Mùa đông ngắm trăng, lạnh đến mức Thái Quân Thành phải trốn vào chăn của Lưu Phi Long nhanh như chớp, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy giường của Lưu Phi Long, lý do rất đơn giản, giường của y nhỏ, giường của Lưu Phi Long lớn hơn, nên thoải mái hơn.
Lưu Phi Long mỉm cười, cũng không nói gì, người đàn ông không mở miệng chỉ trích hắn, dù thỉnh thoảng hành vi giống như trẻ con của y làm cho người khác cảm thấy muốn đánh đòn.
"Cởi quần áo rồi hãy ngủ tiếp." Lưu Phi Long biết y sợ lạnh, cho nên không muốn cởi quần áo trốn vào trong chăn vẫn còn lạnh, nhưng như vậy rất dễ bị cảm lạnh, cơ thể y vừa đến mùa đông liền không tốt.
Giống như đà điều rúc toàn bộ đầu vào trong chăn, đong đưa đầu, làm người ta lo lắng không biết y có tự làm mình chết ngạt không.
Lưu Phi Long vẫn cười, cũng không miễn cưỡng hắn, nghĩ một chút đợi y ngủ xong sẽ cởi giúp y, vì thế xoay người rời đi, một lần nữa quay về phòng làm việc.
Cuối cùng cũng ấm hơn một chút, Thái Quân Thành nhô đầu ra, phát hiện người đàn ông đã biến mất, quả nhiên người đàn ông sẽ không ép buộc y...
Thái Quân Thành cười khổ, y không hiểu, rõ ràng bản thân biết người đàn ông sẽ có loại phản ứng này, vì sao mỗi lần bản thân đều muốn thử? Y cố ý mặc quần áo đi ngủ, vì muốn nhìn phản ứng của người đàn ông, nhưng rốt cuộc y hy vọng người đàn ông có phản ứng như thế nào? Hy vọng người đàn ông bắt mình cởi áo khoác ngoài sao? Y biết rõ người đàn ông không phải là người sẽ làm ra chuyện như thế, vậy vì sao y còn có hy vọng như vậy?
Bản thân là đàn ông trưởng thành mà lại làm ra hành động buồn cười của nữ sinh như thế!
Ngu ngốc! Đần độn! Ngu xuẩn!
Nụ cười nơi khóe miệng thật đắng - y chỉ hy vọng người đàn ông có thể biểu hiện rằng mình có quan tâm, chỉ cần một chút thôi, chứ không phải là như thế này, hoàn toàn không cần xuôi theo ý của y. Y cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ hy vọng nhận được toàn bộ sự chú ý của phụ huynh, nhưng buồn cười ở chỗ, khi thử thách, y lại nhận ra, dù bị đánh cũng vui hơn việc không được quan tâm.
Lòng chua xót, lại lần nữa chui vào trong chăn, trong chăn vẫn tỏa ra mùi sạch sẽ đặc biệt của người đàn ông như trong quá khứ, nhưng lại không ấm áp bằng, y chỉ có thể dựa vào mùi hương người đàn ông lưu lại, tìm hạnh phúc bản thân muốn ở trong mộng.
***
Đang ngủ say sưa bị người khác lay tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, gương mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"Phi..." Cơn buồn ngủ nhất thời bị dọa chạy, theo phản xạ bắn người lên, đôi môi khẽ lướt qua gò má của người đàn ông.
Không ngờ lại dọa đến y, người đàn ông tỏ ý xin lỗi, dịu dàng giải thích: "Hoa quỳnh nở rồi."
"A! Thật sao?" Vội vàng bò từ trên giường xuống mang theo chút chật vật, dẫn đầu ra khỏi phòng, đi về phía cửa sổ, quăng người đàn ông ở phía sau, không dám để người đàn ông thấy khuôn mặt đang hồng rực của bản thân: "Cuối cùng cũng đợi đến lúc hoa quỳnh nở rồi." Vừa rồi y gần như hôn người đàn ông. Ôi trời ơi.
Trong cửa hàng yên tĩnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhu hòa rải đầy ngoài cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh xinh đẹp, hương thơm bay vào mũi.
Ba cành nhỏ trong chậu cây cảnh đó nâng một đóa hoa màu trắng lớn, cánh hoa trắng noãn đều đặn từng tầng, từng tầng một, đè nặng lên mấy cành nhỏ, khiến cả đóa hoa lay động qua lại. Trong lúc rung động, cánh hoa thong thả nở, giống như mỹ nhân được ánh trăng gọi tỉnh, chậm rãi mở ra, khoe ra khuôn mặt xinh đẹp, cao nhã, trắng noãn, kiều mị của bản thân, cao ngạo ngẩng đầu.
"Nở đẹp như vậy..." Thái Quân Thành im lặng nhìn hoa quỳnh, thực sự sợ ngây người, trong không gian yên tĩnh này, dường như y nghe được âm thanh cánh hoa từ từ mở ra.
Lưu Phi Long theo sau bước ra khỏi cửa phòng, không dấu vết đứng phía sau Thái Quân Thành đang ngây ngốc xem hoa nở, đứng ở cửa sổ, yên lặng dùng thân mình ngăn trở gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào trong phòng, không muốn cơ thể vốn không tốt trong mùa đông có khả năng bị cảm lạnh.
"May mà có anh đánh thức tôi, nếu không đến lúc tôi dậy, nhất định đóa hoa xinh đẹp này đã sớm héo tàn rồi. Như vậy tôi sẽ bỏ lỡ màn diễn xuất phấn khích nhất rồi." Thái Quân Thành có chút kích động nhìn về phía Lưu Phi Long.
Hoa quỳnh xinh đẹp yên lặng nở rộ ở đằng xa, cao ngạo tùy con người thưởng thức phong thái sắp biến mất của bản thân.
"Cậu không đứng đây, nó sẽ không nở." Vẫn nụ cười dịu dàng như trong quá khứ, làm y mê luyến thật sâu: "Chỉ có chúng ta biết nó đã từng nở."
Chúng ta? Lời nói của người đàn ông làm y mê mang, nụ cười bình thường dịu dàng dưới ánh trắng này lại khiến y có cảm giác rung động mãnh liệt hoàn toàn khác với quá khứ, làm y gần như hòa tan vào nụ cười dịu dàng đến cực điểm kia.
Là ma lực của hoa quỳnh sao?
Trái tim người đàn ông giống như một lớp sương mờ, y muốn nhìn rõ ràng, nhưng lại chỉ có thể choáng váng xoay chuyển trong sương mù.
Đầu tiên là liếc trộm bóng lưng của người đàn ông, xác định anh đang bận rộn, trong giây lát sẽ không quay đầu về sau, thì Thái Quân Thanh mới dám mạnh bạo, gần như là si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông đó.
Y cùng người đàn ông này làm hàng xóm hai mươi năm, phải nói là làm hàng xóm xa hai mươi năm, bọn họ ở cùng một khu nhưng lại cách một con phố, không học cùng một trường cấp , không có cơ hội tiếp xúc, mối quan hệ như vậy vốn phải là không thể cùng xuất hiện, hoặc nhiều lắm cũng chỉ là lúc gặp mặt sẽ cảm thấy quen biết, nhưng lại không có đề tài thú vị gì để nói, đi qua nhau, gật đầu một cái rồi thôi…
Nhưng hết lần này đến lần khác chết không được tử tế, bị người đàn ông này bắt gặp dáng vẻ mất mặt nhất, xấu hổ nhất của bản thân, sau đó nhiều lần lại nhận được sự giúp đỡ từ anh, bản thân y thì đánh chết cũng không muốn tiếp xúc với người đàn ông từng bị bản thân định nghĩa là xấu xa này, nhưng không có cách nào khác, cái này người ta gọi là ông trời không chiều lòng người. Bởi vậy, tính toán một chút, y biết người đàn ông này đã hơn năm rồi.
Nhưng ngay từ lúc ban đầu cho đến càng về sau thì số lần tiếp xúc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, y luôn bay qua bay lại giữa nước ngoài và trong nước, lang thang, tìm kiếm cái gọi là tương lai mà y không biết là gì. Số điện thoại của người đàn ông chưa bao giờ thay đổi, địa chỉ công tác của người đàn ông cũng chưa bao giờ thay đổi, người đàn ông này giống như kẻ ngốc luôn lẳng lặng đứng ở bến tàu, dịu dàng và nhẫn nại chờ con tàu đi ra về cảng.
Nhưng trong thời gian đó y chưa bao giờ từng chủ động liên lạc với người đàn ông, hai người giống như người qua đường, nhưng chỉ bằng bàn tay sắp đặt của Thượng Đế, tùy duyên mà gặp mặt, rồi chia ly, vì y biết rõ, bến tàu an ổn này đã sớm được ghi rõ quyền sở hữu, chủ nhân là một cô gái bé bỏng mà ngọt ngào giống như Tiramisu. Cái mà người đàn ông này nhẫn nại chờ đợi chính là con tàu nhỏ hoạt bát kia. Nếu không tính đến con tàu bị gặp nạn được bến tàu tốt bụng ngẫu nhiên thu nhận và giúp đỡ là y.
Càng về sau, con tàu nhỏ được người đàn ông này trông coi bị nhiều bến tàu lớn hơn hấp dẫn, để rồi quyết định buông tha bến tàu ấm áp yên tĩnh kia. Nhưng con tàu gặp nạn là y lại đúng lúc không muốn rời bến, vì thế quyết định dừng lại bên cạnh bến tàu này. Về phần tại sao y lại phải lựa chọn bến tàu này, năm đó y chưa bao giờ nghĩ sâu xa, toàn bộ tâm trí của y đều bay bổng khắp nơi, nên muốn sóng yên ổn ở vùng trời kia cũng không phải là chuyện dễ, vì vậy, những tạp niệm khác liền bị chói quanh cục đá chìm xuống đáy nước.
Sau này bến tàu cũng dần thay đổi, người đàn ông bắt đầu làm việc, mở tiệm bánh ngọt của riêng mình. Mà lúc đó y đang xông xáo tạo nên bầu trời của riêng mình, có tiền, có sự nghiệp, có quyền thế, có một đống gái đẹp theo đuổi, đây là tương lai y tưởng tượng trong thời niên thiếu, tất cả mọi thứ đều đã đạt được. Y rất khó tìm ra được thứ khiến y cảm thấy tiếc nuối trong cuộc sống của mình. Nhưng như vậy có làm y thỏa mãn không? Đây là những điều y muốn theo đuổi sao? Tiếp theo, y chỉ cần ngoan ngoãn tìm một người phụ nữ mình yêu, kết hôn rồi sinh con, cứ như vậy thì coi như là sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, sắp chuyển đến giai đoạn trong truyện cổ tích rồi.
Nhưng vào một đêm khuya nào đấy, y bị một mùi thơm ngọt ngào đánh thức, đang lim dim thì một bóng dáng cao gầy của một người lọt vào trong mắt, đột nhiên y cảm thấy bản thân giống như người du hành lang thanh một mình giữa hoang mạc mấy tháng, đáy lòng xuất hiện sự trống rỗng, hiu quạnh cùng đói khát mãnh liệt.
Trong giây đó, y đột nhiên hiểu ra, vì sao năm đó bản thân cố tình muốn tìm một bến tàu nho nhỏ để dừng lại.
Hiểu rõ vì sao bản thân chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra dóng dáng mơ hồ kia từ trong nhóm người.
Hiểu rõ, vì sao tầm mắt của bản thân lại theo bản năng đi theo bóng dáng vốn bị y khinh thường.
Hiểu rõ, vì sao nhiều năm như vậy, mỗi lần đến đêm khuya đáy lòng lại cảm thấy nao nao.
Hiểu rõ, vì sao nhiều năm đối mặt với làng giải trí đủ loại hấp dẫn mà vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.
Hiểu rõ, tại sao mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cao gầy kia trái tim của bản thân lại đập nhanh hơn...
Quen biết người đàn ông này hơn mười lăm năm, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, bản thân y đã cảm thấy mơ màng rồi...
Nhận được đáp án, nhưng lại bị lạc trong đáp án, đáp án này còn khiến y mâu thuẫn cùng đau khổ hơn vấn đề của bản thân rất nhiều. Từ ngày biết được đáp án đó đến nay, y liền lâm vào vòng tròn chết chóc mà bản thân tự avẽ ra.
Tâm trạng yêu mà không dám yêu này, y sẽ vĩnh viễn không để người đàn ông này biết. Thái Quân Thành cầm lấy thìa, khoét một miếng Tiramisu có mùi thơm nồng nàn lớn cho vào trong miệng, lặng lẽ nhấm nháp hương vị.....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùa đông ngắm trăng, lạnh đến mức Thái Quân Thành phải trốn vào chăn của Lưu Phi Long nhanh như chớp, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy giường của Lưu Phi Long, lý do rất đơn giản, giường của y nhỏ, giường của Lưu Phi Long lớn hơn, nên thoải mái hơn.
Lưu Phi Long mỉm cười, cũng không nói gì, người đàn ông không mở miệng chỉ trích hắn, dù thỉnh thoảng hành vi giống như trẻ con của y làm cho người khác cảm thấy muốn đánh đòn.
"Cởi quần áo rồi hãy ngủ tiếp." Lưu Phi Long biết y sợ lạnh, cho nên không muốn cởi quần áo trốn vào trong chăn vẫn còn lạnh, nhưng như vậy rất dễ bị cảm lạnh, cơ thể y vừa đến mùa đông liền không tốt.
Giống như đà điều rúc toàn bộ đầu vào trong chăn, đong đưa đầu, làm người ta lo lắng không biết y có tự làm mình chết ngạt không.
Lưu Phi Long vẫn cười, cũng không miễn cưỡng hắn, nghĩ một chút đợi y ngủ xong sẽ cởi giúp y, vì thế xoay người rời đi, một lần nữa quay về phòng làm việc.
Cuối cùng cũng ấm hơn một chút, Thái Quân Thành nhô đầu ra, phát hiện người đàn ông đã biến mất, quả nhiên người đàn ông sẽ không ép buộc y...
Thái Quân Thành cười khổ, y không hiểu, rõ ràng bản thân biết người đàn ông sẽ có loại phản ứng này, vì sao mỗi lần bản thân đều muốn thử? Y cố ý mặc quần áo đi ngủ, vì muốn nhìn phản ứng của người đàn ông, nhưng rốt cuộc y hy vọng người đàn ông có phản ứng như thế nào? Hy vọng người đàn ông bắt mình cởi áo khoác ngoài sao? Y biết rõ người đàn ông không phải là người sẽ làm ra chuyện như thế, vậy vì sao y còn có hy vọng như vậy?
Bản thân là đàn ông trưởng thành mà lại làm ra hành động buồn cười của nữ sinh như thế!
Ngu ngốc! Đần độn! Ngu xuẩn!
Nụ cười nơi khóe miệng thật đắng - y chỉ hy vọng người đàn ông có thể biểu hiện rằng mình có quan tâm, chỉ cần một chút thôi, chứ không phải là như thế này, hoàn toàn không cần xuôi theo ý của y. Y cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ hy vọng nhận được toàn bộ sự chú ý của phụ huynh, nhưng buồn cười ở chỗ, khi thử thách, y lại nhận ra, dù bị đánh cũng vui hơn việc không được quan tâm.
Lòng chua xót, lại lần nữa chui vào trong chăn, trong chăn vẫn tỏa ra mùi sạch sẽ đặc biệt của người đàn ông như trong quá khứ, nhưng lại không ấm áp bằng, y chỉ có thể dựa vào mùi hương người đàn ông lưu lại, tìm hạnh phúc bản thân muốn ở trong mộng.
***
Đang ngủ say sưa bị người khác lay tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, gương mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"Phi..." Cơn buồn ngủ nhất thời bị dọa chạy, theo phản xạ bắn người lên, đôi môi khẽ lướt qua gò má của người đàn ông.
Không ngờ lại dọa đến y, người đàn ông tỏ ý xin lỗi, dịu dàng giải thích: "Hoa quỳnh nở rồi."
"A! Thật sao?" Vội vàng bò từ trên giường xuống mang theo chút chật vật, dẫn đầu ra khỏi phòng, đi về phía cửa sổ, quăng người đàn ông ở phía sau, không dám để người đàn ông thấy khuôn mặt đang hồng rực của bản thân: "Cuối cùng cũng đợi đến lúc hoa quỳnh nở rồi." Vừa rồi y gần như hôn người đàn ông. Ôi trời ơi.
Trong cửa hàng yên tĩnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhu hòa rải đầy ngoài cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh xinh đẹp, hương thơm bay vào mũi.
Ba cành nhỏ trong chậu cây cảnh đó nâng một đóa hoa màu trắng lớn, cánh hoa trắng noãn đều đặn từng tầng, từng tầng một, đè nặng lên mấy cành nhỏ, khiến cả đóa hoa lay động qua lại. Trong lúc rung động, cánh hoa thong thả nở, giống như mỹ nhân được ánh trăng gọi tỉnh, chậm rãi mở ra, khoe ra khuôn mặt xinh đẹp, cao nhã, trắng noãn, kiều mị của bản thân, cao ngạo ngẩng đầu.
"Nở đẹp như vậy..." Thái Quân Thành im lặng nhìn hoa quỳnh, thực sự sợ ngây người, trong không gian yên tĩnh này, dường như y nghe được âm thanh cánh hoa từ từ mở ra.
Lưu Phi Long theo sau bước ra khỏi cửa phòng, không dấu vết đứng phía sau Thái Quân Thành đang ngây ngốc xem hoa nở, đứng ở cửa sổ, yên lặng dùng thân mình ngăn trở gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào trong phòng, không muốn cơ thể vốn không tốt trong mùa đông có khả năng bị cảm lạnh.
"May mà có anh đánh thức tôi, nếu không đến lúc tôi dậy, nhất định đóa hoa xinh đẹp này đã sớm héo tàn rồi. Như vậy tôi sẽ bỏ lỡ màn diễn xuất phấn khích nhất rồi." Thái Quân Thành có chút kích động nhìn về phía Lưu Phi Long.
Hoa quỳnh xinh đẹp yên lặng nở rộ ở đằng xa, cao ngạo tùy con người thưởng thức phong thái sắp biến mất của bản thân.
"Cậu không đứng đây, nó sẽ không nở." Vẫn nụ cười dịu dàng như trong quá khứ, làm y mê luyến thật sâu: "Chỉ có chúng ta biết nó đã từng nở."
Chúng ta? Lời nói của người đàn ông làm y mê mang, nụ cười bình thường dịu dàng dưới ánh trắng này lại khiến y có cảm giác rung động mãnh liệt hoàn toàn khác với quá khứ, làm y gần như hòa tan vào nụ cười dịu dàng đến cực điểm kia.
Là ma lực của hoa quỳnh sao?
Trái tim người đàn ông giống như một lớp sương mờ, y muốn nhìn rõ ràng, nhưng lại chỉ có thể choáng váng xoay chuyển trong sương mù.