"Không cần đi...Không cần đi..." Giọng nói của ai khàn khàn như thế thương tâm như thế? Thái Quân Thành mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc vẫn ở vào trạng thái nửa mờ mịt, trước mắt mê mê mang mang có khuôn mặt tươi cười dịu dàng, là mơ sao? Nhất định là mơ! Y nắm chật chặt bàn tay đang đặt trên trán mình của người đàn ông, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay của anh.
"Quân Thành..." Giọng nói dịu dang của Lưu Phi Long khẽ vang lên.
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, vô cùng chân thật khiến Thái Quân Thành giật mình tỉnh lại, đột nhiên buông bàn tay đang nắm chặt ra, không phải là mơ!
"Vừa rồi cậu mới té xỉu." Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ đau lòng làm người ta khó có thể phát hiện được.
"Vậy sao?" Đột nhiên nhớ tới phản ứng thất thường lao ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thái Quân Thành cúi thấp đầu xuống, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với anh.
"Tại sao lại khóc?" Vẫn là âm thanh êm ái trầm ấm như trước kia, anh bất ngờ mở miệng hỏi.
"Tôi khoác sao?" Thì ra tất cả đều không phải là mơ!
Lưu Phi Long khẽ gật đầu một cái, hiếm khi hỏi lại lần thứ hai: "Tại sao?"
"..." Bởi vì tôi cho rằng mình mất anh! Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, Thái Quân Thành thật sự muốn hét to lên, dù sao cũng sẽ mất đi anh, tại sao không dứt khoát trút hết toàn bộ tình cảm của mình ra ngoài! Chẳng lẽ mình thật sự muốn chưa đánh đã bại sao? Cứ như vậy chắp tay để người đàn ông cho người khác?
Y cam tâm sao?
Tâm bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...
Hỏi đi! Lên tiếng hỏi tình cảm của người đàn ông! Trước khi người đàn ông ra quyết định cuối cùng! Trước khi người đàn ông bị cướp đi! Nói đi! Nói hết toàn bộ! Ít nhất như vậy mình sẽ không tiếc nuối!
Người đàn ông nhìn y chằm chằm, vẫn giữ vẻ mặt bình thản dịu dàng như trước.
Không được! Những lời lên đến khóe miệng của Thái Quân Thành đột nhiên biến thành hư không.
Y không làm được!
Y vẫn không làm được!
Người đàn ông có thể đuổi theo, có thể cứu mình té xỉu về, y đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn rồi.
Còn phải cầu mong gì xa xôi chứ.
Người đàn ông đối với ai cũng ôn hòa như vậy, phần dịu dàng này cũng không phải một mình y có thể độc hưởng. Đối với người đàn ông mà nói, cho tới bây giờ mình chỉ là bạn bè, cùng lắm là bạn tốt. Như vậy mình có thể nói gì? Ngay cả điều kiện cơ bản nhất mình cũng không có, làm sao có thể tranh với cô ấy? Cô ấy từng là vợ trước của người đàn ông, cô ấy là chủ nhân của chiếc chuông gió vẫn được người đàn ông treo trong cửa hàng không bỏ đi được! Cô ấy từng là người thân mật nhất với người đàn ông! Mình lấy cái gì để đi so với cô ấy? Tại sao mình lại ngây thơ hy vọng xa rời rằng người đàn ông sẽ chọn mình? Lựa chọn một người đàn ông? Ý tưởng ngu xuẩn cỡ nào!
Đây là màn kịch độc thoại, tại sao mình còn phải ích kỷ ở lúc tấm màn kịch bản sắp rơi xuống kéo người đàn ông vào?
Ánh mắt dịu dàng như vậy, nụ cười ấm áp như vậy, y còn muốn nhiều hơn một chút, người đàn ông đối với y quan trọng như vậy.
Coi như người đàn ông sẽ hợp lại với vợ trước, y sẽ mất đi người đàn ông, nhưng phần ký ức này vẫn là hoàn mỹ. Ít nhất ở trong lòng người đàn ông mình vẫn là bạn tốt. Tại sao y có thể mở miệng đánh vỡ hạnh phúc duy nhất mà mình có hiện tại?
Thấy y ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, thật lâu không nói gì, Lưu Phi Long khẽ gọi: "Quân Thành..."
"Là nhức đầu. Gần đây công việc bận rộn quá, có lúc nhức đầu muốn khóc. Tôi thật sự rất vô dụng! Để anh chê cười rồi." Thái Quân Thành làm bộ như không có chuyện gì cười phá lên, lại phát hiện vẻ mặt cứng ngắc đến đáng sợ, chỉ có thể nghĩ cách chuyển đề tài này đi: "Đúng rồi, Tử Ninh đâu?"
"Cô ấy còn ở bên ngoài."
"Vậy sao?" Ép buộc bản thân đè nén âm thanh, không để anh nhìn ra một chút run rẩy, nở nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, nói loạn lên: "Vậy anh mau đi gặp cô ấy đi. Tôi không sao, tôi hơi mệt, tôi nghỉ trước." Xin anh đó, mau đi đi, xin anh. Y không biết mình có thể đè nén cảm xúc bao lâu. Không beiets để mình mất khống chế trước mặt người đàn ông nữa, y không chịu nổi kết quả sau khi toàn bộ bị phá hỏng!
"Quân Thành..." Dường như người đàn ông còn muốn nói điều gì, nhưng Thái Quân Thành lại vùi đầu vào trong chăn.
Vì vậy y bỏ lỡ ánh mắt nhìn y thật sâu, biểu tình không còn dịu dàng và ôn hòa như trước nữa mà vô cùng hỗn loạn của người đàn ông.
Thế mà lại không chết? Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Thái Quân Thành mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang nằm yên ổn trên chiếc giường ấm áp trong nhà mình, cái này còn làm người ta khó tin hơn chiến tranh thế giới thứ ba kết thúc!
Giật giật mười đầu ngón tay đặt dưới chăn, hết nhắm mắt, lại mở mắt, nhắm rồi lại mở, lòng đen lên xuống, qua trái qua phải vòng vo đến mười vòng.
Cái bát trên tủ đầu giường này là gì?
Phịch! Thái Quân Thành từ trên giường ngồi phắt dậy...
Đột nhiên quay đầu sang, ngây ngốc trừng mắt nhìn, dường như chiếc bát trên tủ đầu giường nói cho y là có một người khác ngoài y ở đây.
Bịch! Do ngồi dậy quá mạnh, cộng thêm còn đang sốt cao, khiến đầu thiếu oxi khẩn cấp, lực hấp dẫn của địa cầu không chút lưu tình hung hăng kéo cơ thể suy yếu kia xuống giường.
Đau! Thật sự đau quá! Ép buộc qua lại như vậy, Thái Quân Thành cảm thấy xương cốt đau nhức giống như bị xe nghiền qua, không nhịn được nhắm mắt lại, cau mày, uất ức rên rỉ thành tiếng.
Một bóng đen lặng lẽ che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu Thái Quân Thành, y vừa mở mắt ra, bóng đen cũng đột nhiên lui về phía sau một bước.
Dưới ánh đèn, Thái Quân Thành gần như ngây người, thân hình cao gầy này, quần áo tẩy trắng đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu này, mái tóc buông xuống này...
Bóng đen này không phải là Lưu Phi Long mình vừa gặp buổi sáng thì còn ai?
Vấn đề là - tại sao Lưu Phi Long lại xuất hiện trong nhà mình, còn đứng ở phòng mình!
Kẻ trộm! Không biết vì sao từ này lại bật ra từ trong suy nghĩ của Thái Quân Thành, hình ảnh ở cửa hàng tiện lợi sáng nay khiến y cảm thấy bản thân cũng không phải đang suy nghĩ miên man.
Thần kinh bỗng nhiên căng thẳng, Thái Quân Thành vừa hồi tưởng xem trong tivi dạy phương pháp nên đối phó với kẻ trộm như thế nào, vừa vụng trộm liếc mắt về phía bên cạnh cửa sổ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, cửa sổ mở, gió lạnh thổi rèm cửa sổ tạo nên tiếng kêu cạch cạch. Đúng! Nhất định là Lưu Phi Long từ cửa sổ nhảy vào phòng y. Nhìn xem bên cạnh cửa sổ còn dấu chân! Đúng! Chính là như thế này! Thái Quân Thành thầm khẳng định phỏng đoán của bản thân, may là bản thân tỉnh đúng lúc!
Vấn đề là mình lên làm gì bây giờ? Thật sự đáng chết! Nếu không phải bản thân phát sốt, thể lực không đủ, thì y không tin là bản thân không đánh lại cái người nhìn giống xào trúc, chỉ có độ cao không có độ dày kia! Nhưng bây giờ bản thân lại mềm như bông vải, đừng nói đánh người, ngay cả bóp chết một con kiến cũng đã không dễ rồi!
Đúng rồi! Phô trương thanh thế! Nói thế nào thì nhìn qua cơ thể của bản thân cũng có chút sức mạnh, Lưu Phi Long này lại không biết y đang phát sốt không có sức, hơn nữa nhìn dáng vẻ yếu ớt buổi sáng của người này ở cửa hàng tiện lợi thì khẳng định là người có tâm làm trộm nhưng lại không có gan làm trộm! Bản thân có thể giả trang thành dáng vẻ hung ác, dọa anh ta chạy đi!
"Thái Quân Thành..." Còn chưa kịp làm gì thì người đó chậm rãi tới gần đầu giường, thốt ra âm thanh trầm thấp, khiến Thái Quân Thành đang ở trên giường chấn động, liều mạng, dùng điểm sức cuối cùng ngồi bật dậy, rống to: "Anh muốn làm gì?"
Hừ! Âm thanh vừa mới ra khỏi miệng, Thái Quân Thành lại bị giọng khàn khàn giống như giống như vịt đực của mình dọa sợ.
"Cháo nguội rồi..." Người đó vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng, chậm rãi. Chỉ là gương mặt kia vẫn không nâng lên, bàn tay yếu ớt bưng bát cháo đặt trên tủ đầu giường đưa về phía y.
Cháo gì? Thái Quân Thành hoàn toàn không biết anh đang nói gì, vung tay hất cái bát trước mặt xuống đất, giả bộ ác tướng mười phần hung ác, vô cùng hung ác nổ súng về phía kẻ trộm bản thân vừa nhận định: "Anh! Đừng tưởng rằng cúi đầu thì tôi không biết anh là ai! Anh tên là Lưu Phi Long! Tôi nói cho anh biết! Đừng tưởng rằng từ cửa sổ vào thì có thể trộm cái gì! Đừng tưởng trong nhà có mình tôi thì tôi sẽ sợ anh! Tôi nói cho anh biết! Tôi đai đen Taekwondo đấy! Bây giờ tôi cho anh cơ hội, anh lại từ cửa sổ này leo ra, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện này! Tôi sẽ coi như anh chưa từng tới nhà tôi trộm đồ! Tôi nói cho anh biết, không cần chờ tôi đổi ý! Nếu không tôi sẽ tự mình đánh anh bất tỉnh rồi đưa anh đến cục cảnh sát! Có nghe không?" Một hơi nói toàn bộ lời kịch đã chuẩn bị trong đầu ra ngoài, Thái Quân Thành cố gắng chống hai mí mắt đang muốn sụp xuống, tiếp tục trừng mắt, hung tợn nhìn thẳng vào thiếu niên cao gầy, trong lòng đánh cược, hi vọng chiêu này có hiệu quả.
Thiếu nhiên cao gầy cúi đầu, bị Thái Quân Thành cuồng loạn oanh tạc đến mơ màng, ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như hoàn toàn không biết Thái Quân Thành đang nói cái gì...Sau một lát, bả vai thiếu niên khẽ run một cái, lặng lặng nhìn đống bát vỡ nát trên mặt đất, sau đó không nói gì, cũng không leo cửa sổ ra ngoài như Thái Quân Thành nói, mà bình tĩnh mở cửa phòng, lẳng lặng đi ra ngoài.
A? Lúc này đến phiên Thái Quân Thành mơ hồ, giống như chưa bao giờ thấy kẻ trộm quang minh chính đại đi ra từ cửa chính! Sau một lúc y mới hồi phục tinh thần, lập tức há miệng, dùng âm thanh khủng bố khó nghe như xe tải cũ nát hướng về phía cửa phòng mở toang hô to: "Này, này, anh! Kẻ trộm kia đứng lại cho tôi! Tôi không thể không bắt anh đến cục cảnh sát được!"
"Nửa đêm, gọi cái quỷ gì!" Một giọng nữ tức giận ngăn trở quyết định muốn đi bắt tên trộm có hành vi lớn mật kia của Thái Quân Thành.
Mẹ già? Thái Quân Thành vắt một nửa người trên giường, ngây ngẩn cả người.
"Con làm cái quỷ gì thế? Ầm ĩ muốn chết!" Mẹ Thái không vừa ý nhìn đám mảnh sành trên đất: "Nhìn xem, tại sao cháo ngon như thế lại bị đổ xuống đây. Không ăn thì thôi, hất xuống đất làm gì?"
"Mẹ?"
"Làm sao thế? Giống như gặp quỷ vậy? Nhìn thấy mẹ con ngạc nhiên vậy sao?" Mẹ Thái bực mình nhìn biểu cảm giống như gặp người ngoài hành tinh của con trai, được rồi, bà thừa nhận bản thân về nhà hơi ít, nhưng bà vẫn về mà, đâu cần phải kinh ngạc như vậy chứ.
"Này, cầm lấy cháo, không cần đánh đổ nữa. Cầm cẩn thận!" Mẹ Thái nhét bát cháo đang bưng trong tay vào tay con trai, ngáp một cái thật dài: "Ai, buồn ngủ quá. Con ăn xong đi ngủ sớm một chút, trên đất ngày mai dọn cũng được."
Cháo? Thái Quân Thành ngây ngốc nhìn cháo trắng đang bốc hơi trong tay, cảm thấy đột nhiên bản thân biến thành ngu ngốc, rốt cuộc toàn bộ chuyện này là sao?
"Mẹ, tên trộm kia..."
"Trộm nào? Ở đầu có trộm? Có phải đầu nóng đến hỏng rồi không?" Dù sao cũng là con trai ruột của mình, thương chứ, mẹ Thái có chút lo lắng sờ sờ trán con trai: "Bình thường mà, hình như bớt sốt một chút rồi."
Không có kẻ trộm sao? Nhưng rõ ràng y thấy Lưu Phi Long ở trong phòng mình mà, chẳng lẽ những điều vừa rồi đều là mơ: "Mẹ, người vừa rồi từ phòng con ra không phải là Lưu Phi Long sao?"
"À, thì ra cậu bé đó tên là Lưu Phi Long? Mẹ hỏi nửa ngày cũng chưa hỏi được." Thật là đứa bé ngoan: "Nó đưa con về. Mẹ còn chưa về tới nhà, từ xa đã thấy một người kéo con giống như là bao tải, vội vàng qua đó, thì ra là con phát sốt té xỉu, mẹ phải nhờ cậu bé mới đưa được con về nhà đấy."
Kéo về? "Không phải là Lưu Phi Long đến nhà chúng ta trộm này kia sao? Dấu chên bên cửa sổ là sao?"
"Trộm này kia?" Mẹ Thái trừng mắt: "Con đang nói linh tinh gì thế? Vớ va vớ vẩn! Thật sự là sốt đến hồ đồ rồi! Dấu chân bên cửa sổ, là do mẹ con quên mang chìa khóa, đành phải nhờ cậu bé đó leo cửa sổ mở cửa giúp mẹ."
"Lưu Phi Long thực sự không phải kẻ trộm?" Thái Quân Thành vẫn không muốn tin.
"Ngu ngốc! Làm sao mẹ có thể có đứa con trai ngốc như con chứ!" Mẹ Thái tức giận, đập một cái vào gáy của con trai: "Có phải gần đây con xem phim thổ phỉ đến tẩu hỏa nhập ma rồi không? Cái gì kẻ trộm? Điên sao? Thích miên man suy nghĩ như vậy thì đi làm đạo diễn quay phim đi!"
Lưu Phi Long không phải là kẻ trộm? Tất cả đều do bản thân sốt cao nên suy nghĩ miên man? Đầu bị đập đau nhức, Thái Quân Thành ngây ra giống như người gỗ, mình hiểu lầm anh ta rồi hả? Thật sự như vậy sao? "Anh ta thật sự không phải kẻ trộm?"
"Đương nhiên là không phải! Đầu con cháy hỏng rồi! Được rồi, ăn cháo rồi ngủ đi."
Thật sự! Thật sự là mình hiểu lầm anh ta rồi! Hối hận tràn từ tim ra, từ lúc chào đời đến nay thì đây là lần đầu tiên hiểu lầm người khác, còn là hiểu lầm lớn như vậy, đầu óc vốn do sốt mà không thanh tỉnh của Thái Quân Thành giờ đây vô cùng hỗn loạn, cảm thấy bản thân thật sự kém cỏi, tại sao lại có thể rùy tiện gán ghép tội danh kẻ trộm lên người người khác chứ?
"Được rồi, đừng ngây người nữa! Ăn cháo đi, lạnh không tốt."
Cháo? Y lại nhìn bát cháo trong tay, bỗng nhiên Thái Quân Thành hồi phục tinh thần, trong lòng có một trận xao động mãnh liệt, vô cùng ấm áp, đây là lần đầu tiên mẹ già nấu cháo cho y, mẹ già không bao giờ xuống bếp lại nấu cháo cho y, y cảm thấy điều này còn lạ lùng hơn người ngoài hành tinh tấn công địa cầu, thật sự là làm y bất ngờ cùng cảm động!
"Cảm ơn mẹ nấu cháo cho con." Y gắn từng chữ, trịnh trọng mà thâm tình.
"Không cần cảm ơn mẹ. Không phải mẹ nấu, con thấy mẹ xuống bếp bao giờ chưa? Đây là do đứa bé Phi Long gì đó nấu cho con." Mẹ Thái miễn cưỡng vung tay xóa tan lời thoại cảm động của con trai.
"Lưu..Phi Long?" Thái Quân Thành nắm chặt bát cháo trên tay, vô ý hỏi.
"Đúng vậy. Thoạt nhìn đứa trẻ này thật sự có năng lực. Chắc là ở nhà phải xuống bếp mỗi ngày." Thật hy vọng con trai mình cũng có thể như vậy, nếu như vậy thì bà không cần mỗi ngày đều gọi đồ ăn ngoài rồi.
Là người bị bản thân thầm coi là kẻ trộm, lại bị bản thân mắng là kẻ trộm nấu cháo? Bát cháo trên tay bỗng nhiên trở nên nóng quá, nặng quá - tay y đau giống như bị thiêu đốt, lại nặng khiến y không có cách nào giữ được.
"Cháo nguội rồi..." Dường như bên tai lại vang lên âm thanh trầm ấm của Lưu Phi Long.
Chưa bao giờ Thái Quân Thành cảm thấy áy náy cùng tự trách như thế, cảm giác như gây ra tội ác vây quanh y. Y cảm thấy thì ra cuộc sống mười mấy năm tự cho là đúng của mình lại ngây thơ và buồn cười như thế.
"Vậy...Lưu Phi Long đâu?" Hy vọng bản thân có thể nói với xin lỗi với anh.
"À? Cậu bé đó sao. Đã đi rồi. Nó đưa bát cháo trên tay con cho mẹ, nói là về trước. Được rồi, đừng hỏi nữa. Mẹ thật sự muốn đi ngủ, ăn cháo xong rồi ngủ sớm đi. Để bát sang bên cạnh là được. Chờ mai hết sốt, dọn luôn với đám trên đất." Mẹ Thái không nhịn được, ngáp ngắn ngáp dài thong thả ra khỏi phòng con trai.
Đi rồi sao? Thái Quân Thành ngơ ngác ngồi trên giường, ngơ ngác ăn từng muỗng cháo, cảm thấy cháo đắng đến mức khó có thể nuốt xuống.
Phần cháo trắng này giống như bản năng muốn né tránh bóng dáng Lưu Phi Long của Thái Quân Thành. Hoàn cảnh khác nhau khiến hai người xa lạ càng không có cơ hội chạm mặt. Biết rõ bản thân thiếu anh một lời xin lỗi, nhưng không biết tại sao Thái Quân Thành không mở miệng được. Từ nhỏ y đã được dạy, có sai thì phải xin lỗi, nhưng y không có cách nào thực hiện với bóng dáng cao gầy kia.
Sự kiện này giống như vết thương đóng vảy trong lòng, dù biết nó luôn tồn tại, nhưng lại không dám chạm vào, sợ vết thương sẽ lại chảy máu, bởi vậy chỉ có thể lừa mình rằng nó không tồn tại. Nhưng nó vẫn luôn theo sát, vào một đêm nào đó, lúc nào đó, đột nhiên trở nên đau nhức.....