Hôm nay là ngày cuối thu, trời se lạnh, cây cối trơ trụi lá. Hắn sải bước đi dạo dưới tiết trời se lạnh giống như tim hắn cũng đã nguội lạnh theo người con gái ấy. Hôm nay là lần đầu tiên hắn có nhã hứng đi dạo, cũng từ lâu rồi kể từ ngày người con gái ấy ra đi thì hắn cũng chẳng còn hứng thú đi ra ngoài nữa.
Đang ngắm nhìn đường phố và dòng người tấp nập, hắn đụng phải một cô gái người địa phương khá xinh xắn. Theo bản năng, hắn vòng tay đỡ cô gái ấy và hỏi:
-Cô có sao không?
Theo đó là những cặp mắt nhìn vào hành động của hắn, bắt đầu bàn tán. Cô gái đó ngại ngùng đứng dậy nói:
-Tôi không sao! Cảm ơn!
Hắn hỏi:
-Cô tên gì?
Cô gái e thẹn trả lời:
-Tôi tên Emily.
Rồi hắn im lặng xoay người bước đi nhưng Emily nói với theo làm hắn ngừng bước:
-Này! Anh không định bồi thường cho tôi à?
Hắn cười nhạt nghĩ:"Ngoài em ra thì tất cả mọi cô gái đều thực dụng như nhau!". Sau đó hắn xoay người hỏi:
-Cô muốn bao nhiêu tiền?
Cô gái đấy lắc đầu nói:
-Tôi không cần tiền của anh! Chỉ cần anh khao tôi một bữa là được.
Hắn nhíu mày và gật đầu vì một bữa đối với anh không gì là to tát, hắn nói:
-Cô thích ăn gì?
Emily suy nghĩ rồi hỏi:
-Anh là người châu Á sao?
Hắn nhíu mày vì câu trả lời không liên quan, hắn nói:
-Đúng vậy!
Emily trả lời:
-Vậy thì đi ăn món châu Á thôi! Tôi chưa bao giờ thử nhưng nghe nói rất ngon.
Hắn gật đầu nói:
-Tôi đến từ Việt Nam nên tôi sẽ cho cô ăn món đặc sản của nước tôi!
Emily hào hứng nói:
-Vậy thì đi thôi! Tôi đói bụng rồi!
Cũng hên cho hắn, khu vực hắn đang đi dạo gần với quán ăn Việt Nam nên khỏi đi bộ xa. Hắn cũng mệt rồi...
Từ xa, có một người đứng nhìn hắn từ đầu đến khi hắn cùng Emily bước đi với ánh mắt buồn còn miệng nói nhỏ:
-Bao năm qua chắc anh cũng đã quên em rồi...em đã đến sau trong một tình yêu mà em đến trước, nhưng tình yêu làm gì có khái niệm trước sau. Chỉ cần ai được yêu nhiều hơn thì người còn lại sẽ là người cất bước! Em chúc anh và cô ấy hạnh phúc...hãy xem như em đã chết thật sự...
Rồi nó quay đi, nó đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao tim vẫn đau? Ba năm trước, khi xe nó bốc cháy, nó đã bị tiếng gào của Jessi và Bety ở bên đường làm cho tỉnh dậy và rất sợ. Nó sợ sẽ không được gặp những người nó yêu thương nữa...nên liền tùy cơ ứng biến.
Nó nhìn bên cạnh mình là thùng nước suối nên mở hết tất cả chai nước suối ra đổ vào đầu, quần áo để cơ thể không bị bỏng. Lửa cháy gần đến chỗ nó ngồi nên nó nhanh tay lấy cây tua vít dự phòng bất trắc trong giỏ ra và gõ thật mạnh vào kính xe bên cạnh.
Kính vỡ thành những mảnh vụn, nó chui ra ngoài nhưng vì là da người nên nước rất mau khô vì vậy chân trái của nó bị lửa làm cho bỏng nặng, tay bị thương do kính xe gây ra. Nó cố chạy thật nhanh về phía khu rừng rồi ngất vì kiệt sức.
Tỉnh dậy nó thấy người đau nhức, tay toàn băng keo cá nhân còn chân vị băng bó. Cửa mở ra, một cô gái xinh xắn bước vào, thấy nó đã tỉnh nên nói:
-Cô thấy trong người thế nào?
Nó nhìn cô gái và hỏi:
-Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?
Cô gái ấy mỉm cười nói:
-Tôi là Chương Bối Kỳ cứ gọi là Lisa, tôi đến từ Đài Loan. Hôm qua tôi đi thăm mộ ông bà trong khu rừng thì thấy cô ngất xỉu, toàn thân đều bị thương nên tôi đưa cô vào bệnh viện.
Nó nhìn xuống chân mình hỏi:
-Chân của tôi có sao không?
Bối Kỳ trả lời:
-Bác sĩ nói bị bỏng nặng và có dấu hiệu hoại tử nhưng do tôi đưa đến kịp thời nên còn chữa được. Nếu cô muốn ra ngoài thì dùng xe lăn, tôi sẽ đưa cô đi.
Nó im lặng không nói. Nhờ có sự chăm sóc tận tình của Bối Kỳ nên trong vòng hai năm nó đã có thể hồi phục nhanh chóng và rồi khỏi xe lăn. Nó định quay về tìm mọi người nhưng khi lên mạng tìm những bài báo nói về vụ tai nạn năm đó của nó chỉ để là tai nạn xe còn lí do ghi "không rõ".
Nó nghĩ thầm:"Tại sao lại không có một tí thông tin gì về người đã gây ra tai nạn cho nó? Hắn ta đang sống ngoài vòng pháp luật sao? Không thể để hắn ung dung mà xem như không có chuyện gì xảy ra được."
Từ đó nó nhờ Bối Kỳ điều tra xem ai là người đã gây tai nạn cho nó. Vì ba của Bối Kỳ là cảnh sát ở Mĩ nên việc điều tra không quá khó khăn. Nhưng ba của Bối Kỳ chỉ điều tra được chiếc xe đụng nó đã bị tiêu hủy còn người lái đã chết, có lẽ bị giết bịt đầu mối. Nó thấy sợ, sợ người đã ra tay độc ác như vậy...nhưng nó đâu có thù oán gì với ai, tại sao lại nhắm vào nó?
Mọi thông tin rất bất lợi cho việc điều tra ra kẻ chủ mưu, nó vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng điều tra. Nhưng một năm trôi qua vẫn không có tí thông tin, nó quyết định bàn bạc với Bối Kỳ:
-Mình nghĩ mình nên xuất hiện để dụ cọp rời hang!
Bối Kỳ nói:
-Như vậy rất nguy hiểm! Cậu không nên mạo hiểm!
Nó nói:
-Nhưng mình đã quyết định rồi!
Bối Kỳ thở dài nói:
-Nếu cậu đã quyết thì mình ủng hộ vậy!
Nó mỉm cười nói:
-Cảm ơn cậu!
Bối Kỳ nhìn nó trách:
-Cảm ơn gì chứ? Cậu cũng như bạn của mình thì cần gì cảm ơn?
Rồi cả hai lảng sang chuyện khác, nó đợi Bối Kỳ đi đến trường liền mở điện thoại ra gọi cho Kinry. Kinry thấy số điện thoại lạ, chần chừ một lúc rồi bắt máy:
-Alô! Cho hỏi ai vậy?
Nó giả vờ giận dỗi:
-Là em! Anh đã quên em rồi sao?
Kinry bất động, không tin vào tai mình. Giọng nói này là của nó nhưng nó đã chết rồi mà...nửa tin nửa nghi, Kinry hỏi lại:
-Em là Tinnie sao?
Nó nói:
-Đúng! Là em đây!
Kinry mừng như bắt được kim cương liền hỏi:
-Em vẫn còn sống? Không phải em đã...?
Nó thở dài nói:
-Chuyện dài lắm! Em sẽ kể cho anh nghe sau.
Kinry hỏi nó:
-Ba năm qua em sống ở đâu? Sao...
Kinry chưa nói hết nó đã chen vào:
-Chiều nay hai giờ tại quán cà phê Angle. Em sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện nhưng anh không được nói với bất kì ai rằng em còn sống.
Nó nói rồi cúp máy không để Kinry hỏi thêm. Kinry gọi lại nhưng không được đành chuẩn bị chiều nay gặp nó vậy...
---Một giờ rưỡi chiều---
Kinry lái xe rời khỏi nhà với cảm xúc khó tả. Một chút vui khi biết nó còn sống, một chút lo bao năm qua nó sống ở đâu và một chút thắc mắc sao nó không về nhà với mọi người? Tất cả mọi câu hỏi đều được Kinry mang theo đến quán cà phê Angle.
Nó từ trên tầng hai nhìn xuống thấy Kinry bước vào liền nhắn tin:
-"Tầng hai, phòng Vip 3."
Kinry nhận được tin nhắn liền đi lên tầng hai, trước mặt anh là cửa phòng Vip 3 nhưng lại không có can đảm mở cửa bước vào. Anh sợ mọi thứ chỉ là mơ...hít một hơi thật sâu, Kinry vặn cửa bước vào thấy nó đang ngồi xem menu. Kinry hạnh phúc và bước đến ngồi đối diện nó. Cô phục vụ hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Nó trả lời:
-Cho chúng tôi hai ly Capuchino. Cám ơn!
Kinry đợi cô phục vụ bước ra ngoài liền nói:
-Em không thích uống Capuchino mà!
Nó nhìn Kinry trả lời:
-Thời gian sẽ làm thay đổi một con người. Anh có muốn nghe mọi chuyện không?
Kinry gật đầu và nó bắt đầu kể cho Kinry tất cả mọi chuyện của ba năm qua và nhìn Kinry dò hỏi:
-Anh sẽ giúp em điều tra chứ?
Kinry im lặng một lát rồi nói:
-Được! Anh giúp! Nhưng em hãy cho anh biết địa chỉ em đang ở để dễ liên lạc.
Nó lấy giấy, viết ra ghi ghi gì đó rồi đưa cho Kinry:
-Đây là số điện thoại của em! Chúng ta liên lạc qua điện thoại là được rồi!
Vừa nói xong, cô phục vụ bước vào đặt hai ly Capuchino xuống bàn và nói:
-Chúc quý khách ngon miệng!
Kinry gật đầu trả lời:
-Cảm ơn!
Sau đó nó nói tiếp:
-Mọi người vẫn khỏe chứ?
Kinry nhìn vào mắt nó nhưng vẫn không hiểu nó đang nghĩ gì nên nói:
-Em nghĩ sao? Ba mẹ và bạn bè em ở Việt Nam nghe nói ai cũng đau lòng. Claire cũng vì em mà sang đây nhưng đã về từ tuần trước rồi! Còn bạn trai lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Dù mọi người khuyên cậu ta nên có người mới đều bị cậu ta bác bỏ. Em nghĩ mọi người như vậy có vui không?
Nước mắt của nó rơi nhiều hơn và nói:
-Em xin lỗi! Nhưng nếu em xuất hiện, mọi người se gặp nguy hiểm. Vì em chưa nắm rõ mục đích của kẻ hại em thì làm sao đường đường chính chính mà xuất hiện được chứ?
Kinry lấy tay lau những giọt nước mắt của nó mà đau lòng. Em gái anh đã trải qua rất nhiều ưu phiền và lo lắng mà anh còn nói như vậy nữa. Anh đúng là người anh trai vô tâm mà, anh nói:
-Anh xin lỗi! Anh không cố ý...em đừng khóc nữa!
Nó nói:
-Anh không có lỗi! Em mới là người có lỗi vì đã làm mọi người đau lòng...
Kinry hỏi:
-Dự định của em là gì? Em sẽ tìm lại bạn trai mình chứ?
Nó nghe Kinry nhắc đến hắn mà lòng lại đau. Chẳng phải hắn có bạn gái rồi sao? Vậy thì cớ gì nó lại đi tìm hắn và phá hoại hạnh phúc mà nó không thể cho hắn? Nó lắc đầu nói:
-Em sẽ không đi tìm anh ấy! Anh ấy đã có người mới rồi!
Kinry nhìn nó nói:
-Sao em biết?
Nó trả lời:
-Tình cờ em thấy anh ấy vào lúc sáng. Anh ấy đi bên cạnh cô gái người địa phương rất xinh xắn...
Kinry nói:
-Chưa chắc những gì em thấy là đúng! Cậu ta đã vì em mà ba năm nay không đoái hoài gì đến phái nữ thì làm sao mà có bạn gái được? Em đừng tin những thứ em thấy, có khi chỉ là hiểu lầm thì sao? Nghe anh di, em hãy tìm cậu ấy đi! Cậu ta còn rất yêu em!
Nó nghe Kinry nói vậy có chút phân vân nên nói:
-Em sẽ suy nghĩ lại.
Nói xong nó nhìn đồng hồ đã bốn giờ nên nói:
-Tạm biệt anh! em có việc phải về!
Kinry đứng dậy theo nó và trả lời:
-Anh đưa em về!
Nó lắc đầu từ chối:
-Em có xe! Đừng tìm hiểu chỗ ở của em, điều đó sẽ không an toàn đến tính mạng của em đâu!
Nói xong nó bước đi, Kinry nhìn theo mà đau lòng. Em gái anh tại sao lại hại đến mức phải trốn tránh và xa lánh tất cả mọi người như vậy? Anh chỉ mong mau tìm được kẻ chủ mưu để trả em gái anh về với tự do và trả cho em gái anh một cuộc sống vô tư không lo nghĩ...
Hôm nay là ngày cuối thu, trời se lạnh, cây cối trơ trụi lá. Hắn sải bước đi dạo dưới tiết trời se lạnh giống như tim hắn cũng đã nguội lạnh theo người con gái ấy. Hôm nay là lần đầu tiên hắn có nhã hứng đi dạo, cũng từ lâu rồi kể từ ngày người con gái ấy ra đi thì hắn cũng chẳng còn hứng thú đi ra ngoài nữa.
Đang ngắm nhìn đường phố và dòng người tấp nập, hắn đụng phải một cô gái người địa phương khá xinh xắn. Theo bản năng, hắn vòng tay đỡ cô gái ấy và hỏi:
-Cô có sao không?
Theo đó là những cặp mắt nhìn vào hành động của hắn, bắt đầu bàn tán. Cô gái đó ngại ngùng đứng dậy nói:
-Tôi không sao! Cảm ơn!
Hắn hỏi:
-Cô tên gì?
Cô gái e thẹn trả lời:
-Tôi tên Emily.
Rồi hắn im lặng xoay người bước đi nhưng Emily nói với theo làm hắn ngừng bước:
-Này! Anh không định bồi thường cho tôi à?
Hắn cười nhạt nghĩ:"Ngoài em ra thì tất cả mọi cô gái đều thực dụng như nhau!". Sau đó hắn xoay người hỏi:
-Cô muốn bao nhiêu tiền?
Cô gái đấy lắc đầu nói:
-Tôi không cần tiền của anh! Chỉ cần anh khao tôi một bữa là được.
Hắn nhíu mày và gật đầu vì một bữa đối với anh không gì là to tát, hắn nói:
-Cô thích ăn gì?
Emily suy nghĩ rồi hỏi:
-Anh là người châu Á sao?
Hắn nhíu mày vì câu trả lời không liên quan, hắn nói:
-Đúng vậy!
Emily trả lời:
-Vậy thì đi ăn món châu Á thôi! Tôi chưa bao giờ thử nhưng nghe nói rất ngon.
Hắn gật đầu nói:
-Tôi đến từ Việt Nam nên tôi sẽ cho cô ăn món đặc sản của nước tôi!
Emily hào hứng nói:
-Vậy thì đi thôi! Tôi đói bụng rồi!
Cũng hên cho hắn, khu vực hắn đang đi dạo gần với quán ăn Việt Nam nên khỏi đi bộ xa. Hắn cũng mệt rồi...
Từ xa, có một người đứng nhìn hắn từ đầu đến khi hắn cùng Emily bước đi với ánh mắt buồn còn miệng nói nhỏ:
-Bao năm qua chắc anh cũng đã quên em rồi...em đã đến sau trong một tình yêu mà em đến trước, nhưng tình yêu làm gì có khái niệm trước sau. Chỉ cần ai được yêu nhiều hơn thì người còn lại sẽ là người cất bước! Em chúc anh và cô ấy hạnh phúc...hãy xem như em đã chết thật sự...
Rồi nó quay đi, nó đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao tim vẫn đau? Ba năm trước, khi xe nó bốc cháy, nó đã bị tiếng gào của Jessi và Bety ở bên đường làm cho tỉnh dậy và rất sợ. Nó sợ sẽ không được gặp những người nó yêu thương nữa...nên liền tùy cơ ứng biến.
Nó nhìn bên cạnh mình là thùng nước suối nên mở hết tất cả chai nước suối ra đổ vào đầu, quần áo để cơ thể không bị bỏng. Lửa cháy gần đến chỗ nó ngồi nên nó nhanh tay lấy cây tua vít dự phòng bất trắc trong giỏ ra và gõ thật mạnh vào kính xe bên cạnh.
Kính vỡ thành những mảnh vụn, nó chui ra ngoài nhưng vì là da người nên nước rất mau khô vì vậy chân trái của nó bị lửa làm cho bỏng nặng, tay bị thương do kính xe gây ra. Nó cố chạy thật nhanh về phía khu rừng rồi ngất vì kiệt sức.
Tỉnh dậy nó thấy người đau nhức, tay toàn băng keo cá nhân còn chân vị băng bó. Cửa mở ra, một cô gái xinh xắn bước vào, thấy nó đã tỉnh nên nói:
-Cô thấy trong người thế nào?
Nó nhìn cô gái và hỏi:
-Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?
Cô gái ấy mỉm cười nói:
-Tôi là Chương Bối Kỳ cứ gọi là Lisa, tôi đến từ Đài Loan. Hôm qua tôi đi thăm mộ ông bà trong khu rừng thì thấy cô ngất xỉu, toàn thân đều bị thương nên tôi đưa cô vào bệnh viện.
Nó nhìn xuống chân mình hỏi:
-Chân của tôi có sao không?
Bối Kỳ trả lời:
-Bác sĩ nói bị bỏng nặng và có dấu hiệu hoại tử nhưng do tôi đưa đến kịp thời nên còn chữa được. Nếu cô muốn ra ngoài thì dùng xe lăn, tôi sẽ đưa cô đi.
Nó im lặng không nói. Nhờ có sự chăm sóc tận tình của Bối Kỳ nên trong vòng hai năm nó đã có thể hồi phục nhanh chóng và rồi khỏi xe lăn. Nó định quay về tìm mọi người nhưng khi lên mạng tìm những bài báo nói về vụ tai nạn năm đó của nó chỉ để là tai nạn xe còn lí do ghi "không rõ".
Nó nghĩ thầm:"Tại sao lại không có một tí thông tin gì về người đã gây ra tai nạn cho nó? Hắn ta đang sống ngoài vòng pháp luật sao? Không thể để hắn ung dung mà xem như không có chuyện gì xảy ra được."
Từ đó nó nhờ Bối Kỳ điều tra xem ai là người đã gây tai nạn cho nó. Vì ba của Bối Kỳ là cảnh sát ở Mĩ nên việc điều tra không quá khó khăn. Nhưng ba của Bối Kỳ chỉ điều tra được chiếc xe đụng nó đã bị tiêu hủy còn người lái đã chết, có lẽ bị giết bịt đầu mối. Nó thấy sợ, sợ người đã ra tay độc ác như vậy...nhưng nó đâu có thù oán gì với ai, tại sao lại nhắm vào nó?
Mọi thông tin rất bất lợi cho việc điều tra ra kẻ chủ mưu, nó vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng điều tra. Nhưng một năm trôi qua vẫn không có tí thông tin, nó quyết định bàn bạc với Bối Kỳ:
-Mình nghĩ mình nên xuất hiện để dụ cọp rời hang!
Bối Kỳ nói:
-Như vậy rất nguy hiểm! Cậu không nên mạo hiểm!
Nó nói:
-Nhưng mình đã quyết định rồi!
Bối Kỳ thở dài nói:
-Nếu cậu đã quyết thì mình ủng hộ vậy!
Nó mỉm cười nói:
-Cảm ơn cậu!
Bối Kỳ nhìn nó trách:
-Cảm ơn gì chứ? Cậu cũng như bạn của mình thì cần gì cảm ơn?
Rồi cả hai lảng sang chuyện khác, nó đợi Bối Kỳ đi đến trường liền mở điện thoại ra gọi cho Kinry. Kinry thấy số điện thoại lạ, chần chừ một lúc rồi bắt máy:
-Alô! Cho hỏi ai vậy?
Nó giả vờ giận dỗi:
-Là em! Anh đã quên em rồi sao?
Kinry bất động, không tin vào tai mình. Giọng nói này là của nó nhưng nó đã chết rồi mà...nửa tin nửa nghi, Kinry hỏi lại:
-Em là Tinnie sao?
Nó nói:
-Đúng! Là em đây!
Kinry mừng như bắt được kim cương liền hỏi:
-Em vẫn còn sống? Không phải em đã...?
Nó thở dài nói:
-Chuyện dài lắm! Em sẽ kể cho anh nghe sau.
Kinry hỏi nó:
-Ba năm qua em sống ở đâu? Sao...
Kinry chưa nói hết nó đã chen vào:
-Chiều nay hai giờ tại quán cà phê Angle. Em sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện nhưng anh không được nói với bất kì ai rằng em còn sống.
Nó nói rồi cúp máy không để Kinry hỏi thêm. Kinry gọi lại nhưng không được đành chuẩn bị chiều nay gặp nó vậy...
---Một giờ rưỡi chiều---
Kinry lái xe rời khỏi nhà với cảm xúc khó tả. Một chút vui khi biết nó còn sống, một chút lo bao năm qua nó sống ở đâu và một chút thắc mắc sao nó không về nhà với mọi người? Tất cả mọi câu hỏi đều được Kinry mang theo đến quán cà phê Angle.
Nó từ trên tầng hai nhìn xuống thấy Kinry bước vào liền nhắn tin:
-"Tầng hai, phòng Vip ."
Kinry nhận được tin nhắn liền đi lên tầng hai, trước mặt anh là cửa phòng Vip nhưng lại không có can đảm mở cửa bước vào. Anh sợ mọi thứ chỉ là mơ...hít một hơi thật sâu, Kinry vặn cửa bước vào thấy nó đang ngồi xem menu. Kinry hạnh phúc và bước đến ngồi đối diện nó. Cô phục vụ hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Nó trả lời:
-Cho chúng tôi hai ly Capuchino. Cám ơn!
Kinry đợi cô phục vụ bước ra ngoài liền nói:
-Em không thích uống Capuchino mà!
Nó nhìn Kinry trả lời:
-Thời gian sẽ làm thay đổi một con người. Anh có muốn nghe mọi chuyện không?
Kinry gật đầu và nó bắt đầu kể cho Kinry tất cả mọi chuyện của ba năm qua và nhìn Kinry dò hỏi:
-Anh sẽ giúp em điều tra chứ?
Kinry im lặng một lát rồi nói:
-Được! Anh giúp! Nhưng em hãy cho anh biết địa chỉ em đang ở để dễ liên lạc.
Nó lấy giấy, viết ra ghi ghi gì đó rồi đưa cho Kinry:
-Đây là số điện thoại của em! Chúng ta liên lạc qua điện thoại là được rồi!
Vừa nói xong, cô phục vụ bước vào đặt hai ly Capuchino xuống bàn và nói:
-Chúc quý khách ngon miệng!
Kinry gật đầu trả lời:
-Cảm ơn!
Sau đó nó nói tiếp:
-Mọi người vẫn khỏe chứ?
Kinry nhìn vào mắt nó nhưng vẫn không hiểu nó đang nghĩ gì nên nói:
-Em nghĩ sao? Ba mẹ và bạn bè em ở Việt Nam nghe nói ai cũng đau lòng. Claire cũng vì em mà sang đây nhưng đã về từ tuần trước rồi! Còn bạn trai lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Dù mọi người khuyên cậu ta nên có người mới đều bị cậu ta bác bỏ. Em nghĩ mọi người như vậy có vui không?
Nước mắt của nó rơi nhiều hơn và nói:
-Em xin lỗi! Nhưng nếu em xuất hiện, mọi người se gặp nguy hiểm. Vì em chưa nắm rõ mục đích của kẻ hại em thì làm sao đường đường chính chính mà xuất hiện được chứ?
Kinry lấy tay lau những giọt nước mắt của nó mà đau lòng. Em gái anh đã trải qua rất nhiều ưu phiền và lo lắng mà anh còn nói như vậy nữa. Anh đúng là người anh trai vô tâm mà, anh nói:
-Anh xin lỗi! Anh không cố ý...em đừng khóc nữa!
Nó nói:
-Anh không có lỗi! Em mới là người có lỗi vì đã làm mọi người đau lòng...
Kinry hỏi:
-Dự định của em là gì? Em sẽ tìm lại bạn trai mình chứ?
Nó nghe Kinry nhắc đến hắn mà lòng lại đau. Chẳng phải hắn có bạn gái rồi sao? Vậy thì cớ gì nó lại đi tìm hắn và phá hoại hạnh phúc mà nó không thể cho hắn? Nó lắc đầu nói:
-Em sẽ không đi tìm anh ấy! Anh ấy đã có người mới rồi!
Kinry nhìn nó nói:
-Sao em biết?
Nó trả lời:
-Tình cờ em thấy anh ấy vào lúc sáng. Anh ấy đi bên cạnh cô gái người địa phương rất xinh xắn...
Kinry nói:
-Chưa chắc những gì em thấy là đúng! Cậu ta đã vì em mà ba năm nay không đoái hoài gì đến phái nữ thì làm sao mà có bạn gái được? Em đừng tin những thứ em thấy, có khi chỉ là hiểu lầm thì sao? Nghe anh di, em hãy tìm cậu ấy đi! Cậu ta còn rất yêu em!
Nó nghe Kinry nói vậy có chút phân vân nên nói:
-Em sẽ suy nghĩ lại.
Nói xong nó nhìn đồng hồ đã bốn giờ nên nói:
-Tạm biệt anh! em có việc phải về!
Kinry đứng dậy theo nó và trả lời:
-Anh đưa em về!
Nó lắc đầu từ chối:
-Em có xe! Đừng tìm hiểu chỗ ở của em, điều đó sẽ không an toàn đến tính mạng của em đâu!
Nói xong nó bước đi, Kinry nhìn theo mà đau lòng. Em gái anh tại sao lại hại đến mức phải trốn tránh và xa lánh tất cả mọi người như vậy? Anh chỉ mong mau tìm được kẻ chủ mưu để trả em gái anh về với tự do và trả cho em gái anh một cuộc sống vô tư không lo nghĩ...