Bao Huân vẫn cúi đầu, bình thản rồi một tiếng sau đó lảng sang chuyện khác: “Thư báo cáo chỉ có như vậy thôi hả?”
Trần Lãng gật đầu: “Chỉ có vậy thôi, có gì cần bổ sung hay sửa chữa không?”
Bao Huân đóng tập tài liệu lại rồi ngước lên nói: “Được rồi.” Không phải có phải ảo giác không nhưng Trần Lãng lờ mờ cảm thấy trên mặt Bao Huân có một màu đỏ nhạt rất khó phát hiện.
Nhưng lời khẳng định của Bao Huân khiến Trần Lãng thực sự an tâm. Tâm trạng bất ổn cuối cùng cũng thả lỏng: “Vậy tôi phải nộp tài liệu cho ai?”
Bao Huân bình thản đáp: “Lát nữa Jack lên đây tôi đưa cho cậu ấy là được.”
Trần Lãng lấy làm ngạc nhiên nhưng không hỏi tại sao Jack lại lên đây. Cô sống một mình đã quen nên rất ít khi chủ động hỏi han. Tôn chỉ của Trần Lãng là “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”. Cô đang định lên tiếng thì lại một lần nữa nghe thấy tiếng “ọc”, thêm vào đó, tiếng động lần này lớn đến mức khiến hai người không thể bỏ qua. Bao Huân lập tức thay đổi sắc mặt, có vẻ rất khó chịu.
Trần Lãng chợt vỡ lẽ: “Đừng nói với tôi là từ sau khi nhổ răng, mấy ngày nay anh đều tuyệt thực đấy nhé?”
Bao Huân cực kỳ miễn cưỡng nhưng vẫn lườm cô rồi trả lời: “Thật đáng sợ! Cô đừng nhắc lại nữa.”
Đáp án này hoàn toàn nằm trong dự tính của Trần Lãng. Cô chau mày suy nghĩ rồi lập tức đi đến bàn ăn, chỉ vào một hộp cơm mới được mình xách về: “Đây là bữa khuya tôi vừa mang từ nhà bà ngoại về, nếu thực sự vẫn chưa ăn, anh xem thử xem có hợp khẩu vị không?”
Bao Huân đứng dậy với vẻ không hào hứng lắm, sau khi đánh giá mấy món ăn qua lớp vỏ hộp trong suốt, anh chàng khẽ lẩm bẩm: “Màn thầu rán vỏ quá dày, há cảo hấp nhiều mỡ…” Rất lâu sau mới chỉ tay vào một hộp cháo: “Tôi ăn cái này.”
Tuy trong lòng thầm phỉ nhổ bản tính kén chọn của Bao công tử nhưng Trần Lãng vẫn lặng lẽ lấy cháo ra, đặt trước mặt Bao Huân.
Bao Huân chạm tay vào vỏ hộp: “Lạnh quá.”
Trần Lãng nhìn Bao Huân một cái, cô đang cố hết sức đè nén cơn tức trong người. Sau đó vẫn phải lặng lẽ lấy hộp cháo trước mặt Bao Huân đi rồi đem bỏ vào lò vi sóng trong bếp hâm nóng lại một chút rồi lấy ra và cầm theo một chiếc thìa nhỏ tới đưa cho Bao Huân: “Vết thương vẫn chưa lành hẳn, không nên ăn nóng quá, anh xem thế này được chưa?”
Bao Huân đáp một tiếng, nếm thử rồi mới thỏa mãn gật đầu, bắt đầu ăn rất tự nhiên. Trần Lãng mở to mắt nhìn Bao Huân húp cháo soàn soạt, hoàn toàn không thấy anh có vẻ gì là ốm yếu sau khi nhổ răng. Cô sầu não vô cùng, thầm nghĩ không biết có phải mình đã bị tên này lừa gạt không nữa, miệng bất giác nói: “Động tác ăn cháo của anh thành thạo thật đấy.”
Bao Huân liếc Trần Lãng một cái: “Dĩ nhiên rồi, cô cứ thử ngày nào cũng ăn cháo mà xem, có thể không thành thạo chăng?”
Trần Lãng bĩu môi, không nói gì nữa.
Đúng lúc này trên trần nhà có tiếng bước chân loẹt quẹt, còn có tiếng bịch bịch không biết phát ra từ đâu, Trần Lãng a một tiếng: “Tầng trên có khách thuê rồi sao? Tôi nghe thấy tiếng người đi lại.”
Bao Huân rất thích nét mặt Trần Lãng lúc này, anh rút điện thoại từ túi quần ra, gọi: “Jack, mày xuống dưới đi, tao ở ngay bên dưới này.”
Hình như đối phương hỏi: “Dưới nào cơ?”
Bao Huân nổi giận: “Còn dưới nào nữa, nghĩa đen ấy, đi vài bước là đến nơi.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó có tiếng gõ cửa, người bước vào quả nhiên là Jack, anh ta vẫn còn đang thở hồng hộc: “Thần ăn cháo, vừa hết sốt mà mày đã làm quen với hàng xóm mới rồi à? Ghê nhỉ?” Nhưng khi anh ta nhìn thấy người ngồi trong nhà là Trần Lãng thì đờ ra ngay lập tức: “Jessica? Sao em lại ở đây…?”
Trần Lãng đứng hình vì những lời này, Bao Huân chốt hạ: “Cô ấy sống ở đây mà.”
Hết nhìn Bao Huân, Jack lại chuyển sang nhìn Trần Lãng, bắt đầu chậc lưỡi: “Hiểu rồi, mình hiểu rồi!”
Bao Huân giận dữ nói: “Hiểu cái con khỉ!”
Trần Lãng nhìn Bao Huân bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Bao Huân thoáng ngại ngùng, cười gượng hai tiếng: “Ừm, tôi mất hai ngày mới thuê được nhà đấy.”
Jack nhìn Bao Huân rồi chuyển sang nhìn Trần Lãng, bực tức nói: “Nó không chỉ thuê nhà, thậm chí còn chưa hết sốt đã vội vàng chuyển đến.”
Trần Lãng hít một hơi thật sâu, não bộ vốn mông muội đột nhiên bừng sáng, cô chỉ lên trần nhà: “Đừng nói với tôi hai người thuê căn phòng trên này nhé?”
Hai người đàn ông liếc nhau, nói với vẻ khinh thường: “Ai thèm ở cùng nhà với nó?”
Trần Lãng hả một tiếng.
Jack làm bộ như được giải thoát, nháy mắt mấy cái với Bao Huân: “Mày tưởng tao thích ở với mày lắm hả? May quá, tôi đỡ bị ông thầy kia làm phiền, cứ suốt ngày hỏi thăm về thói quen với khuynh hướng giới tính của mày.”
Trần Lãng còn đang sững sờ thì Bao Huân đã trợn mắt đe dọa Jack: “Có thể đừng nói đến ông thầy chó má kia của mày được không?”
Jack chột dạ, vội vàng giơ tay xin hàng.
Bao Huân ngoảnh lại giải thích với Trần Lãng: “Jack sắp đến đầu quân cho công ty bên Singapore, không còn ở lại Thượng Hải bao lâu nữa nên tôi cũng phải nhanh chóng tìm nơi ở cho mình. Đúng lúc bên môi giới giới thiệu cho căn này, tôi thấy không tệ nên dọn tới ở luôn.”
“Rõ ràng lúc trước có người suốt ngày đòi thuê phòng của tôi mà.” Đứng bên cạnh, Jack có một niềm xúc động rất muốn vạch trần Bao Huân nhưng anh ta vẫn thức thời chọn ngậm miệng đúng lúc.
Tuy vậy, phản ứng của Trần Lãng lại khiến cả Bao Huân lẫn Jack đều ngỡ ngàng. Cô nghiêm túc nhìn Bao Huân: “Anh thực sự thuê căn phòng trên đó à? Vậy là anh chưa suy nghĩ kỹ rồi. Trước khi ký hợp đồng phải hỏi qua ý kiến của tôi chứ. Căn phòng bên trên có vô vàn vấn đề lớn nhỏ, vừa không có nhà bếp vừa bị thấm nước, nghe nói có khi còn bị dột nếu trời mưa to nữa đấy.”
Vốn dĩ Bao Huân còn lo lắng Trần Lãng sẽ nhìn thấu ý đồ của mình, nhưng phản ứng của cô thực sự khiến Bao Huân vừa buồn vừa hết nói nổi. Chỉ có nụ cười của Jack là ngày càng quái dị, nhân lúc Trần Lãng không để ý, anh ta ghé vào tai Bao Huân nói nhỏ: “Hôm nay tao mới nhìn rõ bộ mặt thật của mày, đúng là trọng sắc khinh bạn. Sợ gì trời mưa chứ, chắc bão tuyết với mày cũng không thành vấn đề.”
Đáp lại những lời này là cái lườm sắc lẹm của Bao Huân, cùng động tác ra lệnh cậu bạn hãy “shut up”.
Jack nhún vai, bộ dạng rất thèm đòn. Bao Huân không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, bèn đứng dậy cầm lấy chiếc hộp đã bị mình vét sạch thức ăn bên trong: “Trần Lãng, tôi bỏ hộp vào bồn rửa bát nhé.”
Trần Lãng lập tức ngăn lại: “Không cần, các anh cứ để đấy là được.”
Bao Huân mỉm cười, vẫn đem hộp bỏ vào nhà bếp, còn Jack thì mỉm cười hỏi Trần Lãng: “Jessica, em và Bao Huân quen nhau lâu chưa?”
Trần Lãng ngẩn ra chốc lát rồi ngập ngừng trả lời: “Không lâu lắm, khoảng nửa năm.” Đúng là không lâu lắm, lần đầu tiên gặp Bao Huân là trên đường đến phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang, rõ ràng lúc đó hai người đều thấy đối phương chướng mắt, không ngừng công kích nhau. Chẳng hiểu sao thỉnh thoảng nhớ lại cảnh tượng khi ấy, cô lại thấy thật buồn cười, không giống như thời gian qua lại với một người khác trong hồi ức, đúng là băng lửa trùng điệp. Thời gian vui vẻ trôi đi thật nhanh, thời gian lắng đọng thì lại vô cùng dài lâu.
Thói quen của Jack là phải tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện hết mức có thể, anh chàng tiếp tục truy hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào vậy?”
Trần Lãng cười khổ, nói: “Vô tình va vào nhau, có thể nói là không đánh không quen biết.” Trần Lãng không muốn nói tiếp câu chuyện này nữa, bèn chuyển hướng: “Mấy hôm trước Bao Huân bị sốt ạ?”
Jack gật đầu: “Ừ, ngay sau hôm nhổ răng cậu ta đã thấy khó chịu, sốt tới 38 độ, không ăn được gì, mấy ngày liền đều bắt anh đi mua cháo về húp. Nhưng bây giờ ok rồi, cậu ta dọn đi là anh cũng được giải thoát, nếu phải hầu hạ cậu ta mỗi ngày, anh không bị phiền hà đến chết thì cũng chết vì mệt.”
Trần Lãng thắc mắc: “Vậy sao anh ấy không gọi điện cho em nhỉ?”
Jack cười đầy ẩn ý: “Em vẫn chưa hiểu cậu ấy rồi, cậu ấy rất thích cảm giác được giả làm anh hùng.”
Trần Lãng cũng biết Bao Huân bản tính công tử, cô hiểu người như anh, cho dù bị bệnh cũng không muốn làm người khác lo lắng. Nhưng cô không tin lời Jack nói lắm, đang định hỏi thêm thì thấy Bao Huân từ nhà bếp đi ra, vẻ mặt lúc buồn lúc vui, tự nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Trần Lãng, sao cô còn có sở thích sưu tập rượu nữa?”
Sắc mặt Trần Lãng hơi cứng lại một lát, thầm nghĩ không xong rồi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Nghịch ngợm tí thôi mà.”
Bao Huân không nói thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Trần Lãng một cái, mắt ánh lên vẻ phức tạp, muốn nói lại thôi.
Rất rất lâu sau đó, Bao Huân mới nói với Trần Lãng: “Em không biết khi nhìn thấy đống whisky ở nhà em, anh hoảng hốt đến mức nào đâu.”
Trần Lãng khinh thường: “Không phải anh cho rằng em có sở thích sưu tập rượu Tây sao?”
Bao Huân hừ một tiếng: “Ai mà thèm tin!”