Thời gian thường trôi đi nhanh hơn dự tính của con người, Bắc Kinh cuối tháng ba tuy đã ấm áp nhưng vẫn chưa hết khí lạnh. Vu Bác Văn đã bay từ Canada về, dưới sự chỉ dẫn của Trần Lãng và Liễu Gia Tử, đứng trước cửa trụ sở chính mới của nha khoa Bác Văn, nói vẻ thất vọng: “Sao chỗ này nhỏ vậy?”
Trần Lãng liền an ủi: “Giờ là lúc phải tiết kiệm tối đa chi phí dành cho bộ phận quản lý, tiết kiệm được gì thì phải cố tiết kiệm ạ. Hơn nữa tuy chúng ta thu nhỏ diện tích của khu vực hành chính đi rất nhiều nhưng vị trí của nó khá tốt.”
Liễu Gia Tử cũng nói: “Phải đấy. Thực ra bộ phận hành chính của nha khoa Hạo Khang cũng không rộng rãi cho lắm, so ra, nha khoa Bác Văn chúng ta thế này là khoa trương hơn rồi.”
Vu Bác Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi không thắc mắc nữa. “Nếu các thanh niên có thể chịu được vất vả thì một lão già như tôi cần gì phải sợ này sợ nọ nữa.” Nói xong, ông hừ một tiếng, “Đừng nhắc đến Hạo Khang trước mặt tôi. Con cáo già Bao Hoài Đức lúc nào cũng ra cái vẻ đạo mạo. Lúc nào tôi phải tranh thủ thời gian đi nói chuyện với lão ta mới được.”
Liễu Gia Tử tiếp lời: “Thực ra em thấy thời gian đàm phán của Hạo Khang với bệnh viện Đại Nghiệp cũng kéo dài khá lâu rồi, bây giờ sao rồi nhỉ? Em thật sự rất mong đợi kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán này.”
Vu Bác Văn quay sang nhìn Trần Lãng: “Lãng Lãng thì sao? Không mong đợi à?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát rồi thừa nhận: “Con cũng rất tò mò.”
Vu Bác Văn: “Chỉ tò mò thôi à? Không còn gì khác sao?”
Trần Lãng không muốn nói mãi đến vấn đề này nữa bèn chuyển đề tài: “Đúng rồi, cuối tháng này con tham gia Hội nghị trồng răng quốc tế ở Thượng Hải, hai người có đi không?”
Vu Bác Văn cười vui vẻ đến là đắc ý: “Tất nhiên là có rồi. Con gái của bố thành người nổi tiếng, còn dám tiến hành giải phẫu trực tiếp tại một hội nghị cao cấp và tầm cỡ như thế, sao bố có thể không đến được chứ?”
Trần Lãng hơi xấu hổ: “Con đâu phải người nổi tiếng gì, chỉ là trợ lý của giáo sư Steven thôi mà.”
Liễu Gia Tử bèn tiếp lời: “Cháu đừng khiêm tốn nữa. Cháu có biết bao nhiêu người muốn được xuất hiện trên màn ảnh giải phẫu trực tiếp đó không. Đừng nói làm trợ lý, cho dù bắt cậu phải đứng một góc đóng vai người qua đường A cậu cũng đồng ý.”
Vu Bác Văn đánh giá Trần Lãng đang đứng cạnh mình, giọng lộ rõ vẻ phấn khởi: “Lãng Lãng, con bây giờ chẳng những gặt hái được thành tựu trên phương diện học thuật mà còn có thể chia sẻ trách nhiệm với nha khoa Bác Văn cùng bố. Con lớn thật rồi!”
Sự thay đổi của Trần Lãng quả là quá rõ ràng. Khác với một Trần Lãng trước đây bị bắt buộc phải tham gia vào bộ phận quản lý, Vu Bác Văn lúc này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy con gái lần đầu tiên chủ động như vậy. Khi cơn phong ba mang tên “cổ phần hóa” đổ ập xuống nha khoa Bác Văn, Trần Lãng chẳng những bay về Bắc Kinh sớm hơn cả ông mà còn cùng Liễu Gia Tử và những thành viên khác của bộ phận quản lý cấp cao tiến hành thảo luận về hiện trạng của nha khoa Bác Văn và nguy cơ sắp gặp phải. Nhất là hệ thống theo dõi chất lượng điều trị mà Trần Lãng đề xuất thời gian trước, không chỉ đốc thúc chủ nhiệm phòng khám ở các chi nhánh và bộ phận quản lý cấp cao tăng cường việc học tập nghiệp vụ cơ bản nhằm nâng cao danh tiếng của nha khoa Bác Văn mà cô còn đưa ra ý kiến “cắt đứt gánh nặng”, đề nghị đóng cửa một vài chi nhánh ở miền Nam, những nơi mà trình độ khám chữa lạc hậu và bảo thủ không chịu thay đổi.
Vu Bác Văn chậm rãi nói: “Trần Lãng, nguyên nhân nào khiến con thay đổi nhiều thế?”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, đến chính bản thân cô cũng không biết nên nói từ đâu. Một số thay đổi có lẽ manh nha từ khi rời khỏi nha khoa Hạo Khang, cô đã lột xác vào thời khắc mà nha khoa Bác Văn gặp phải nguy cơ, có lẽ chỉ khi thực sự đứng trong cuộc, Trần Lãng mới hiểu ý nghĩa cuối cùng đối với nha khoa Hạo Khang nếu việc cổ phần hóa lần này gặp thất bại… Chẳng những sẽ gây ra điều tiếng xấu đối với mấy chục phòng khám chi nhánh mà Vu Bác Văn đang nắm giữ mà dưới sự đình trệ của kinh tế, trong tình hình không thể tự cung cấp tiền cho chính mình, nó sẽ gây ra ảnh hưởng sâu rộng đến tất cả các mặt. Nói cách khác, nếu không phải Vu Bác Văn đã có chuẩn bị từ trước để đưa ra quyết định ngừng lại đúng lúc, vậy thì với tiến độ thần tốc như của nha khoa Bác Văn, một khi cổ phần hóa thất bại, đối mặt với việc cung cấp tài chính không được liên tục, có lẽ hậu quả sẽ lớn đến không tưởng.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân mà Trần Lãng không thể nói ra, đó là về vấn đề một con người có đáng tin cậy hay không?
Giờ phút này Trần Lãng chọn cách trả lời đơn giản nhất, “Lý do là vì bố cho con chức vụ thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn. Tuy ở trên cương vị đó nhưng con lại hoàn toàn không thể phán đoán chính xác về việc cạnh tranh giữa công ty này với công ty kia, vì thế con muốn mình mạnh mẽ hơn và có đủ năng lực phán đoán, để sau này không dễ bị người ta lừa gạt, không dễ tin tưởng một ai đó.”
Vu Bác Văn nhìn Trần Lãng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ông chỉ cười nhạt: “Lãng Lãng, không đến mức một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng như vậy chứ.”
Trần Lãng không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Con không phải một lần bị rắn cắn mà đã bị mấy lần rồi.
“Nhưng Lãng Lãng à, bố muốn nói với con rằng, con đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào hai mắt của mình, vì cái mà đôi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, mà có khi chỉ là ảo ảnh thôi.”
Trần Lãng chưa kịp hiểu bên trong câu nói nghe có vẻ rất hay này của Vu Bác Văn rốt cuộc là hàm ý gì thì Vu Bác Văn đã nói sang chuyện khác. Dự định của Vu Bác Văn là lần này về sẽ ở lại trong nước khá lâu khiến cả Trần Lãng lẫn Liễu Gia Tử đều lo lắng không biết liệu sức khỏe của ông có chịu nổi không, Vu Bác Văn biết vậy liền vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, bây giờ tôi rất khỏe.”
Nỗi lo lắng của Trần Lãng không kéo dài được lâu vì Lý Oánh đã gọi điện cho cô và thông báo thời hạn nhập cư của bà sắp hết nên chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, bà sẽ dẫn cả Đào Đào về nước chăm lo cho cuộc sống của Vu Bác Văn. Tuy Trần Lãng cũng hiểu chuyện này chính là một kiểu tuyên bố quyền sở hữu khéo léo của Lý Oánh nhưng cô cũng đã hạ quyết tâm sẽ bay về Thượng Hải theo đúng kế hoạch đã đặt ra.
Chỉ là lần đi này, Trần Tụng và Vương Hâm xung phong đảm nhận việc tiễn cô tại sân bay. Hiện nay Trần Tụng đã chính thức đầu quân cho ngành quảng cáo, khác với lần trước, lần này cô không bước vào bằng thân phận của một kế toán mà đã bắt đầu học tập một cách có bài bản để trở thành nhân viên của bộ phận sáng tạo. Chỉ khi thực sự bước vào hàng ngũ này Trần Tụng mới hiểu sự khôn lỏi của mình vẫn chưa đủ nên phải nghiêm túc đi theo các trưởng bối học hỏi. Nhưng dù sao chăng nữa Trần Tụng cũng có đam mê rất lớn nên cực kỳ nghiêm túc, cô đã tìm ra lý do tại sao mình không cố gắng làm tốt công việc trước kia, thì ra là vì công việc kế toán thực sự không thích hợp.
Dĩ nhiên vẫn chưa hết. Ngoài công việc, đời sống tình cảm của Trần Tụng và Vương Hâm cũng cực kỳ thuận lợi, không gặp bất kỳ trắc trở nào. Lần này kéo Vương Hâm cùng đi tiễn chị, chẳng những muốn để Trần Lãng cảm nhận được tình chị em sâu đậm mà nhân thể còn cho Vương Hâm một cơ hội để chiếc xe hơi mới tậu của cậu chàng được một lần đi trên đường cao tốc.
Thời gian thường trôi đi nhanh hơn dự tính của con người, Bắc Kinh cuối tháng ba tuy đã ấm áp nhưng vẫn chưa hết khí lạnh. Vu Bác Văn đã bay từ Canada về, dưới sự chỉ dẫn của Trần Lãng và Liễu Gia Tử, đứng trước cửa trụ sở chính mới của nha khoa Bác Văn, nói vẻ thất vọng: “Sao chỗ này nhỏ vậy?”
Trần Lãng liền an ủi: “Giờ là lúc phải tiết kiệm tối đa chi phí dành cho bộ phận quản lý, tiết kiệm được gì thì phải cố tiết kiệm ạ. Hơn nữa tuy chúng ta thu nhỏ diện tích của khu vực hành chính đi rất nhiều nhưng vị trí của nó khá tốt.”
Liễu Gia Tử cũng nói: “Phải đấy. Thực ra bộ phận hành chính của nha khoa Hạo Khang cũng không rộng rãi cho lắm, so ra, nha khoa Bác Văn chúng ta thế này là khoa trương hơn rồi.”
Vu Bác Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi không thắc mắc nữa. “Nếu các thanh niên có thể chịu được vất vả thì một lão già như tôi cần gì phải sợ này sợ nọ nữa.” Nói xong, ông hừ một tiếng, “Đừng nhắc đến Hạo Khang trước mặt tôi. Con cáo già Bao Hoài Đức lúc nào cũng ra cái vẻ đạo mạo. Lúc nào tôi phải tranh thủ thời gian đi nói chuyện với lão ta mới được.”
Liễu Gia Tử tiếp lời: “Thực ra em thấy thời gian đàm phán của Hạo Khang với bệnh viện Đại Nghiệp cũng kéo dài khá lâu rồi, bây giờ sao rồi nhỉ? Em thật sự rất mong đợi kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán này.”
Vu Bác Văn quay sang nhìn Trần Lãng: “Lãng Lãng thì sao? Không mong đợi à?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát rồi thừa nhận: “Con cũng rất tò mò.”
Vu Bác Văn: “Chỉ tò mò thôi à? Không còn gì khác sao?”
Trần Lãng không muốn nói mãi đến vấn đề này nữa bèn chuyển đề tài: “Đúng rồi, cuối tháng này con tham gia Hội nghị trồng răng quốc tế ở Thượng Hải, hai người có đi không?”
Vu Bác Văn cười vui vẻ đến là đắc ý: “Tất nhiên là có rồi. Con gái của bố thành người nổi tiếng, còn dám tiến hành giải phẫu trực tiếp tại một hội nghị cao cấp và tầm cỡ như thế, sao bố có thể không đến được chứ?”
Trần Lãng hơi xấu hổ: “Con đâu phải người nổi tiếng gì, chỉ là trợ lý của giáo sư Steven thôi mà.”
Liễu Gia Tử bèn tiếp lời: “Cháu đừng khiêm tốn nữa. Cháu có biết bao nhiêu người muốn được xuất hiện trên màn ảnh giải phẫu trực tiếp đó không. Đừng nói làm trợ lý, cho dù bắt cậu phải đứng một góc đóng vai người qua đường A cậu cũng đồng ý.”
Vu Bác Văn đánh giá Trần Lãng đang đứng cạnh mình, giọng lộ rõ vẻ phấn khởi: “Lãng Lãng, con bây giờ chẳng những gặt hái được thành tựu trên phương diện học thuật mà còn có thể chia sẻ trách nhiệm với nha khoa Bác Văn cùng bố. Con lớn thật rồi!”bg-ssp-{height:px}
Sự thay đổi của Trần Lãng quả là quá rõ ràng. Khác với một Trần Lãng trước đây bị bắt buộc phải tham gia vào bộ phận quản lý, Vu Bác Văn lúc này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy con gái lần đầu tiên chủ động như vậy. Khi cơn phong ba mang tên “cổ phần hóa” đổ ập xuống nha khoa Bác Văn, Trần Lãng chẳng những bay về Bắc Kinh sớm hơn cả ông mà còn cùng Liễu Gia Tử và những thành viên khác của bộ phận quản lý cấp cao tiến hành thảo luận về hiện trạng của nha khoa Bác Văn và nguy cơ sắp gặp phải. Nhất là hệ thống theo dõi chất lượng điều trị mà Trần Lãng đề xuất thời gian trước, không chỉ đốc thúc chủ nhiệm phòng khám ở các chi nhánh và bộ phận quản lý cấp cao tăng cường việc học tập nghiệp vụ cơ bản nhằm nâng cao danh tiếng của nha khoa Bác Văn mà cô còn đưa ra ý kiến “cắt đứt gánh nặng”, đề nghị đóng cửa một vài chi nhánh ở miền Nam, những nơi mà trình độ khám chữa lạc hậu và bảo thủ không chịu thay đổi.
Vu Bác Văn chậm rãi nói: “Trần Lãng, nguyên nhân nào khiến con thay đổi nhiều thế?”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, đến chính bản thân cô cũng không biết nên nói từ đâu. Một số thay đổi có lẽ manh nha từ khi rời khỏi nha khoa Hạo Khang, cô đã lột xác vào thời khắc mà nha khoa Bác Văn gặp phải nguy cơ, có lẽ chỉ khi thực sự đứng trong cuộc, Trần Lãng mới hiểu ý nghĩa cuối cùng đối với nha khoa Hạo Khang nếu việc cổ phần hóa lần này gặp thất bại… Chẳng những sẽ gây ra điều tiếng xấu đối với mấy chục phòng khám chi nhánh mà Vu Bác Văn đang nắm giữ mà dưới sự đình trệ của kinh tế, trong tình hình không thể tự cung cấp tiền cho chính mình, nó sẽ gây ra ảnh hưởng sâu rộng đến tất cả các mặt. Nói cách khác, nếu không phải Vu Bác Văn đã có chuẩn bị từ trước để đưa ra quyết định ngừng lại đúng lúc, vậy thì với tiến độ thần tốc như của nha khoa Bác Văn, một khi cổ phần hóa thất bại, đối mặt với việc cung cấp tài chính không được liên tục, có lẽ hậu quả sẽ lớn đến không tưởng.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân mà Trần Lãng không thể nói ra, đó là về vấn đề một con người có đáng tin cậy hay không?
Giờ phút này Trần Lãng chọn cách trả lời đơn giản nhất, “Lý do là vì bố cho con chức vụ thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn. Tuy ở trên cương vị đó nhưng con lại hoàn toàn không thể phán đoán chính xác về việc cạnh tranh giữa công ty này với công ty kia, vì thế con muốn mình mạnh mẽ hơn và có đủ năng lực phán đoán, để sau này không dễ bị người ta lừa gạt, không dễ tin tưởng một ai đó.”
Vu Bác Văn nhìn Trần Lãng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ông chỉ cười nhạt: “Lãng Lãng, không đến mức một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng như vậy chứ.”
Trần Lãng không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Con không phải một lần bị rắn cắn mà đã bị mấy lần rồi.
“Nhưng Lãng Lãng à, bố muốn nói với con rằng, con đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào hai mắt của mình, vì cái mà đôi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, mà có khi chỉ là ảo ảnh thôi.”
Trần Lãng chưa kịp hiểu bên trong câu nói nghe có vẻ rất hay này của Vu Bác Văn rốt cuộc là hàm ý gì thì Vu Bác Văn đã nói sang chuyện khác. Dự định của Vu Bác Văn là lần này về sẽ ở lại trong nước khá lâu khiến cả Trần Lãng lẫn Liễu Gia Tử đều lo lắng không biết liệu sức khỏe của ông có chịu nổi không, Vu Bác Văn biết vậy liền vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, bây giờ tôi rất khỏe.”
Nỗi lo lắng của Trần Lãng không kéo dài được lâu vì Lý Oánh đã gọi điện cho cô và thông báo thời hạn nhập cư của bà sắp hết nên chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, bà sẽ dẫn cả Đào Đào về nước chăm lo cho cuộc sống của Vu Bác Văn. Tuy Trần Lãng cũng hiểu chuyện này chính là một kiểu tuyên bố quyền sở hữu khéo léo của Lý Oánh nhưng cô cũng đã hạ quyết tâm sẽ bay về Thượng Hải theo đúng kế hoạch đã đặt ra.
Chỉ là lần đi này, Trần Tụng và Vương Hâm xung phong đảm nhận việc tiễn cô tại sân bay. Hiện nay Trần Tụng đã chính thức đầu quân cho ngành quảng cáo, khác với lần trước, lần này cô không bước vào bằng thân phận của một kế toán mà đã bắt đầu học tập một cách có bài bản để trở thành nhân viên của bộ phận sáng tạo. Chỉ khi thực sự bước vào hàng ngũ này Trần Tụng mới hiểu sự khôn lỏi của mình vẫn chưa đủ nên phải nghiêm túc đi theo các trưởng bối học hỏi. Nhưng dù sao chăng nữa Trần Tụng cũng có đam mê rất lớn nên cực kỳ nghiêm túc, cô đã tìm ra lý do tại sao mình không cố gắng làm tốt công việc trước kia, thì ra là vì công việc kế toán thực sự không thích hợp.
Dĩ nhiên vẫn chưa hết. Ngoài công việc, đời sống tình cảm của Trần Tụng và Vương Hâm cũng cực kỳ thuận lợi, không gặp bất kỳ trắc trở nào. Lần này kéo Vương Hâm cùng đi tiễn chị, chẳng những muốn để Trần Lãng cảm nhận được tình chị em sâu đậm mà nhân thể còn cho Vương Hâm một cơ hội để chiếc xe hơi mới tậu của cậu chàng được một lần đi trên đường cao tốc.