"Quân Thành?" Lưu Phi Long kinh ngạc nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới chín giờ tối. Trong tiệm vẫn còn không ít khách.
"Công việc hôm nay kết thúc sớm."
Nhìn nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt người đàn ông, Lưu Phi Long khẽ gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đến quầy thu ngân, nói chuyện với học sinh làm thêm.
Đóng cửa sớm, không tiếp tục kinh doanh? Rõ ràng mới chín giờ mà, bình thường tới mười giờ mới đóng cửa mà. Mặc dù không hiểu vì sao lại không tiếp tục kinh doanh vào lúc cửa hàng đông khách nhất, có điều ông chủ đã quyết định rồi. Học sinh làm thêm gật gật đầu, nhanh chóng xin lỗi khách hàng trong tiệm, sau đó treo tấm biển đóng cửa lên, rồi rời đi.
Biết rõ bản thân tới đây vào thời gian này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của người đàn ông này. Thấy người đàn ông thật sự làm quán không còn ai như bản thân tính toán, y lại lén lút nở nụ cười, nụ cười không có chút ngượng ngùng nào, tâm lạnh như băng bỗng trở nên ấm áp. Y giống hệt như đứa nhỏ sợ bị mẹ ruột vứt bỏ, hoảng sợ, lo lắng. Chỉ có thời điểm người đàn ông này cố ý làm việc gì đó vì y thì y mới cảm giác được một chút yên lòng.
Chẳng biết từ lúc nào, bản thân vốn ghét loại đàn ông dịu dàng lại bắt đầu mê luyến phần dịu dàng này. Vì thế, khi bản thân bắt đầu khát vọng phần dịu dàng có thể ấm lòng này thì lại rất dễ thỏa mãn, chỉ cần người đàn ông này cười với y, chỉ cần ăn miếng Tiramisu tuyệt vời này, y sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.
Nhưng lại chẳng biết từ lúc nào, y lại bắt đầu trở nên tham lam. Càng ngày y càng không chịu được người đàn ông này đối xử với ai cũng dịu dàng, mỗi lần người đàn ông này cười với người khác, y đều muốn bước lên, che mặt người đàn ông này lại, khiến nụ cười dịu dàng này được giấu trong lòng y. Y khát vọng bản thân trở thành người đặc biệt với người đàn ông này, bởi vậy y dùng toàn bộ các loại kỹ xảo để giành được, chiếm được đối đãi đặc biệt trong giây lát của người đàn ông này, giống như đứa nhỏ ác ý, làm không biết mệt. Càng ngày y càng không thỏa mãn với thân phận bạn tốt, điên cuồng muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng người đàn ông kia.
Có một đêm, y mơ thấy bản thân giết chết người đàn ông, sau đó giấu đầu người đàn ông vào trong một chiếc hộp. Y bị giấc mộng điên cuồng của bản thân làm tỉnh giấc, vẻn vẹn một tuần không dám đi gặp người đàn ông. Y cũng không biết trái tim của bản thân bị buồn bực đến điên cuồng như thế. Y thống hận lòng tham của bản thân, nếu bản thân có thể hài lòng với hiện trạng thì tốt biết bao? Nhưng y lại không quản trược trái tim của bản thân, mâu thuẫn bị xé rách, y không biết bản thân có thể chống đỡ bao lâu. Không biết một ngày nào đấy y sẽ tự tay phá vỡ thế cân bằng nguy hiểm này, sau đó đợi chờ y có phải là bóng lưng tuyệt tình rời đi của người đàn ông không? Y không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, chỉ có thể làm đà điểu vùi đầu vào trong cát, yếu đuối buồn cười.
"Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng đến buôn bán của anh." Thái Quân Thành xin lỗi không có chút thành ý.
Lưu Phi Long khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Không, tối nay tôi cũng đã sớm có ý định nghỉ bán sớm."
Nhìn nụ cười bản thân nhớ cả đêm, Thái Quân Thành dùng hết sức để nhắc nhở bản thân đừng quá chìm đắm, để không nhìn ngẩn người giống như tên quỷ háo sắc, y nhanh chóng rời lực chú ý của bản thân: "Trăng đêm nay đẹp thât."
Khó có được trăng đẹp như hôm nay, ánh sáng màu bạc rải đầy cửa sổ bên ngoài cửa hàng, tạo lên từng đợt sóng ánh sáng hấp dẫn.
Tính trẻ con đột nhiên bộc phát, Thánh Quân Thành trèo lên bệ cửa sổ, nằm lên đó.
"Cẩn thận." Trong giọng nói trầm nhẹ có sự lo lắng nhàn nhạt.
"Anh cũng trèo lên đi, ở trên này có thể nhìn thấy mặt trăng trên cao, thật sự rất đẹp." Y vươn tay về phía Lưu Phi Long, im lặng chờ đợi.
Lưu Phi Long mỉm cười, đưa tay lên phía trước, trèo lên cửa sổ.
"Tôi nhất định sẽ giữ anh, sẽ không để anh ngã xuống. Tôi thề." Lúc Thái Quân Thành giữ tay người đàn ông, trịnh trọng nói.
"Tôi tin cậu." Âm thanh trầm nhẹ khẽ vang lên dưới ánh trăng.
Thái Quân Thành đột nhiên nhắm mắt lại, che giấu nhịn tim cuồng loạn của bản thân, người đàn ông khẽ tựa vào cạnh mình, hô hấp ấm áp phả vào mặt, phản ứng hơi thở này mang đến cũng vô cùng kịch liệt. Mặt bỏng rát, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng may có bóng cây che biểu cảm của y.
Thật ra cửa sổ rất hẹp, hai người đàn ông nằm trên đó không chỉ có buồn cười mà còn rất nguy hiểm.
Người đàn ông nắm tay y, mang đến ấm áp vào bàn tay vừa đến mùa đông liền lạnh như người chết của y. Đây là tầng 4, chỉ cần y khẽ xoay người, cửa sổ sẽ mở tung, sau đó rơi xuống dưới chết, bỗng nhiên y muốn biết, nếu hiện tại y mang theo người đàn ông cùng ngã xuống dưới, cùng chết dưới ánh trăng này thì có được coi là đã chiếm được người đàn ông, chiếm được loại hạnh phúc lớn nhất không?
Đáng tiếc, y không phải là Trương Quốc Vinh.
Ánh trăng lại gần, chiếu vào mặt y, thật sáng, rất sáng.
Đây là tiệm bánh ngọt nho nhỏ ẩn giấu trong khu phố xá sầm uất, ở trong một tòa nhà tầng mang phong cách của Châu Âu. Nếu không phải là khách quen thì rất khó tìm đến đây được. Nhưng một khi bạn đã thưởng thức món điểm tâm ngọt ở nơi này thì cam đoan về sau bạn sẽ trở thành fan trung thành của tiệm bánh ngọt này.
Trước cửa hàng rất nhỏ, tổng cộng chỉ có năm cái bàn, không có trang trí cao cấp, ở cửa vào có treo một chiếc chuông gió đáng yêu, lúc có khách vào cửa chiếc chuông gió này sẽ vang lên từng đợt từng đợt âm thanh giòn tan dễ nghe.
Vách tường trắng như tuyết, trắng muốt mà bóng loáng, trên đó có treo những bức tranh các loại đồ ăn mang màu sắc phong phú, khiến người xem chảy nước miếng. Trên chiếc bồn trồng cây cảnh trơn bóng mà chủ cửa hàng tỉ mỉ chọn lựa, luôn có các loại hoa bốn mùa, vừa vào cửa sẽ khiến người ta có cảm giác ấm áp thân thiết. Mỗi chiếc bàn đều mang màu cơ bản, là một tác phẩm điêu khắc gỗ, trong sự giản dị sẽ lộ ra các loại ý nghĩa khác. Trên mỗi chiếc bàn chủ cửa hàng còn bày biện một chiếc bồn cảnh tinh xảo nho nhỏ đồng dạng. Một dãy cửa sổ kính kiểu cũ, bên ngoài cửa sổ là một con đường nhỏ cùng hai hàng cây nhãn diệp tiêm rậm rạp, có rất nhiều điểm hiện đại đô thị lại mang theo phong cách cổ xưa yên tĩnh tao nhã. Đây là một nơi giết thời gian vô cùng tốt.
Một giờ sáng, một bóng đen giống như ma quỷ im hơi lặng tiếng xuất hiện ở tầng dưới của tiệm bánh ngọt, dưới ánh trăng, bóng dáng im lặng đi từ tòa nhà cũ ở phía sau về phía tòa nhà bốn tầng của tiệm bánh ngọt. Cầu thang của tòa nhà cũ này vào buổi tối không có đèn, người tới phải tiến vào màn đêm giống như người mù, nếu không thường xuyên đến đây thì vừa đi sẽ đại khái ngã bầm dập mặt mũi cộng thêm trọng thương vào bệnh viện chứ sẽ không có cách nào giống bóng đen kia, đi vào nơi tối đen mà như giống như nơi có ánh sáng, như bước đi trên đất bằng mà đi về phía tòa nhà bốn tầng.
Đi đến cửa sau của tiệm bánh ngọt, bóng đen cũng không gõ cửa hay là ấn chuông cửa, mà cực kỳ thuần thục lấy chìa khóa ở bên người ra, nhẹ tay ở cửa tiệm, nhanh chóng lặng lẽ đi đến cạnh cửa sổ.
Bóng đen ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ cố định, gỡ mũ, tóc giả, khăn quàng cổ dùng để che giấu tai mắt của người khác, và cũng để giữ ấm xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu. Vài ngày liên tiếp đi diễn suốt đêm, cuối cùng cũng hoàn thành công việc đúng hạn, tối nay là tiệc chúc mừng, y lại thật sự không muốn lại đứng ở cái nơi với một đống người ầm ĩ cùng một đống người luôn nở nụ cười giả tạo không xuất phát từ đáy lòng thích xã giao với người khác kia. Nhiều ngày vất vả khiến y vô cùng muốn tìm một nơi để thả lỏng dây thần kinh sắp đứt của bản thân. Mà nơi này đương nhiên là nơi đầu tiên y lựa chọn.
Y rất thích vị trí này, cho nên ngay ngày đầu tiên khai trương, y hoàn toàn không hỏi xem rốt cuộc chủ cửa hàng có vui hay không mà muốn được sở hữu vị trí này...
Vị trí này ở trong góc, trên mặt bàn đặt một chậy hoa quỳnh mà chủ tiệm yêu thích. Ban ngày lúc trời nắng chói chang, cây nhãn ngoài cửa sổ sẽ dùng tầng tầng lớp lớp bóng râm chiếu lên người y, nếu không tới gần y, thì tuyệt đối sẽ không nhìn ra y là ai, ở trong này y tuyệt đối an toàn, không cần lo lắng có người chụp ảnh, cũng không cần lo lắng đột nhiên sẽ có người xuất hiện tìm y ký tên hay là chụp ảnh gì, tại xã hội mà đám chó săn có trình độ siêu đẳng thì chỉ có ở nơi này mới có thể cho y cảm giác an toàn để buông lỏng toàn bộ. Mà ban đêm, vị trí này vừa vặn là nơi được ánh trăng chiếu thẳng xuống, sáng đến mức khiến y cảm thấy chói mắt, mà chói mắt thì sẽ khiến y cảm thấy buồn ngủ....
"Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm..." Một âm thanh trầm thấp êm ái, cho dù vang lên ở bên tai lúc người ta đang ngủ say cũng không làm cho người ta giật mình kinh sợ, mà ngược lại sẽ thoải mái giống như âm nhạc thôi miên, đẩy người ta vào sâu trong giấc ngủ hơn.
Thái Quân Thành nhẹ giọng đáp một câu, đầu chuyển từ gối tay trái sang gối tay phải, tiếp tục gục xuống bàn, chìm sâu vào mộng đẹp.
Chủ nhân của âm thanh trầm thấp bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, không tiếng động cười cười, hơn chần chừ một chút, nhưng vẫn cúi xuống vươn tay ra nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên mũi của Thái Quân Thành ra, sau đó nhìn gương mặt ngủ như trẻ con, ánh mắt của người đàn ông toát ra vẻ dịu dàng, bế Thái Quân Thành đang ngủ như chết lên, nhẹ nhàng hạ xuống chiếc giường mềm mại mà bản thân vừa mới thức dậy, cẩn thận đắp chăn bông, rồi mới xoay người đến phòng cạnh đó làm việc.
Thái Quân Thành bị mùi thơm ngọt ngào quen thuộc kéo dậy từ trong thần chú mê ngủ.
Mùi thơm này đậm đà ngào ngạt, bay ra từ khe cửa phòng làm việc tới, lặng lẽ quấn quanh phổi của hắn.
Đó là mùi thơm của Tiramisu.
Thái Quân Thành mang ánh mắt lim dim buồn ngủ thò đầu ra khỏi ổ chăn ấm áp, hít một hơi mùi thơm quen thuộc này thật sâu, nhưng không mở to mắt, mà lẳng lặng suy nghĩ, phác họa hình ảnh một người đàn ông mặc một chiếc tạp dề mà đối với y là tương đối ngây thơ đang đứng trước bàn làm bánh ngọt, trên mặt người đàn ông đó xuất hiện ý cười, dáng vẻ cẩn thận làm các món điểm tâm ngọt.
Người đàn ông này rất cao, có thói quen thích cúi đầu, làm cho người khác không thể nhìn thấy rõ diện mạo của anh, thường thường cả người đều có cảm giác mơ hồ, cái duy nhất có thể làm cho người ta nhớ kỹ chính là lúc nào bên môi người đàn ông cũng treo một nụ cười khó hiểu, bản thân y từng giễu cợt người đàn ông này, nói anh là một cây trúc trong gió, chỉ có độ cao không có độ dày.
Nhiều năm trước cánh tay ấy nhỏ bé yếu ớt, bây giờ đã có thể dễ dàng nâng một cái nồi rất dày bằng một tay, đương nhiên cũng có thể thoải mái ôm một người có thể trọng tiêu chuẩn như y, nhưng lại không giống như hồi thiếu niên, coi y như túi kéo mới có thể đi về phía trước.
Một màn nhiều năm trước dần quay trở lại trong ký ức, Thái Quân Thành không nhịn được muốn cười ra tiếng, nhưng lại che miệng lại, chỉ yên lặng cười trong lòng, tai của người đàn ông này rất thính, thực sự giống mèo, mà y còn không muốn để người đàn ông biết mình đã tỉnh, y muốn một mình lẳng lặng thưởng thụ hương vị ngọt ngào yên tĩnh cùng ấm áp này nhiều hơn một chút, cũng lại cho y một chút thời gian, đủ để y tập hợp đủ sự khắc chế và dũng khí cần có sẽ đối mặt với người đàn ông này....
Có khi ngẫm lại, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, đường đường là nam nhi cao bảy thước, đường đường là người đối mắt với vạn trường hợp tim đập không nhanh như y, thế mà lại không dám đối mắt với ánh mắt yếu đuối của người đàn ông này, cho nên y thích ở trong bóng tối liếc trộm không ngừng hơn. Rất giống như một ông già chưa thỏa mãn dục vọng, có sắc có tâm nhưng không có cách nào thực hiện, khiến người đàn ông kia chê cười y là sắc quỷ ngàn năm, quạ đen ngàn năm - nước bọt chảy thành sông, rùa rụt đầu.
Được rồi, y thừa nhận bản thân là người nhát gan, hơn nữa còn là người nhát gan lưu giữ ý nghĩ xấu trong lòng, không dám biểu lộ một phần tâm tình của bản thân, ở ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ như mọi người vĩnh viễn là bạn bè, nhưng bên trong lại hay dùng một chút kỹ xảo nhỏ nhận được sự quan tâm cùng cái nhìn chăm chú của người đàn ông này....
Thái Quân Thành khép chăn bông vẫn còn mùi khô mát cùng nhiệt độ cơ thể vẫn còn sót lại của người đàn ông lại, nở nụ cười gian, giống như sáng nay, chính là như vậy, bản thân y vẫn có năng lực leo lên giường dành cho khách mà người đàn ông này chuẩn bị trong quán nhỏ cho y, nhưng y cố tình ngủ trên bàn, bởi vì y biết, người đàn ông tốt bụng, nội tâm yếu đuối, tỉ mì này sẽ không nhẫn tâm để mặc y ngủ bên cửa sổ, trêu chọc đến bệnh cảm nguy hiểm, hơn nữa nhất định sẽ để cho y ngủ giường của mình - vì giường mà người đàn ông này vừa ngủ dậy vẫn còn hơi ấm, sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Người đàn ông này cẩn thận như vậy, quan tâm người khác như vậy. Cho dù người kia không phải là y....
Khóe môi vốn đang nâng lên lại hạ xuống, đúng vậy, sự cẩn thận và quan tâm của người đàn ông này không chỉ dừng lại trên người y, những hành động tỉ mỉ, lời nói quan tâm này chỉ là bản tính của người đàn ông thôi, cũng không có ý nghĩa gì. Mà y chỉ có thể lợi dụng bản tính của người đàn ông, lén lút hưởng thụ cánh tay kiến cố, cùng ấm áp, hưởng thụ sự ấm áp trong ổ chăn mùi khô mát của người đàn ông dẫn đến động tâm, nếu bản thân thân cận với người đàn ông như thế, nếu tất cả những điều này chính là bài thuốc dân gian do y tưởng tượng, nhưng tất cả những điều này chỉ là một vai trong một vở kịch thôi.
Suy nghĩ rốt cuộc cũng tỉnh táo, không muốn buông chăn ấm ra, cơ thể còn chưa ngủ đủ giẫm lên chiếc chăn bông, loạng choạng đi vào phòng làm việc cách vách, khẽ tựa vào cánh cửa.
Bột cacao rải đầy phía trên lớp bơ thơm nồng, cà phê cùng gạo trắng không đối lập như màu sắc rực rỡ của chiếc mang hương chuối, nhưng cũng không đơn điệu một màu giống như bánh phô mai, mà chiếc bánh này có sự biến hóa nhất định, giống như một cô gái nhỏ nũng nịu, dưới trời đông giá rét mang đến chút hơi thở của mùa xuân.
Tiramisu, là món điểm tâm sở trường của người đàn ông.
Giống như đối đãi với tình nhân mà mình yêu nhất, người đàn ông có thể dành thời gian cả ngày, mặt hiện nụ cười dịu dàng, không ngại phiền toái tỉ mỉ đánh trứng, vô cùng có nhẫn nại bắt đầu quấy, hình ảnh yên tĩnh và ấm áp này khiến thời gian dừng lại, y thường ảo tưởng nếu mình là món điểm tâm ngọt dưới tay người đàn ông này thì hạnh phúc cỡ nào. Cho nên người đàn ông làm ra món điểm tâm này luôn đặc biệt ngon, đặc biệt có cảm giác, có một loại dịu dàng đặc biệt, cho nên khi bạn ăn một miếng thì dường như cả thể xác và tinh thần đều rung động.
Tiramisu, chẳng biết lúc nào lại biến thành món điểm tâm mà y yêu thích nhất, mỗi lần xong việc, y đều chạy tới nơi này, dùng răng môi nhấm nháp phần độc đáo, dịu dàng khiến y rung động của người đàn ông này.
Y từ phía sau vươn tay bưng lấy phần bánh đã làm xong, nhưng chiếc bánh tiramisu này vẫn cần mấy giờ để đông phần kem nổi lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Đối với hành vi tự động xuất hiện, tự động biến mất của y, người đàn ông không hề kinh ngạc, anh đã sớm quen với việc Thái Quân Thành bị mùi đồ ngọt đánh thức, rồi lại một mình lẳng lặng nhấm nháp đồ ngọt rồi.
Người đàn ông ở lại trong phòng làm việc, lẳng lặng thu dọn dụng cụ.