"Ặc! Cậu thật đúng là dũng cảm!" Người khác muốn gặp gỡ chụp ảnh mới ra ngoài, đúng lúc ấy, y lại ở đại sảnh đông người, thổ lộ một tràng thâm tình, giốnh như sợ người khác không biết, để mọi người quang mình chính đại tới đây, đúng là dễ dàng để cho đám cẩu tử kia đạp cửa.
Nhức đầu! Nhìn tấm hình lớn bản thân và Lưu Phi Long đang ôm nhau trên tạp chí bát quái mới xuất bản, lúc này Thái Quân Thành mới hối hận không thôi, đáng chết! Ngay lúc đó y hoàn toàn quên là mình đang ở trong tầm mắt của công chúng, cái này tốt rồi! Y thì không sợ, nhưng lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đáng sợ như thế nào đến cuộc sống của người đàn ông. Y có thể thể không sợ hãi thế tục, không sợ tin đồn bát quái, có thể biến đám cẩu tử đang đạp cửa đó thành ruồi, mặc kệ những lời vô căn cứ đó, tạo thành bất cứ sóng gió gì, nhưng không có nghĩa là người đàn ông kia không sợ, giờ khác này, y hi vọng toàn bộ thế giới này chỉ còn hai người, là y và người đàn ông kia.
"Ây, thật không nghĩ đến nhé, đường đường là đạo diễn lớn mà có thể khóc thành như vậy, thật cảm động, quá cảm động. Có điều, cậu cũng không cần quá lo lắng." Nhìn bạn tốt cau chặt chân mày, Khang Nam thoải mái vỗ vỗ vai hắn: "Lên quầy thì lên quầy thôi! Có liên quan gì đâu! Bị mọi người biết thì sao? Hiện tại đã lưu hành Brokeback Mountain! Sợ cái gì? Nói không chừng còn có thể khiến cho sự nghiệp của cậu thêm gấm thêm hoa, khiến cửa hàng bánh ngọt của Lưu Phi Long càng thêm nổi tiếng!"
Cái gì mà lên quầy hay không lên quầy? Thái Quân Thành đỏ mặt, hung hăng liếc bạn tốt một cái, cậu ta nghĩ thật là đơn giản. Hoàn toàn không có tính xây dựng. Cái tên yêu nam này hoàn toàn không biết lo lắng của mình, vất vả lắm y và Lưu Phi Long mới có thể ở chung một chỗ, y rất sợ Lưu Phi Long sẽ bị áp lực của người khác dọa lui trở lại, không biết hiện tại anh sao rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, y thả cà phê đen trong tay xuống, cầm kính lên đeo, ngay cả chào hỏi cũng không muốn liền trực tiếp vọt ra khỏi nhà bạn tốt.
Không đợi y tới cửa hàng bánh ngọt đã phát hiện ra con phố vốn vắng vẻ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, thật là đáng chết! Thái Quân Thành hậm hực mắng trong lòng, bản lĩnh của đám ruồi nhặng này thật sự rất tốt, chưa gì đã tìm đến đây rồi! Tránh khỏi đám người, y len lén qua cửa sau đí về phía cửa hàng bánh ngọt bốn tầng, cũng may, lối đi này tạm thời còn chưa có bị người khác phát hiện, đơn giản càng khiến người ta kinh ngạc, vẫn còn có nơi mà đám ruồi nhặng kia chưa phát hiện ra.
Móc chìa khóa mở cửa sau cửa hàng ra, còn chưa kịp đi vào, đã thấy một nhóm người tạo thành vòng tròn, khắp nơi phát ra ánh sáng flash, máy chụp hình còn có microphone.
Thật đáng chết! Thái Quân Thành giận đến cắn răng, ý không muốn tạo nên bất kỳ quấy rối nào đối với anh, nhưng bây giờ, vì mình mà cuộc sống của anh thành cảnh tượng như vậy. Nếu như có thể nói...
Bây giờ hối hận nữa cũng không được rồi, Thái Quân Thành lắc lắc đầu, quyết định đối mặt với giải quyết toàn bộ mọi chuyện, nếu đã bị phát hiện, thì làm cho đủ đi. Là người làm truyền thông, y biết làm cách nào để đối phó với đám truyền thông này. Y muốn bảo vệ cuộc sống của mình, cuộc sống của anh là cuộc sống của mình, không phải là thước phim, để cho người ta tùy tiện thưởng thức. Nếu y đã giẫm vào phần chiến trường này, thì y phải tiếp thu lửa đạn. Y phải bảo vệ người mình yêu.
"Mọi người muốn hỏi gì đều có thể hỏi tôi." Thái Quân Thành treo nụ cười trêu người của bản thân lên, lấy kính xuống, trong nháy mắt chuyển toàn bộ lực chú ý của đám người kia lên người mình.
Phát hiện nhân vật chính khác trong sự kiện xuất hiện, đám truyền thông ở cửa lập tức chuyển sang, chen chúc bên cạnh Thái Quân Thành, vây quanh y đến nước chảy cũng không lọt.
"Xin hỏi anh và Lưu Phi Long thật sự là người yêu sao?"
"Hai người vì chuyện gì mà ở chung một chỗ? Hai người ở chung bao lâu rồi?"
"Đạo diễn Thái, có thể nói một chút về cuộc sống tình cảm của hai người không?"
"..."
Một loạt vấn đề như tuyết rơi thi nhau đập tới, Thái Quân Thành vẫn duy trì nụ cười, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, tầm mắt lại xuyên thấu qua đám người nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài vòng kia.
Em sẽ bảo vệ anh! Ánh mắt kiên định của hắn như truyền tin tức như vậy. Người đàn ông bị thế công mãnh liệt của truyền thông làm cho ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của Thái Quân Thành, từ từ cười, không sao. Thật, anh dùng ngôn ngữ không tiếng động nói.
Ủng hộ của người đàn ông chính là toàn bộ nguồn dũng khí của y. Thái Quân Thành thu hồi ánh mắt, bình thản lại kiên định nói toàn bộ cho truyền thông: "Chúng tôi đơn giản chỉ là yêu nhau, không có cái gì là tình yêu kinh thiên động địa để cho mọi người đào bới. Bởi vì hai chúng tôi đều là đàn ông, cho nên mọi người mới cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng tôi muốn nói, tình yêu không quan tâm đến giới tính. Chúng tôi chỉ là yêu nhau. Chỉ đơn giản là như vậy. Các vị, tôi hi vọng mọi người sẽ không tạo ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của anh ấy, xin mọi người không quấy rầy anh ấy, có bất kỳ vấn đề gì, mọi người có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giải đáp. Cảm ơn mọi người."
Y không biết lời này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua, y càng không né tránh, mọi chuyện lại càng qua mau, truyền thông chưa bao giờ hao tổn bất cứ chuyện gì quá lâu trên một người, nhiệt tình của công chúng cũng như vậy, hiện tại y chỉ chờ đại, trước khi mọi chuyện có thể trở lại như cũ, y và anh có thể cùng nhau vượt qua.
Thật vất vả mới đuổi được đám truyền thông, cửa hàng cũng không có cách nào buôn bán bình thường nữa, Lưu Phi Long dứt khoát đóng cửa hàng sớm.
"Thật xin lỗi..." Thái Quân Thành nhỏ giọng nói xin lỗi, toàn bộ hỗn loạn này đều do mình tạo thành, nếu như không phải anh ở cùng với mình, cũng sẽ không cần chịu đựng những chuyện này.
"Sao thế?" Người đàn ông đóng xong cửa hàng, có chút lo lắng quan sát biểu tình đau lòng của y.
"Thật xin lỗi...Nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không bị đám truyền thông này quấy nhiều." Đều là y không tốt, tâm trạng hiện tại của y xuống vô cùng thấp.
"Không có chuyện gì." Ngươi đàn ông cười nhàn nhạt, anh còn tưởng còn chuyện gì chứ.
"Nhưng mà...thật sự đáng chết! Đều tại em!" Y nặng nề đấm vào tường, hận mình lúc ấy làm sao không nghĩ qua toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay.
Ánh mắt người đàn ông khẽ tối, nhẹ nhàng cầm bàn tay vừa đấm vào tường của y, giọng nói bất giác mềm đi: "Không nên như vậy."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Y dùng tay ôm chặt người đàn ông, dán bên mai anh, nói mấy câu xin lỗi.
"Không sao đâu, thật đấy." Người đàn ông vỗ nhẹ lưng ý. Anh thật sự không thèm để ý.
"Anh chưa từng trải qua chuyện chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, đó là chuyện rất đáng sợ. Nhóm phóng viên cùng đám truyền thông kia giống như con ruồi, vây quanh anh, đào bơi chuyện xưa của anh, theo dõi sinh hoạt của anh, biến tất cả mọi chuyện anh muốn giấu thành bát quái cùng giải trí. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi." Y ôm chặt người đàn ông, sợ một giây kế tiếp sẽ mất đi, thân thể không nhịn được khẽ phát run.
Cảm giác được y bất lực cùng sợ hãi, người đàn ông nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, y theo bản năng nắm chặt hai tay người đàn ông không thả.
Người đàn ông dịu dàng mà kiên định nhìn vào mắt y, nở nụ cười làm người khác an tâm, từ từ mở miệng: "Không cần phải sợ. Nhưng anh vốn là người chậm lụt, có lẽ anh sẽ không biết có người đang chụp ảnh hay là quay phim mình. Huống chi, cuộc sống của anh rất đơn giản, coi như bọn họ chụp được, cũng chỉ là một chút hình ảnh liên quan đến chuyện làm bánh ngọt, rất nhanh bọn họ sẽ không còn hứng thú với cuộc sống của anh nữa."
"Thật sao?" Y bất an hỏi thăm lần nữa.
"Thật. Hơn nữa, nói không chừng sau này cửa hành bánh ngọt của anh trở nên nổi tiếng. Là chuyện tốt." Người đàn ông khẽ cười nói, cố gắng chọc y cười.
Nghe được lời anh nói giống với những lời yêu nam nói, Thái Quân Thành không nhịn được bật cười.
"Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua được." Người đàn ông dịu dàng kiên định nói, kéo tay của y qua, lần nữa nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực.
Lời của anh khiến y cảm động, y ôm chặt anh, chìm đắm trong hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Chào mừng quý khách..." Nghe thấy chuông gió trước cửa vang lên, học sinh làm thêm nở nụ cười nghề nghiệp, chuẩn bị tiếp đón người khách đầu tiên của ngày hôm nay, lúc nhìn thấy người thì bỗng ngây dại.
Ôi trời, người này thật sự rất đẹp!
Như trực tiếp bước từ bức tranh thời trang ra vậy, người đó tùy ý phất tay, đến thẳng phòng làm việc: "Làm việc của cậu đi, không cần tiếp đón tôi."
"Này, hôm nay làm đồ ngọt gì vậy? Thật thơm!" Người tới đi vào phòng làm việc, việc đầu tiên là tự động mở tủ lạnh ra, tìm kiếm thức ăn, giống như quỷ chết đói tám trăm năm.
"Schwarzwälder Kirschtorte.(Bánh rừng rậm đen)" Lưu Phi Long cười không tiếng động, chăm chú làm đồ ngọt không ngẩng đầu lên đáp.
"Chậc, không phải chỉ là bánh ngọt chocolate thôi sao!" Người tới từ phía sau vươn đầu qua vai Lưu Phi Long, nhìn đồ ngọt anh đang làm dở.
"Bánh rừng rậm đen không đen, không chứa màu đen của chocolate." Lưu Phi Long đổ một lượng nước ép anh đào lớn vào sữa tươi, cẩn thận đánh lên: " Bánh rừng rậm đen chân chính có nguyên liệu chủ yếu là nước anh đào. Chỉ là bây giờ thợ làm Bánh rừng rậm đen cho nhiều chocolate, mặt ngoài bánh ngọt sẽ thêm một tầng mảnh vụn màu đen của chocolate, khiến người ta liên tưởng đến rừng rậm đen xinh đẹp, khiến người nhiều cho rằng tên Rừng rậm đen của bánh được bắt nguồn từ đó. Thực ra nó phải được gọi là bánh ngọt rừng đen anh đào."
"Chậc, ai quan tâm nó là chocolate hay là anh đào, ăn ngon là được rồi." Người tới hoàn toàn không hứng thú với việc biết mấy thứ này, đặt mông xuống ghế dài trong phòng làm việc. Trên khuôn mặt tươi đẹp như anh đào thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn.
Người tới tên là Khang Nam. Điểm thu hút người khác chính là khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả các cô gái xinh đẹp, nhưng trên gương mặt xinh xắn này lúc nào cũng có thể nhìn được vẻ không kiên nhẫn. Biểu hiện không kiên nhẫn của anh ta chính là một tiếng 'Chậc' - anh ta thường xuyên sử dụng nó khi nói chuyện với người khác, lúc không kiên nhẫn sẽ trực tiếp dùng, anh ta mới không thèm quan tâm người khác có xấu hổ hay không.
Đương nhiên người tới cũng tự hiểu bản thân, anh ta thừa nhận tính nhẫn nại của bản thân chỉ dành cho những chuyện anh ta cảm thấy hứng thú.
Một thằng nhóc như vậy, dù là ai cũng không thể tưởng tượng được anh ta chính là giáo viên, thậm chí là một giáo viên trung học có phẩm chất tốt.
Một giáo viên trung học, việc anh ta cảm thấy hứng thú nhất không phải là dạy học, giải đáp nghi vấn, chỉ dẫn cho học sinh mà là công việc dùng thể lực, công việc có thể khiến anh ta sử dụng càng nhiều sức mạnh thì anh ta càng yêu thích. Hi vọng lớn nhất của anh ta chính là có cuộc sống giống như công nhân. Trừ điều đó ra, sở thích duy nhất của anh ta thích là đồ ngọt. Anh ta thích đồ ngọt như mạng, đây cũng chính là lý do anh ta đi lại với Lưu Phi Long.
Một lần ngẫu nhiên đi ngang qua tiệm bánh ngọt của Lưu Phi Long, thử qua tài nghệ của anh, người này thiếu chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ, ăn thật ngon! Vì thế người này bị tay nghề khiến người khác giật mình của Lưu Phi Long thu hút, mặt dày mày dạn tới đây mài thành bạn tốt với anh.
"Còn không nhanh lên!" Khanh Nam bị mùi hương giày vò đến vô cùng đau khổ, vội vàng thúc giục.
Lưu Phi Long mỉm cười, động tác cũng không vì vậy mà nhanh thêm được chút nào, công việc làm chậm nhưng cẩn thận. Anh thích hưởng thụ cảm giác chậm rãi hoàn thành từng phần của bánh ngọt: "Làm bánh ngọt mà gấp sẽ không ngon. Phải làm mọi thứ theo trình tự. Tầng đầu tiên thả anh đào đông lạnh. Sau đó là quét bơ, việc này hoàn toàn không thể gấp. Phải từ từ quét, phải đều tay. Mỗi tầng bánh ngọt sẽ quét một lần bơ, lặp đi lặp lại vài lần, thẳng đến lúc tạo lên một tầng bơ cuối cùng, mặt trên cùng cũng quét một lớp bơ. Cuối cùng trang trí một vài quả anh đào tươi.
"Chậc." Khang Nam không kiên nhẫn bĩu môi, chuyển những giải thích cẩn thận của Lưu Phi Long vào tai trái, ra tai phải. Giải thích cho anh ta cũng vô dụng, dù sao anh ta cũng không làm, cũng không muốn làm. Anh ta chỉ muốn trực tiếp ăn là được rồi.
"Như vậy là hoàn thành rồi." Lưu Phi Long cẩn thận cắt một tiếng bánh ngọt lớn vừa hoàn thành, đặt vào trong đĩa, đưa cho Khang Nam.
Khang Nam thành kính từ trong lòng tiếp nhận bánh ngọt anh ta trông ngóng mòn mỏi con mắt, cũng không vội ăn, mà thưởng thức vẻ ngoài xinh đẹp trước - Màu đen của mảnh vỡ chocolate giống màu đen của áo khoác, màu trắng của bơ giống màu trắng của áo sơ mi, mà anh đào trên bơ lại làm cho người ta liên tưởng đến bánh rừng rậm đen chỉ có phía dưới lớp mũ nhung màu trắng có một viên ngọc màu hồng. Sau đó anh ta mới xúc một miếng nhỏ đưa vào miệng, một miếng này đầy đủ vị chua của anh đào, ngọt của bơ, đắng của chocolate, vị tinh khiết và thơm của rượu anh đào, quả thực vô cùng hoàn mỹ, tuyệt đối chịu được cái loại người kén khẩu vị. Muôn vàn cảm thụ cuối cùng biến thành một câu: "Ngon, ngon lắm!"
Lưu Phi Long ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ăn say sưa của Khang Nam, nhẹ nhàng cười.
"A, đúng rồi, lúc tôi vào cửa lại đụng vào chuông gió rồi. Anh có thể gỡ nó xuống không? Dù sao cũng đã cũ như vậy rồi. Nếu đụng vào người khác, tôi không tin chỉ có mình tôi than vãn với anh." Vừa nuốt thức ăn ngon, Khang Nam vẫn còn không quên than vãn cho bản thân hai câu.
Lưu Phi Long vẫn mỉm cười, tiếp tục làm đồ ngọt kế tiếp, không trả lời.
Nếu anh ta không nhầm thì chiếc chuông gió mãi không đổi kia là của vợ trước thằng nhóc này đưa: "Không phải là luyến tiếc chứ?" Khang Nam nhồi bánh ngọt vào miệng, tùy tiện hỏi.
Động tác trên tay Lưu Phi Long dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục.
Mắt sắc của Khang Nam chú ý tới cái khẽ dừng kia, lập tức trừng to mắt, thấp giọng kêu lên: "Này, ông anh, không phải anh thật sự luyến tiếc chứ? Nhiều năm như vậy rồi! Anh còn nhớ cô ấy sao? Ôi..." Đùa đúng không? Bản thân cho rằng anh lãnh cảm, không ngờ đầu gỗ này lại si tình như vậy!
"..."
Lưu Phi Long nghe anh ta nói cũng chỉ mỉm cười không đáp.
Thẳng thắn 'Chậc' một cái, Khang Nam lại bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, lời nói của bản thân giống như viên đá rơi xuống vực sâu, ngay cả tiếng vang cũng không có. Thật không biết thằng nhóc này nghĩ như thế nào. Mặc dù trở thành bạn tốt với anh nhiều năm, nhưng bản thân lại không nhìn thấu được thằng nhóc này. Không biết chuyện gì, chỉ cần không liên quan đến đồ ngọt, anh đều cười đáp lại, thật đúng là hũ nút, ba cây gậy đánh không ra một cái rắm. Có khi anh ta thật muốn đặt anh lên bàn giải phẫu. Nhìn xem rốt cuộc trong bụng anh chứa cái gì.
Kỳ lạ, có điều, nói đến kỳ lạ thì còn có một người còn kỳ lạ hơn, mà không chỉ có kỳ lạ bình thường, mà còn là kỳ lạ thêm tự người. Nghĩ đến bóng dáng long lanh như ánh mặt trời, Khang Nam thầm cười xấu xa, giống như vòng vo đổi đề tài: "Này, ông anh, có gần đây Quân Thành đã tới tiệm không?"
Lưu Phi Long hơi quay đầu, nhìn anh ta một cái, khẽ gật gật đầu.
"A, cậu ta có nói chuyện cậu ta có bạn gái mới với anh không? Hai người không phải là bạn tốt sao? Nói nghe một chút đi." Khang Nam cố ý làm vẻ mặt tò mò.
Cẩn thận làm khuôn bánh ngọt, vẫn nở nụ cười ấy, vân đạm phong khinh.
Thật mất mặt, Khang Nam vẫn chưa từ bỏ ý định: "Này, thật sự Quân Thành chưa nói qua sao? Cô gái lần này thật sự rất đẹp nha, tạp chí nào cũng nói đến. Nói cái gì mà bạn gái nhà người ta đẹp, bằng cấp cao, gia cảnh lại tốt, đứng với anh chàng Quân Thành đẹp trai của chúng ta chính là cặp đôi trời sinh."
"Còn muốn nữa không?" Lưu Phi Long lại đưa một đĩa bánh ngọt qua, hai lượng bạt ngàn cân đổi đề tài.
"Chậc! Lại đến một miếng." Khang Nam hoàn toàn nhận thua, muốn hỏi ra được suy nghĩ của Lưu Phi Long, thì còn khó khăn hơn gián điệp.
"Này, có người nào từng nói qua, yêu anh là một loại tra tấn, sống cùng anh là một loại thống khổ chưa?"
Sâu trong trí nhớ, trong lúc lơ đãng bị người khác đột nhiên nhắc tới, Lưu Phi Long theo bản năng ngừng việc đang làm trên tay, quay đầu về phía bạn tốt.
"Này, nhìn tôi mà nói này, tôi tự biết rõ bản thân, không có tính nhẫn nại, miệng lại xấu xa, nhưng ít nhất là tôi còn biết. Tôi rất thẳng thắn. Thích là thích, không thích là không thích. Không giống như anh, dù có thích hay không đều không chủ động nói. Muốn người khác đi đoán. Đoán một lần còn được, đoán nhiều hơn làm người khác mệt muốn chết. Dù kẻ có tính nhẫn nại nào thì cũng có giới hạn, suy cho cùng cũng cảm thấy phiền. Lại nói, anh đối với người ta tốt, nhưng với ai anh cũng dịu dàng, cẩn thận chăm sóc, tràn đầy tình cảm như vậy, nếu là người thật lòng yêu anh thì nhất định sẽ không chịu nổi. Trong tình yêu, ai cũng muốn một tình yêu độc nhất vô nhị. Không phải giống như bồ tát tình yêu như anh. Không đáng một xu! Cá tính nguội lạnh giống như nước của anh thì dù có lớn như lửa, mạnh mẽ hay nhiệt tình bao nhiêu cũng bị anh dập tắt. Cho nên, làm bạn tốt của anh rất tuyệt. Nhưng nếu ai yêu anh, nhất định sẽ chết dần chết mòn." Bên người anh có một ví dụ tàn khốc, ví dụ cái tên tự ngược kia sắp khiến bản thân anh ta sắp tinh thần phân liệt rồi.
Lưu Phi Long yên lặng nghe bạn tốt bàn luận về tình yêu, vẫn cười không đáp lại như vậy.
"Chậc!" Khang Nam ăn bánh ngọt trong tay, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đột nhiên nghĩ tới hình như vừa rồi bản thân có thấy một cái bánh ngọt xinh đẹp trong tủ lạnh - hình như là Tira gì đó, anh ta không thể nhớ được tên đầy đủ là gì. Có điều, ăn ngon là được rồi. Giữ vững nguyên tắc tự lực cánh sinh, Khang Nam vươn tay kéo cửa tủ lạnh, chuẩn bị lấy bánh ngọt xinh đẹp ra.
"Cái đó không được." Lưu Phi Long giống như mọc thêm một cái mắt sau lưng, anh xoay người lại, trực tiếp lấy chiếc bánh ngọt trên tay Khang Nam đi.
"Này! Này! Tôi trả tiền không được sao?" Mắt thấy đồ ăn ngon biết mất, Khang Nam vô cùng đau lòng, vươn tay muốn cướp lại.
"Không được. Cái này phải đưa ra ngoài." Lưu Phi Long mỉm cười, trạng thái cự tuyệt vô cùng kiên định, nói rõ bánh ngọt này không có phần của Khang Nam.
Đỡ đêm dài lắm mộng, viết lên mặt hộp địa chỉ cùng tên người nhận, Lưu Phi Long đưa cho nhân viên làm thêm, để cậu ta lập tức đi giao của người ta.
"Chậc!" Chỉ có thể tha thiết nhìn đồ ăn ngon bay đi, Khang Nam buồn bực không muốn tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này, tùy ý vẫy tay, cùng ra ngoài với nhân viên làm thêm.
"Này, đợi chút." Khang Nam gọi cậu nhân viên đang chuẩn bị lên ô tô lại, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai hành đao đoạt bánh ngọt của bản thân...
Tên trên hộp đầu tiên khiến Khang Nam sửng sốt, sau đó nở nụ cười quỷ dị.
Chữ giản dị trên mặt hộp viết: [Thái Quân Thành]