Chiều hôm ấy, vừa tan học nó đi về nhà với một nét mặt
không mấy là vui vẻ. Trên đường đi, nó nhớ đến những chuyện của nó và Ân lúc
trước. Trong đầu nó bây giờ lại nghĩ đến những chuyện lúc trước và những chuyện
lúc sáng. Nó sợ, sợ lắm sợ rằng người lúc sáng đưa nó tờ giấy sẽ lại bỏ rơi nó.
Nó đang phân vân nên đi lại chỗ hẹn mà lúc sáng người lạ mặt ấy đã đưa? Trong
lòng nó lại gợi lên một cảm xúc khó tả, nó lại đọc thầm hai câu thơ mà nó vừa
nghĩ ra được lúc nãy và hai câu thơ này lại là tâm trạng của nó:
Hình bóng ấy bây giờ đã khác!
Con đường này chẳg còn gió heo mây.
Lúc trước nó
cứ ngỡ là mình đã tìm được hạnh phúc! Nhưg có ngờ đâu một ngày đã có người thay đổi. Nó nhớ từng
câu nói của Ân, nhớ từng lời thề, nhớ nụ cười của Ân, nhớ chỗ mà nó và Ân hẹn nhau,....
Nó nhớ nhiều lắm, nhiều đến mức không kể hết. Lúc ấy, nó cứ ngỡ nó là người hạnh phúc nhất! Nhưng cuộc sống diễn
ra không như là nó nghĩ!
Ân đã thay đổi, Ân đã trở thành một người khác, Ân không còn là người mà nó yêu thương và không còn là người nó tin tưởng.
Lúc đầu, ai
cũng chúc mừng nó và Ân, mọi người ai cũg thầm ghen tị với cặp đôi đáng yêu này! Nó cũng vui lắm, cứ cười mãi
thôi! Cho đến một ngày, nó chợt biết rằng đằng sau những lời nói, cử chỉ ân cần,...là một con người khác hoàn toàn! Nó cảm thấy lạc lõng, buồn bã nhưng nó lại không khóc như bao người khác khi biết được người mình gửi gấm niềm tin và hy vọng là một người hoàn toàn khác. Ở điểm này, ai cũng nói nó mạnh mẽ!
Rồi đến một ngày nọ, nó không chịu đựng được nữa nên mới quyết định buông
tay! Ân cũng năn nỉ nó nhiều lắm nhưng những lời năn nỉ của Ân làm cho nó cảm thấy sợ và càng làm cho khoảng cách của nó với Ân ngày một xa hơn!
Sau khi
buông tay, nó nhớ Ân nhiều lắm nhưng nó đã quyết định buông tay
thì sẽ không bao giờ quay lại nữa. Điều này với nó mà nói là một nỗi ân hận lớn! Nó hận nó tại sao lại
buông tay để rồi lặng lẽ nhìn Ân ngày ngày than
thiết với một bạn nữ khác không phải nó. Nó sợ? Phải nó đag sợ! Một nỗi sợ vô hình rằng nếu nó quay lại Ân nhất định sẽ không để nó đi, không để nó
rời xa Ân một lần nữa.
Tối hôm đó, nó quyết định đến điểm hẹn. Nó đến trước nửa
tiếng nên ngồi chờ, trong khi ngồi chờ nó cảm thấy nó là một con người bé nhỏ
trong một thế giới rộng lớn, nhất là trong môi trường nồng nặc mùi hoang phí và
mùi của những kẻ nhà giàu khiến nó cảm thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, người lạ
mặt đó đến và cười nói:
-Xin chào! Anh tưởng em không đến chứ.
Nó cười nhạt rồi trả lời:
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?
Anh ta không trả lời mà quay sang kêu phục vụ:
-Cho tôi một chai rượu vang.
Lúc này, người lạ mặt hỏi nó:
-Em biết uống rượu vang không?
Nó lắc đầu, người đó nói tiếp:
-Vậy em thích uống gì?
Nó trả lời:
-Cho em ly cam vắt là được, cám ơn!
Người lạ mặt lại nói với người phục vụ:
-Cho tôi các món ăn như thường ngày. Lần này mỗi thứ
cho hai phần! Cám ơn!
Người phục vụ cuối chào rồi đi vào nhà bếp, người lạ mặt
hỏi nó:
-Anh tên Tiến, còn em?
Nó trả lời:
-Em tên….N…Nh...Như.
Tiến cười nó rồi bảo:
-Sax! Có gì đâu mà phải nói lắp? Bộ anh đáng sợ đến vậy
à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy nói:
-Không…không phải, là do em căng thẳng quá nên…nên…
Tiến lại cười và nghĩ: “từ trước đến giờ chưa một ai
có thể làm mình cười nhiều như vậy, cô bé này thú vị đây!”
Cùng lúc đó, thức ăn và nước được người bồi bàn đem
ra, Tiến nói với nó:
-Mời em! Ăn ngon miệng nhé!
Nó cười rồi gật đầu…Bữa ăn diễn ra rất vui khi Tiến và
nó nói chuyện rất hợp nhau.
Khi ăn xong, nó và Tiến cùng đi dạo xung quanh khu vực
nhà hàng và nó hỏi:
-Nghe nói anh là du học sinh ở Mỹ?
Tiến gật đầu, nó hỏi tiếp:
-Anh qua Mỹ được bao lâu rồi?
Tiến nói:
-Hai năm mấy gần ba năm!
Nó hỏi tiếp:
-Khi nào anh quay lại Mỹ?
Tiến trả lời:
-Thứ bảy tuần sau!
Nó ngạc nhiên hỏi:
-Gì chứ! Thứ bảy tuần sau? Vậy sao anh không mời gia
đình đi ăn mà lại mời em đi?
Tiến bình thản đáp:
-Gia đình mời khi nào mà chẳng được, chỉ vì anh tò mò
muốn biết người khen anh giống sao Hàn Quốc là ai thôi mà!
Nó cười nhẹ rồi đi tiếp, lần này là đến lượt Tiến hỏi:
-Tại sao em lại đến đây?
Nó không hiểu cho lắm nên tròn hai mắt nhìn Tiến, Tiến
nói tiếp:
-Tại sao em biết anh và em chỉ mới biết nhau mà em lại
đến đây? Lỡ anh là người xấu thì sao?
Nó cười nhẹ và nói:
-Em tin vào trực giác của mình! Vả lại bây giờ mà ở
nhà thì cũng chỉ có lên mạng xã hội chơi, tán gẫu với bạn bè thôi. Có cơ hội đi
chơi mà sao không thử!
Tiến cười không nói gì thì nó lại hỏi:
-Mà anh đi với em người yêu của anh biết không đấy?
Tiến nói:
-Anh làm gì có người yêu! Ế nhăn răng nè em!
Nó cười bảo:
-Anh mà ế thì em chắc ở giá luôn quá!
Rồi cả hai đều cười, đến 8 giờ tối thì Tiến chở nó về
bằng xe hơi riêng và chúc nó buổi tối vui vẻ. Ở phía xa đang có một nụ cười
không vui dành cho nó và Tiến…
Chiều hôm ấy, vừa tan học nó đi về nhà với một nét mặt không mấy là vui vẻ. Trên đường đi, nó nhớ đến những chuyện của nó và Ân lúc trước. Trong đầu nó bây giờ lại nghĩ đến những chuyện lúc trước và những chuyện lúc sáng. Nó sợ, sợ lắm sợ rằng người lúc sáng đưa nó tờ giấy sẽ lại bỏ rơi nó. Nó đang phân vân nên đi lại chỗ hẹn mà lúc sáng người lạ mặt ấy đã đưa? Trong lòng nó lại gợi lên một cảm xúc khó tả, nó lại đọc thầm hai câu thơ mà nó vừa nghĩ ra được lúc nãy và hai câu thơ này lại là tâm trạng của nó:
Hình bóng ấy bây giờ đã khác!
Con đường này chẳg còn gió heo mây.
Lúc trước nó cứ ngỡ là mình đã tìm được hạnh phúc! Nhưg có ngờ đâu một ngày đã có người thay đổi. Nó nhớ từng câu nói của Ân, nhớ từng lời thề, nhớ nụ cười của Ân, nhớ chỗ mà nó và Ân hẹn nhau,....
Nó nhớ nhiều lắm, nhiều đến mức không kể hết. Lúc ấy, nó cứ ngỡ nó là người hạnh phúc nhất! Nhưng cuộc sống diễn ra không như là nó nghĩ!
Ân đã thay đổi, Ân đã trở thành một người khác, Ân không còn là người mà nó yêu thương và không còn là người nó tin tưởng.
Lúc đầu, ai cũng chúc mừng nó và Ân, mọi người ai cũg thầm ghen tị với cặp đôi đáng yêu này! Nó cũng vui lắm, cứ cười mãi thôi! Cho đến một ngày, nó chợt biết rằng đằng sau những lời nói, cử chỉ ân cần,...là một con người khác hoàn toàn! Nó cảm thấy lạc lõng, buồn bã nhưng nó lại không khóc như bao người khác khi biết được người mình gửi gấm niềm tin và hy vọng là một người hoàn toàn khác. Ở điểm này, ai cũng nói nó mạnh mẽ!
Rồi đến một ngày nọ, nó không chịu đựng được nữa nên mới quyết định buông tay! Ân cũng năn nỉ nó nhiều lắm nhưng những lời năn nỉ của Ân làm cho nó cảm thấy sợ và càng làm cho khoảng cách của nó với Ân ngày một xa hơn!
Sau khi buông tay, nó nhớ Ân nhiều lắm nhưng nó đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ quay lại nữa. Điều này với nó mà nói là một nỗi ân hận lớn! Nó hận nó tại sao lại buông tay để rồi lặng lẽ nhìn Ân ngày ngày than thiết với một bạn nữ khác không phải nó. Nó sợ? Phải nó đag sợ! Một nỗi sợ vô hình rằng nếu nó quay lại Ân nhất định sẽ không để nó đi, không để nó rời xa Ân một lần nữa.
Tối hôm đó, nó quyết định đến điểm hẹn. Nó đến trước nửa tiếng nên ngồi chờ, trong khi ngồi chờ nó cảm thấy nó là một con người bé nhỏ trong một thế giới rộng lớn, nhất là trong môi trường nồng nặc mùi hoang phí và mùi của những kẻ nhà giàu khiến nó cảm thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, người lạ mặt đó đến và cười nói:
-Xin chào! Anh tưởng em không đến chứ.
Nó cười nhạt rồi trả lời:
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?
Anh ta không trả lời mà quay sang kêu phục vụ:
-Cho tôi một chai rượu vang.
Lúc này, người lạ mặt hỏi nó:
-Em biết uống rượu vang không?
Nó lắc đầu, người đó nói tiếp:
-Vậy em thích uống gì?
Nó trả lời:
-Cho em ly cam vắt là được, cám ơn!
Người lạ mặt lại nói với người phục vụ:
-Cho tôi các món ăn như thường ngày. Lần này mỗi thứ cho hai phần! Cám ơn!
Người phục vụ cuối chào rồi đi vào nhà bếp, người lạ mặt hỏi nó:
-Anh tên Tiến, còn em?
Nó trả lời:
-Em tên….N…Nh...Như.
Tiến cười nó rồi bảo:
-Sax! Có gì đâu mà phải nói lắp? Bộ anh đáng sợ đến vậy à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy nói:
-Không…không phải, là do em căng thẳng quá nên…nên…
Tiến lại cười và nghĩ: “từ trước đến giờ chưa một ai có thể làm mình cười nhiều như vậy, cô bé này thú vị đây!”
Cùng lúc đó, thức ăn và nước được người bồi bàn đem ra, Tiến nói với nó:
-Mời em! Ăn ngon miệng nhé!
Nó cười rồi gật đầu…Bữa ăn diễn ra rất vui khi Tiến và nó nói chuyện rất hợp nhau.
Khi ăn xong, nó và Tiến cùng đi dạo xung quanh khu vực nhà hàng và nó hỏi:
-Nghe nói anh là du học sinh ở Mỹ?
Tiến gật đầu, nó hỏi tiếp:
-Anh qua Mỹ được bao lâu rồi?
Tiến nói:
-Hai năm mấy gần ba năm!
Nó hỏi tiếp:
-Khi nào anh quay lại Mỹ?
Tiến trả lời:
-Thứ bảy tuần sau!
Nó ngạc nhiên hỏi:
-Gì chứ! Thứ bảy tuần sau? Vậy sao anh không mời gia đình đi ăn mà lại mời em đi?
Tiến bình thản đáp:
-Gia đình mời khi nào mà chẳng được, chỉ vì anh tò mò muốn biết người khen anh giống sao Hàn Quốc là ai thôi mà!
Nó cười nhẹ rồi đi tiếp, lần này là đến lượt Tiến hỏi:
-Tại sao em lại đến đây?
Nó không hiểu cho lắm nên tròn hai mắt nhìn Tiến, Tiến nói tiếp:
-Tại sao em biết anh và em chỉ mới biết nhau mà em lại đến đây? Lỡ anh là người xấu thì sao?
Nó cười nhẹ và nói:
-Em tin vào trực giác của mình! Vả lại bây giờ mà ở nhà thì cũng chỉ có lên mạng xã hội chơi, tán gẫu với bạn bè thôi. Có cơ hội đi chơi mà sao không thử!
Tiến cười không nói gì thì nó lại hỏi:
-Mà anh đi với em người yêu của anh biết không đấy?
Tiến nói:
-Anh làm gì có người yêu! Ế nhăn răng nè em!
Nó cười bảo:
-Anh mà ế thì em chắc ở giá luôn quá!
Rồi cả hai đều cười, đến giờ tối thì Tiến chở nó về bằng xe hơi riêng và chúc nó buổi tối vui vẻ. Ở phía xa đang có một nụ cười không vui dành cho nó và Tiến…