nơi bình yên cho trái tim mình...