- Này... này... LÂM!
Tôi giật mình, quay sang bên Lan, ngơ ngác nhìn cái mặt đang sắp chuyển sang đỏ tía.
- Mày bị sao vậy?
Cuối cùng thì nó cũng kìm nén được sự bực bội mà hỏi được câu tử tế với tôi. Tôi khẽ khẽ lắc đầu. Không có sự gì xảy ra ngoài cái việc tôi đang bước đi từ cái thế giới toàn nước mắt, sang một thế giới cũng chẳng tươi sáng gì hơn. Tôi đã phải đi học trước khi Thương về... Tôi sợ phải đối mặt với nó... sợ mình không thể kiềm được lòng mà oà khóc. Kẻ lừa dối là tôi, kẻ yếu đuối cũng là tôi...
-Trông như bị ai bắt mất hồn ấy...Thế cuối cùng là có chuyện gì?
Cái giọng thủ thỉ của Lan thổi vào hồn tôi một cơn gió mát... Tôi mỉm cười với nó. Lan và Yến giống nhau ở chỗ biết tôi là kẻ yếu đuối, nên lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe những điều tưởng như không thể tồn tại ở tôi mà đối với người khác tôi không thể bộc lộ.
- Có chuyện với Nguyên à?
- Ừ...
Lan ngồi xích lại gần, kéo lấy hai bàn tay tôi để ủ trong tay nó. Nhưng nó không nhìn tôi, mà nhìn lên phía bục giảng, mỉm cười vu vơ.
- Dù sao thì cũng không dứt được ra đâu... Yêu mà. Cứ kéo dài mãi tình trạng này thì càng thêm khổ. Tớ không nghĩ là Thương không hiểu chuyện. Con gái khi yêu nhạy cảm lắm... Thương chắc biết Nguyên không thể yêu mình... Chỉ là cậu ngốc nghếch quá, cứ nuông theo tình cảm của Thương...cứ làm vậy, Thương không dứt ra được đâu!
Tôi gục đầu vào vai Lan, trái tim mỏi mệt...
- Hai đứa làm lành chưa?
Gật đầu khe khẽ, tôi nhớ tới chuyện sáng nay... Không biết giờ này Nguyên làm gì? Buổi chiều chỉ có Nguyên và Thương ở nhà... Rồi mọi chuyện sẽ ra sao?
- Đồ ngốc!- Lan cốc nhẹ vào đầu tôi, nói như thể đang đọc được suy nghĩ của tôi vậy- Đã quyết định thế thì đừng chần chừ nữa. Chuyện hôm nọ là đã đến giới hạn của Nguyên rồi, đúng không? Hắn mà điên lên thì chỉ có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra... Yêu cũng cần phải dũng cảm như... xung phong vào trận địa ấy!
- Ừm... nhưng mà cậu đã yêu đâu mà biết?- Tôi ngước mắt lên hỏi.
Lan bật cười:
- Trong sách và sự thông minh, nhạy cảm của tớ... đủ để dẫn đường cho cậu! Yên tâm đi!
Tôi cũng cười theo Lan, thanh thản trở lại cùng với nụ cười... Rồi cũng sẽ có hồi kết cho mọi chuyện...tìm một cái kết hoàn hảo nhất cho cuộc sống phức tạp này thì là một điều không tưởng, nhưng một cái kết cho thanh thản lòng nhau lại ở ngay trong tim mình... Chân thành với người khác, chân thực với bản thân... vậy là đủ!
Đang loay hoay thò tay mở cổng thì tôi nghe thấy tiếng gọi thỏ thẻ đằng sau. Quay ra thì thấy cô bé Chi đang đứng ngơ ngác ở dưới lòng đường. Có chuyện gì nữa đây không biết?
- Chị Lâm?
- Chào Chi!- Tôi cười chào cô bé.
Hôm nay còn xinh hơn hôm trước nữa cơ đấy! Giờ thì tôi thấy rõ lợi thế của tuổi trẻ rồi!
- Em tìm nhà anh Nguyên...
- Thì em tìm đúng rồi đấy! Nhưng để chị mở cái cổng này đã!
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong mắt của Chi. Tôi lờ đi, tập trung mở khóa cổng. Cuối cùng cũng mở được... Nhìn liếc vào sân, thấy đầy đủ xe pháo ở nhà, tôi nghĩ ngay tới viễn cảnh căng thẳng sắp tới...
Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn nhìn vào trong nửa tò mò, nửa e ngại. Tôi gạt chân chống xe, trả lời câu hỏi trong mắt Chi với cái giọng bàn quan nhất có thể:
- Bọn chị ở cùng, 5 người! Em có hẹn với Nguyên rồi hả?
Chi cúi xuống, rồi ngẩng lên. Trong mắt đọng lại một nỗi buồn... có thể hiểu được:
- Tại hôm qua hẹn mà anh ấy không tới... Em lo quá... Phải đi hỏi địa chỉ... Em vào được không?
- À... tại sao không?
Tôi hỏi lại, kèm theo một nụ cười...
Yến là người tình cờ đi ra cửa và nhìn thấy hai đứa tôi. Nó tròn mắt nhìn Chi, nhưng không hỏi gì. Tôi cười nhẹ:
- Nguyên có nhà không?
- Ờ... có! - Yến gật đầu, nói nhỏ với tôi - Nhà vẫn như một lò lửa. Tớ với Khang lánh nạn trong bếp suốt!
Tôi quay lại, chờ cho Chi dựng xe cẩn thận rồi mới nói:
- Em vào đi! Đừng ngại gì cả!
- Em chào chị!
Yến gật đầu chào lại, đợi cho Chi đi lên trước rồi nó mới theo sau. Trong nhà, ngay ở sa lông, Nguyên và Thương mỗi người một đầu, im lặng... Tình trạng này có lẽ là kéo dài suốt cả chiều không chừng!
- Có bạn này...
Yến là người nói. Nguyên và Thương cùng nhìn ra. Tôi đưa mắt nhìn vào trong bếp, quyết tâm không để mình yếu đuối nữa...
- Em...
Chi có vẻ bối rối khi cả hai đứa kia không ai chịu chủ động trước. Thương đứng dậy, thờ ơ:
- Chào em! Em ngồi đi!
- Chỉ là... chỉ là em lo anh bị ốm!- Chi nhìn Nguyên, cầu mong hắn nói một điều gì đó...
- Anh không sao!- Nguyên nhún vai- Dù sao em cũng tới đây rồi... Em ngồi đi!
Hắn là một người lạnh lùng và có chút tàn nhẫn! Tôi luôn luôn biết điều đó, nhưng cái cách hắn đối xử với một cô bé đang khổ sở vì tình yêu dành cho hắn như thế kia làm tôi không chịu được. Tôi quay phắt ra... Thương đã nhanh hơn một bước, đứng trước mặt Nguyên, gằn giọng:
- Cậu không được phép làm tổn thương một ai nữa... Hiểu không?
Nguyên cũng đứng dậy, đối mặt với Thương, nhẹ nhàng:
- Tớ xin lỗi!
Thương bị tước vũ khí. Nó khóc ngay lập tức, nhưng có vẻ như không muốn trốn tránh nữa. Xen trong tiếng khóc là giọng nói nghẹn ngào khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt:
- Cậu không yêu ai khác ngoài Lâm... Luôn luôn chỉ thấy cậu ấy mà thôi... Nhưng cậu đã quá nhẫn tâm khi tàn nhẫn từ chối tình yêu của người khác... Tớ đã cố gắng thật nhiều để khiến cậu yêu tớ... dù chỉ một chút... Sao cậu không yêu tớ hả Nguyên? Sao thế chứ?
Chi đứng bất động, đôi mắt thất thần như không còn gì để trông thấy. Tôi bám chặt tay vào túi sách... mọi thứ bỗng chông chênh...
Nguyên không trả lời mà quay đi... Cũng như tôi, hắn không bao giờ mong muốn Thương bị tổn thương cả! Nhưng...
-Cậu lúc nào cũng thế... Lâm ạ!- Thương quay lại nhìn tôi, nước mắt nhạt nhoà, nhưng đôi mắt lại sáng quắc giận dữ- Tôi ghét cậu! Rất ghét... Vì sao cậu lại tốt như thế? Sao cứ phải chịu đựng tôi? Sao lại nghe lời mẹ tôi mà nhường lại? Tôi ích kỷ một thì cậu ích kỷ mười, biết không?... Luôn luôn giữ phần tốt về mình... sao không chia sẻ nó cho tôi?
- Cậu nói gì vậy? - Yến bước tới, nắm lấy tay Thương, thật chặt - Cậu điên quá rồi... Hãy thôi đi!
Nhưng Thương đã giằng ra, hét lên:
-Tôi không muốn trở thành người yếu đuối, tôi không muốn được che chở... Tôi muốn Nguyên yêu tôi...
Thương gục xuống sàn nhà, thảm thương trong nỗi tức giận, nỗi đau đớn... Tôi lại gần, ôm nó vào lòng mình. Thương của tôi lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào cũng đáng thương cả... và không lúc nào là tôi không yêu Thương...
- Tại sao hả Lâm? Cậu luôn động viên tớ phải cố gắng, cố gắng hết sức... nhưng cậu lại không cố gắng?
Thương ôm lấy tôi, thật chặt... Tôi nhận thấy môi mình mặn mặn... Đúng là tôi đã không cố gắng... tôi luôn muốn mình hoàn toàn là người tốt, là người hi sinh, mặc cho người được nhường kia là như thế nào, họ có cảm giác ra sao... Tôi nhớ cái lần tôi vào bệnh viện thăm Thương ấy, cô Lan đã vừa khóc vừa van xin tôi... nhường Nguyên lại cho Thương... Cô ấy chỉ có mình Thương thôi... Và vì thế mà tôi đẩy Nguyên về phía Thương, khiến cho Thương đau đớn như thế này... Lỗi là tại tôi...
- Tớ yêu Nguyên... và tớ cũng yêu cậu... Giá cậu kéo tớ lại đúng lúc, giá cậu hét vào mặt tớ rằng Nguyên là của cậu, cậu yêu Nguyên thì tớ sẽ không mù quáng mà lao vào giành giật.... Tớ khiến cậu cứ khóc mãi, cứ khốn khổ mãi...
Tôi vỗ vỗ nhẹ vào lưng Thương, mong muốn nó bình tâm lại... Nguyên đã bước ra ngoài. Còn Yến thì kéo tay Chi đi. Tôi nghe loáng thoáng nó thì thầm với Chi rằng lên phòng nó... nếu muốn biết chi tiết, nó sẽ kể cho nghe, nhưng với điều kiện là đừng khóc, nó không kiên nhẫn được như tôi đâu... Thương thì vẫn nức nở trong lòng tôi... Một lúc lâu sau, tôi nghe nó thì thầm:
- Hãy tha thứ cho tớ... và đừng lúc nào thôi yêu tớ nhé...
- Ừ!
Tôi nhẹ nhàng trả lời...
Tôi giật mình, quay sang bên Lan, ngơ ngác nhìn cái mặt đang sắp chuyển sang đỏ tía.
- Mày bị sao vậy?
Cuối cùng thì nó cũng kìm nén được sự bực bội mà hỏi được câu tử tế với tôi. Tôi khẽ khẽ lắc đầu. Không có sự gì xảy ra ngoài cái việc tôi đang bước đi từ cái thế giới toàn nước mắt, sang một thế giới cũng chẳng tươi sáng gì hơn. Tôi đã phải đi học trước khi Thương về... Tôi sợ phải đối mặt với nó... sợ mình không thể kiềm được lòng mà oà khóc. Kẻ lừa dối là tôi, kẻ yếu đuối cũng là tôi...
-Trông như bị ai bắt mất hồn ấy...Thế cuối cùng là có chuyện gì?
Cái giọng thủ thỉ của Lan thổi vào hồn tôi một cơn gió mát... Tôi mỉm cười với nó. Lan và Yến giống nhau ở chỗ biết tôi là kẻ yếu đuối, nên lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe những điều tưởng như không thể tồn tại ở tôi mà đối với người khác tôi không thể bộc lộ.
- Có chuyện với Nguyên à?
- Ừ...
Lan ngồi xích lại gần, kéo lấy hai bàn tay tôi để ủ trong tay nó. Nhưng nó không nhìn tôi, mà nhìn lên phía bục giảng, mỉm cười vu vơ.
- Dù sao thì cũng không dứt được ra đâu... Yêu mà. Cứ kéo dài mãi tình trạng này thì càng thêm khổ. Tớ không nghĩ là Thương không hiểu chuyện. Con gái khi yêu nhạy cảm lắm... Thương chắc biết Nguyên không thể yêu mình... Chỉ là cậu ngốc nghếch quá, cứ nuông theo tình cảm của Thương...cứ làm vậy, Thương không dứt ra được đâu!
Tôi gục đầu vào vai Lan, trái tim mỏi mệt...
- Hai đứa làm lành chưa?
Gật đầu khe khẽ, tôi nhớ tới chuyện sáng nay... Không biết giờ này Nguyên làm gì? Buổi chiều chỉ có Nguyên và Thương ở nhà... Rồi mọi chuyện sẽ ra sao?
- Đồ ngốc!- Lan cốc nhẹ vào đầu tôi, nói như thể đang đọc được suy nghĩ của tôi vậy- Đã quyết định thế thì đừng chần chừ nữa. Chuyện hôm nọ là đã đến giới hạn của Nguyên rồi, đúng không? Hắn mà điên lên thì chỉ có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra... Yêu cũng cần phải dũng cảm như... xung phong vào trận địa ấy!
- Ừm... nhưng mà cậu đã yêu đâu mà biết?- Tôi ngước mắt lên hỏi.
Lan bật cười:
- Trong sách và sự thông minh, nhạy cảm của tớ... đủ để dẫn đường cho cậu! Yên tâm đi!
Tôi cũng cười theo Lan, thanh thản trở lại cùng với nụ cười... Rồi cũng sẽ có hồi kết cho mọi chuyện...tìm một cái kết hoàn hảo nhất cho cuộc sống phức tạp này thì là một điều không tưởng, nhưng một cái kết cho thanh thản lòng nhau lại ở ngay trong tim mình... Chân thành với người khác, chân thực với bản thân... vậy là đủ!
Đang loay hoay thò tay mở cổng thì tôi nghe thấy tiếng gọi thỏ thẻ đằng sau. Quay ra thì thấy cô bé Chi đang đứng ngơ ngác ở dưới lòng đường. Có chuyện gì nữa đây không biết?
- Chị Lâm?
- Chào Chi!- Tôi cười chào cô bé.
Hôm nay còn xinh hơn hôm trước nữa cơ đấy! Giờ thì tôi thấy rõ lợi thế của tuổi trẻ rồi!
- Em tìm nhà anh Nguyên...
- Thì em tìm đúng rồi đấy! Nhưng để chị mở cái cổng này đã!
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong mắt của Chi. Tôi lờ đi, tập trung mở khóa cổng. Cuối cùng cũng mở được... Nhìn liếc vào sân, thấy đầy đủ xe pháo ở nhà, tôi nghĩ ngay tới viễn cảnh căng thẳng sắp tới...
Chi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn nhìn vào trong nửa tò mò, nửa e ngại. Tôi gạt chân chống xe, trả lời câu hỏi trong mắt Chi với cái giọng bàn quan nhất có thể:
- Bọn chị ở cùng, 5 người! Em có hẹn với Nguyên rồi hả?
Chi cúi xuống, rồi ngẩng lên. Trong mắt đọng lại một nỗi buồn... có thể hiểu được:
- Tại hôm qua hẹn mà anh ấy không tới... Em lo quá... Phải đi hỏi địa chỉ... Em vào được không?
- À... tại sao không?
Tôi hỏi lại, kèm theo một nụ cười...
Yến là người tình cờ đi ra cửa và nhìn thấy hai đứa tôi. Nó tròn mắt nhìn Chi, nhưng không hỏi gì. Tôi cười nhẹ:
- Nguyên có nhà không?
- Ờ... có! - Yến gật đầu, nói nhỏ với tôi - Nhà vẫn như một lò lửa. Tớ với Khang lánh nạn trong bếp suốt!
Tôi quay lại, chờ cho Chi dựng xe cẩn thận rồi mới nói:
- Em vào đi! Đừng ngại gì cả!
- Em chào chị!
Yến gật đầu chào lại, đợi cho Chi đi lên trước rồi nó mới theo sau. Trong nhà, ngay ở sa lông, Nguyên và Thương mỗi người một đầu, im lặng... Tình trạng này có lẽ là kéo dài suốt cả chiều không chừng!
- Có bạn này...
Yến là người nói. Nguyên và Thương cùng nhìn ra. Tôi đưa mắt nhìn vào trong bếp, quyết tâm không để mình yếu đuối nữa...
- Em...
Chi có vẻ bối rối khi cả hai đứa kia không ai chịu chủ động trước. Thương đứng dậy, thờ ơ:
- Chào em! Em ngồi đi!
- Chỉ là... chỉ là em lo anh bị ốm!- Chi nhìn Nguyên, cầu mong hắn nói một điều gì đó...
- Anh không sao!- Nguyên nhún vai- Dù sao em cũng tới đây rồi... Em ngồi đi!
Hắn là một người lạnh lùng và có chút tàn nhẫn! Tôi luôn luôn biết điều đó, nhưng cái cách hắn đối xử với một cô bé đang khổ sở vì tình yêu dành cho hắn như thế kia làm tôi không chịu được. Tôi quay phắt ra... Thương đã nhanh hơn một bước, đứng trước mặt Nguyên, gằn giọng:
- Cậu không được phép làm tổn thương một ai nữa... Hiểu không?
Nguyên cũng đứng dậy, đối mặt với Thương, nhẹ nhàng:
- Tớ xin lỗi!
Thương bị tước vũ khí. Nó khóc ngay lập tức, nhưng có vẻ như không muốn trốn tránh nữa. Xen trong tiếng khóc là giọng nói nghẹn ngào khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt:
- Cậu không yêu ai khác ngoài Lâm... Luôn luôn chỉ thấy cậu ấy mà thôi... Nhưng cậu đã quá nhẫn tâm khi tàn nhẫn từ chối tình yêu của người khác... Tớ đã cố gắng thật nhiều để khiến cậu yêu tớ... dù chỉ một chút... Sao cậu không yêu tớ hả Nguyên? Sao thế chứ?
Chi đứng bất động, đôi mắt thất thần như không còn gì để trông thấy. Tôi bám chặt tay vào túi sách... mọi thứ bỗng chông chênh...
Nguyên không trả lời mà quay đi... Cũng như tôi, hắn không bao giờ mong muốn Thương bị tổn thương cả! Nhưng...
-Cậu lúc nào cũng thế... Lâm ạ!- Thương quay lại nhìn tôi, nước mắt nhạt nhoà, nhưng đôi mắt lại sáng quắc giận dữ- Tôi ghét cậu! Rất ghét... Vì sao cậu lại tốt như thế? Sao cứ phải chịu đựng tôi? Sao lại nghe lời mẹ tôi mà nhường lại? Tôi ích kỷ một thì cậu ích kỷ mười, biết không?... Luôn luôn giữ phần tốt về mình... sao không chia sẻ nó cho tôi?
- Cậu nói gì vậy? - Yến bước tới, nắm lấy tay Thương, thật chặt - Cậu điên quá rồi... Hãy thôi đi!
Nhưng Thương đã giằng ra, hét lên:
-Tôi không muốn trở thành người yếu đuối, tôi không muốn được che chở... Tôi muốn Nguyên yêu tôi...
Thương gục xuống sàn nhà, thảm thương trong nỗi tức giận, nỗi đau đớn... Tôi lại gần, ôm nó vào lòng mình. Thương của tôi lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào cũng đáng thương cả... và không lúc nào là tôi không yêu Thương...
- Tại sao hả Lâm? Cậu luôn động viên tớ phải cố gắng, cố gắng hết sức... nhưng cậu lại không cố gắng?
Thương ôm lấy tôi, thật chặt... Tôi nhận thấy môi mình mặn mặn... Đúng là tôi đã không cố gắng... tôi luôn muốn mình hoàn toàn là người tốt, là người hi sinh, mặc cho người được nhường kia là như thế nào, họ có cảm giác ra sao... Tôi nhớ cái lần tôi vào bệnh viện thăm Thương ấy, cô Lan đã vừa khóc vừa van xin tôi... nhường Nguyên lại cho Thương... Cô ấy chỉ có mình Thương thôi... Và vì thế mà tôi đẩy Nguyên về phía Thương, khiến cho Thương đau đớn như thế này... Lỗi là tại tôi...
- Tớ yêu Nguyên... và tớ cũng yêu cậu... Giá cậu kéo tớ lại đúng lúc, giá cậu hét vào mặt tớ rằng Nguyên là của cậu, cậu yêu Nguyên thì tớ sẽ không mù quáng mà lao vào giành giật.... Tớ khiến cậu cứ khóc mãi, cứ khốn khổ mãi...
Tôi vỗ vỗ nhẹ vào lưng Thương, mong muốn nó bình tâm lại... Nguyên đã bước ra ngoài. Còn Yến thì kéo tay Chi đi. Tôi nghe loáng thoáng nó thì thầm với Chi rằng lên phòng nó... nếu muốn biết chi tiết, nó sẽ kể cho nghe, nhưng với điều kiện là đừng khóc, nó không kiên nhẫn được như tôi đâu... Thương thì vẫn nức nở trong lòng tôi... Một lúc lâu sau, tôi nghe nó thì thầm:
- Hãy tha thứ cho tớ... và đừng lúc nào thôi yêu tớ nhé...
- Ừ!
Tôi nhẹ nhàng trả lời...