Sau mỗi lần kết thúc quay phim y đều sẽ đến đây, giống như một thói quen, tự mình lẳng lặng lấy Tiramisu tuyệt vời do người đàn ông đó làm từ trong tủ lạnh ra rồi tự thưởng thức nó cũng là một thói quen, giống như một ông già chưa thỏa mãn dục vọng vụng trộm ngắm bóng dáng của người đàn ông kia càng là một thói quen.
Một đống thói quen, Thái Quân Thành không biết nó được tạo thành như thế nào, cũng không biết từ bao giờ những thói quen đó lại biến thành cơn ghiền khiến y say mê không thể tự thoát ra được. Ngoại trừ càng lúc càng hãm sâu hơn thì y thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.
Có lẽ bởi vì do lang thang quá lâu, lang thang quá xa khiến trái tim y cô đơn quá lâu, lâu đến mức khát vọng có một bến tàu để ngừng, cho dù chỉ là một bến tàu nho nhỏ, cho dù người ở bên ngoài thấy đơn sơ đến không chịu nổi thì trong mắt y, bến tàu đó vẫn giống như thiên đường. Y cắm mỏ neo thật sâu trên bến tàu, khóa chặt lại, rồi lúc nào cũng lo lắng bến tàu này sẽ đột nhiên biến mất, hoặc bị nước biển nhấn chìm. Y không dám tưởng tượng đến tình cảnh bản thân sẽ mất đi bến tàu này, nếu thật sự có một ngày mất đi người đàn ông này, thì e là cuộc sống của y sẽ hoàn toàn thoát ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Y không có cách nào thuyết phục bản thân, loại lo lắng này chính là buồn lo vô cớ. Bởi vậy, y chỉ có thể lo lắng đề phòng, tìm cho bản thân đủ loại lý do, đến đây nhìn chằm chằm bến tàu này.
Tiệm bánh ngọt đóng cửa muộn nhất là vào mười giờ đêm, mà y lại luôn phải làm việc đến nửa đêm hoặc rạng sáng mới có thể đến nơi này. Bởi vậy, mỗi lần đến, quán nhỏ yên tĩnh này vĩnh viễn chỉ có một người khách là y. Hưởng thụ toàn bộ quán nhỏ, hưởng thụ Tiramisu giữ lại cho y, hưởng thụ chiêu đãi đặc biệt chỉ dành cho một người của chủ tiệm, loại ưu đãi đặc biệt này khiến y ở sau lưng thầmmừng rỡ như đứa ngốc.
Mà muốn hưởng thụ phần ưu đãi này, y sẽ phải cố hết sức để nghĩ các loại biện pháp né tránh đám nhân viên bên người, né tránh đám phóng viên không chỗ nào không có, giả trang thành đủ kiểu người kỳ quái trong đêm, lén lút giống như kẻ trộm lẳng lặng đến nơi này. Y không muốn vì bản thân mà mang đến phiền toái gì cho người đàn ông kia, y hiểu rõ làng giải trí, một khi đã vào thì chính là vĩnh viễn không có ngày lành.
Mà đối với người đàn ông thích yên tĩnh như vậy thì ý nghĩ kia có bao nhiêu thống khổ, cho dù người đàn ông đó đã từng cười, nói với bản thân y rằng mình không thèm để ý.
Cho dù có trễ bao lâu, mệt bao nhiêu, chỉ cần có thời gian, y nhất định phải xuất hiện ở quán nhỏ này trong đêm khuya, có nhà mà không về, có người đã từng mắng y có khuynh hướng tự ngược, y luôn cười cho qua chuyện. Người đó không rõ, chờ đợi hơn mười năm, bỏ lỡ hơn mười năm, hồ đồ hơn mười năm, đột nhiên lại hiểu rõ là bản thân có bao nhiều quý trọng từng phút từng giây có thể bên người đàn ông, coi như chỉ là lẳng lặng ngồi, vụng trộm nhìn.
"Vẫn nên tới đây vào ban ngày đi, buổi tối thức khuya không tốt." Kèm với âm thanh trầm nhẹ, là một kiểu điểm tâm nhẹ Thái Quân Thành chưa bao giờ nhìn thấy được đặt nhẹ xuống bàn trước mặt y.
"Cú mèo chuyển thế cũng không phải là tôi." Cũng không nghĩ lại xem, ai mới là người luôn lẳng lặng nghiên cứu phát triển kiểu đồ ngọt mới vào rạng sáng. Thời gian người đàn ông thức đêm tuyệt đối không ít hơn mình.
Người đàn ông cũng không phải bác, chỉ là cúi đầu, không tiếng động gia tăng độ cong vốn có ở khóe miệng.
Biết người đàn ông đang chờ bản thân cho ý kiến về đồ ngọt mới ra của mình, Thái Quân Thành kéo điểm tâm qua, dùng thìa nhỏ đặt trên món điểm tâm, xúc một miếng nhỏ, đưa vào miệng, ừ, vị sữa nồng đậm dần tan ra trong miệng, xen lẫn một chút vị rượu ngọt, nồng như không bị lẫn, đầu lưỡi giống như mật, lưu lại mùi hương trên răng cộng môi.
"Ừ, rất ngon." Thái Quân Thành ngẩng đầu lên, dùng sức trịnh trọng gật đầu với người đàn ông, tiện thể khoe luôn nụ cười chân thành rực rỡ. Ngây ngốc lâu trong làng giải trí, cộng thêm tính cách khuôn sáo từ nhỏ, khiến y luôn để nụ cười lễ phép khách khí chiếm giữ trên khuôn mặt dễ nhìn. Còn nụ cười phát ra từ nội tâm, y chỉ nguyện giữ lại cho người đàn ông này.
Người đàn ông mỉm cười, không quấy rầy y lẳng lặng giải quyết đồ ăn, theo thói quen cúi đầu chậm rãi, thong thả quay về phòng làm việc.
Trong giây phút người đàn ông xoay người, Thái Quân Thành nhíu mày, biểu hiện cảm giác chân thật của y với đồ ngọt trong tay, y không thích! Không phải nói là đồ ngọt này không ngon! Sai rồi! Đồ ngọt người đàn ông này làm tuyệt đối là hạng nhất, y có thể tưởng tượng được hôm nay sau khi mở cửa buôn bán, kiểu đồ ngọt mới này nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi. Nhưng y không thích, ngoại trừ Tiramisu ra thì y ghét tất cả các đồ ngọt.
Từ nhỏ, y đã vô cùng chán ghét loại đồ ngọt mềm yếu, trơn bóng gì đó, ăn vào miệng đã muốn phun ra. Nhưng chẳng biết từ lúc nào y lại bắt đầu thích Tiramisu, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong phạm vi do người đàn ông tự mình làm, nếu không coi như là được làm ra dưới tay của sư phụ chân chính đến từ nước Pháp y cũng không muốn ăn. Mà các loại đồ ngọt khác, dù là do người đàn ông làm, y cũng cảm thấy khó chịu, mới ăn vào, nuốt xuống yết hầu đã muốn phun ra.
Có điều, y tuyệt đối không muốn để người đàn ông biết bí mật này. Y không thể chịu đựng được có kẻ khác thay thế bản thân trở hành người nhấm nháp kiểu đồ ngọt mới của người đàn ông này, đây là tâm tư của y. Sau mỗi lần y gật đầu khen ngợi người đàn ông này sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng, khiến y cảm thấy dù thứ nuốt vào là thuốc độc thì y cũng vui vẻ chịu đựng, huống chi chỉ là đồ ngọt ghê tởm kiểu mới thôi.
Rạng sáng, cả thành phố chìm trong mộng đẹp, trong ở phim trường số , trên mặt mỗi người đang bận rộn đều có vẻ căng thẳng, không ai dám có một chút buồn ngủ, trừng mắt rồi lại trừng mắt, hết cốc cà phê này đến cốc cà phê kia, coi như là thần ngủ đã bắt đầu rút phần thần hồn đi thì cũng phải dùng diêm dựng hai mí mắt lên.
"Nữ chính gần chàng trai một chút, chú ý biểu cảm...Không đúng...Cắt..." Mặc dù trong lòng thực sự tức giận đồ heo nữ - à không - là nữ chính làm hỏng lần thứ hai mươi nhưng vẫn không cho y cảm giác hờ hững mà y muốn, Thái Quân Thành vẫn không phát hỏa giống như các vị đạo diễn khác, mà trên mặt vẫn miễn cưỡng treo nụ cười đến gần nữ chính mang vẻ mặt mờ mịt nhìn y.
"Không cần lo lắng, nếu cô muốn..." Thái Quân Thành vừa nhẫn nại phân tích nội dung kịch bản cho nữ chính không tìm thấy cảm giác, giúp cô ta tiếp nhận được cảm xúc, vừa thầm mắng nữ chính này quả thực là đầu heo chuyển ba kiếp, biểu cảm hờ hững đơn giản thế mà cô ta ở đây ngây ra như phỗng, giống như là linh hồn bị tách ra, thật không biết danh hiệu diễn viên này lấy ở đâu ra.
Nhưng y càng rõ ràng, nữ chính này có tiếng là quỷ khóc, nếu y càng tức giận thì cô ta càng hoang mang lo sợ, cuối cùng người thất bại vẫn là y. Trước khi dùng cô ta, rất nhiều đạo diễn đã khuyên y, không cần tự mình chuốc lấy khổ, nhưng y nhìn trúng dáng vẻ nhu nhược gió thổi một phát sẽ ngã, cùng gương mặt đau khổ của cô ta. Những đặc điểm đó quả thực là sinh ra để dành cho kịch bản của y. Cho nên mặc dù biết rằng tính khí người này khá lớn, là một trong những thế hệ diễn viên mới không dễ hầu hạ nhưng y vẫn quyết định chọn cô ta đến diễn vai nữ chính.
Chẳng ai hoàn mỹ, y tự an ủi bản thân, hơn nữa, cũng may y có công phu lừa gạt biểu cảm hạng nhất, cho dù tức giận đến núi lửa bùng nổ, y cũng có lòng tin có thể tự tiêu hóa trong lòng, chỉ là quá trình tiêu hóa này có thể phải hỏi thăm tám đời tổ tông cộng thần tiên trong nhà của vị nữ chính này.
"Tốt lắm, đúng rồi, chính là biểu cảm này, rất tuyệt!" Thật vất vả mới để nữ chính bắt nhịp được cảm xúc, toàn bộ quá trình quay mới có thể tiếp tục, Thái Quân Thành thở phào nhẹ nhõm, cho tất cả mọi người thêm chút thời gian nghỉ ngơi, đi uống thêm một cốc cà phê đen hay là làm gì khác, bởi vì phần kế tiếp còn khó khăn hơn.
Đây là kịch bản ít được người trong ngành quan tâm, vì nó không có phần tình cảm lên lên xuống xuống, không có tình tiết tâm tư rối bời, thay đổi liên tục, càng không có tình huống lấy nước mắt của người xem, mà là một tác phẩm hiện đại được cuộc sống hóa, chất thơ hóa, cảm giác hóa.
Làm một bộ phim văn nghệ thì phải làm sao cho quá trình quay phim, tạo hình, cùng tất cả các công việc của mỗi bộ phận hoàn hảo, khiến người xem sau khi xem phim nhựa được làm ra có thể nhìn thấy được kết cấu tinh xảo ở bên trong, sẽ dùng thời gian để xem xét mọi thứ.
Có người nói quay phim là một loại hưởng thụ, có người nói quay phim giống như mối tình đầu làm người ta hưng phấn, nhưng Thái Quân Thành lại cảm thấy quay phim gần như là một trận chém giết, mỗi giây mỗi phút tinh thần đều phải căng giống như mũi tên sắp rời cung tên đến nơi rồi. Mỗi ngày y chẳng phân biệt được là ngày hay đêm, chỉ lo lắng làm thế nào cùng nhân viên thiết kế thời trang cho các nhân vật, từ nhân vật phụ đến nhân vật chính, để họ phải thật khác biệt và mới lạ, làm thế nào để sắp xếp ổn thỏa các đạo cụ trên phim trường mà lại có ý vị sâu ra, làm thế nào thể hiện toàn bộ những chi tiết nhỏ mà lại làm ra được một bộ phim nhựa khiến người ta có cảm giác tự nhiên như nó vốn có. Khó khăn hơn chính là khiến mỗi diễn viên bắt được cảm xúc, khiến tính cách của mỗi nhân vật phải thật rõ ràng và ngay lập tức gần sát với khẩu vị của người xem.
Chỉ cần ở phim trường, trong đầu y lập tức tràn đầy vấn đề khó khăn mà lại thú vị, chính là làm cách nào để thuyết minh toàn bộ bộ phim điện ảnh thành thơ ca, cho nên không có lúc nào được nghỉ ngơi.
Nhưng đây là cuộc sống mà y lựa chọn, thời niên thiếu y đi học ở Los Angeles, mới đầu là vì lang thang, kết quả lại lang thang đến học viện điện ảnh - sở nghiên cứu chế tác phim điện ảnh của trường đại học Californina ở Los Angeles. Việc này hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng đã lựa chọn theo nghiệp điện ảnh này thì y sẽ nỗ lực làm đến tốt nhất, đó là cá tính riêng biệt của y. Hơn nữa, dường như ông trời cũng đặc biệt chiếu cố y, từ ngày y bắt đầu theo học thì vô cùng thuận lợi, sau khi tốt nghiệp với thành tích vô cùng nổi trội thì y về nước, lấy thân phận là đạo diễn mới, tiếp nhận bộ phim đầu tiên, sau đó, hàng năm doanh thu của bộ phim vẫn duy trì ở danh hiệu thần thoại phòng bán vé.
Năm y hai mươi tám tuổi, y tiến quân vào Hollywood, dùng phim nhựa mang phong cách nghệ thuật tranh thủy mặc dành được sự khen người của toàn bộ giới điện ảnh NewYork, từ đây, y cũng vững chân ở Hollywood. Cũng bởi vậy mà y trở thành truyền kỳ mới trong giới điện ảnh trong nước, năm ba mươi tuổi liền đi vào hàng ngũ đạo diễn hạng nhất của thế giới.
Nhưng toàn bộ những điều sáng chói như một kỳ tích, những thuận buồm xuôi gió trong cuộc sống mà mọi người nhìn thấy và ao ước có thể làm y thỏa mãn không?
"Ôi trời ơi, hôm nay bị NG không dưới mười lần, tôi còn toát mồ hôi thay cô đấy."
"Tôi cũng không muốn mà. Nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ là không có cảm giác thôi. Phần diễn này quá khó khăn. Cô xem vị nữ chính kia còn NG nhiều hơn tôi đấy! Cô ta còn là diễn viên! Nhưng cô ta cũng không tìm thấy cảm giác mà. Kịch bản đúng là đến từ sao hỏa. Không biết đạo diễn nghĩ như thế nào, tại sao lại chọn kịch bản không có phần vui như vậy?" Trong giọng nói lộ ra vẻ không hiểu.
"Không hiểu thì đừng nói linh tinh! Không cần được lợi mà còn khoe mẽ, cô không nghĩ lại xem nếu là ở tổ kịch khác, đụng tới vị đạo diễn giống như núi lửa này thì cô còn có ngày tốt không."
"Thì vậy, tính cách của vị đạo diễn Thái này thật đúng là tốt hạng nhất. Dù thế nào cũng không tức giận. Nhưng sao tôi lại cảm thấy lúc anh ta cười, ánh mắt lại rất lạnh lùng, giống hệt như phóng mũi tên băng, bay vèo vèo khiến tôi lạnh cả người." Vừa rồi lúc đạo diễn Thái nhìn vị nữ chính kia cũng vậy, cười nhiều đến nỗi khiến cô ta rét run.
"Có sao? Tại sao tôi lại không chú ý tới nhỉ? Đừng nói lung tung, đạo diễn Thái là đạo diễn có tiếng ba tốt đấy. Tính cách tốt, nhân phẩm tốt, quay phim tốt." Một giọng nói không vui, cố gắng giữ gìn hình tượng của thần tượng trong lòng.
"Đương nhiên là tôi biết cái này rồi. Có thể là do tôi quá mệt nên nhìn nhầm. Có điều không biết lại kịch bản sao hỏa này đến lúc chiếu thì sẽ như thế nào gì?" Có phải là rất nát không? Thật sự là lo lắng đâu đâu, mặc dù chỉ là người diễn phối hợp, nhưng đây cũng là bộ phim đầu tiên của cô ta.
"Việc này thì không cần nghĩ cũng biết! Dù là kịch bản nát tung tóe đến tay đạo diễn Thái thì nhất định vẫn sẽ mua may bán đắt, đạo diễn Thái thần kỳ vì còn có bản lĩnh biến hóa sự mục nát đó. Cô không biết sao, bao nhiêu nhà tài trợ xếp hàng muốn đầu tư vào phim của đạo diễn Thái, nhiều nữ minh tinh nằm mơ cũng muốn tạo quan hệ với đạo diễn Thái đấy." Mắt của hai người chỉ thiếu là bắn ra hình ngôi sao thôi.
"Ừ, đúng vậy." Giọng nói đột nhiên thấp xuống: "Này, cô đi theo đạo diễn Thái lâu như vậy rồi, anh ấy đã ba mươi rồi, tin tình cảm rất nhiều, nhưng suy cho cùng thì người nào mới là chính cung nương nương vậy?"
"Cái này tôi cũng không biết, về phương diện này đạo diễn Thái cũng không nói nhiều, trong lúc làm việc Đạo diễn Thái sẽ không nhắc đến việc cá nhân. Cô xem báo lá cải còn mạnh hơn hỏi tôi đây." Cô ta cũng muốn biết.
"Xem báo lá cải? Haha, trong đó có nhiều điều hay lắm, nhưng không biết có phải sự thật không? Cho nên mới hỏi cô." Thật keo kiệt, không chịu nói gì cả.
"Tôi thật sự không biết mà. Chưa từng thấy Đạo diễn Thái lén lút đặc biệt thân thiết với nữ minh tinh nào. Tôi nghĩ phần lớn đều là mấy cô gái kia muốn dịch chuyển mạng xã hội thôi! Đạo diễn Thái vừa đẹp trai lại vừa có tiền, thật sự xứng với tên 'Rể vàng', cũng không biết là ai có phúc khí này. Dù sao cũng không phải là người mà chúng ta có thể với tới. Cô đừng nói với tôi là cô thầm mến Đạo diễn Thái nhé?"
"Này này này, nói gì vậy, thưởng thức không được sao? Tôi cũng không tin là cô chưa từng động tâm." Chỉ cần là giới tính nữ, cô ta không tin là có người có thể thoát được nụ cười lúc nào cũng dịu dàng kia, bây giờ đàn ông tốt vô cùng hiếm đó. Đàn ông vừa có tiền mà tính tình tốt lại càng hiếm.
Vốn định đẩy cửa vào rót một cốc cà phê, nhưng sau khi Thái Quân Thành nghe hai cô gái trò chuyện trong gian cà phê thì ngẩn người, rồi mỉm cười, xoay người rời đi, y cũng không ngăn cản hai người nói chuyện, bát quái là bản tính của con người, ngây ngốc trong làng giải trí một thời gian dài, y gần như phát hiện gần như không có người nào không bát quái, y không phản đối cấp dưới lấy mình ra làm bát quái thiện ý, chế liều thuốc trong cuộc sống, mặc dù y bị người ta bàn luận, nhưng cũng là được người người khen ngợi, cảm giác được hai cô gái xinh đẹp ở sau lưng thưởng thức thật sự vô cùng tốt. Chỉ là...
Đàn ông ba tốt sao? Rể vàng sao? Thái Quân Thành nhìn về phía kính lớn ở cửa cầu thang, trên mặt kính phản chiếu lại một người có đang cười khổ nhìn lại y.
Có tiền, có thế, lại có một đống gái xinh theo đuổi y, sau khi sở hữu được những điều đó thì tại sao trái tim của y vẫn cảm thấy trống rỗng?
Y còn có điều gì chưa thỏa mãn sao?
Rốt cuộc là y muốn điều gì?
Đáp án vẫn luôn ở trong lòng y - Bóng người trong gương cười khổ, nhưng đáp án này càng khiến y không biết nên làm như thế nào hơn vấn đề của bản thân.