Ngày thứ hai sau ngày kết thúc đợt huấn luyện, một lần nữa Trần Lãng trở lại đi làm tại phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang. Lúc cô đến văn phòng của Đặng Vĩ để báo danh thì trông thấy Đường Uyển đang đứng phía sau Đặng Vĩ, người mới được phân đến làm việc tại phòng khám số một. Đường Uyển và Trần Lãng nhìn nhau một lát, cùng trao đổi ánh mắt của “quân đồng minh”. Đặng Vĩ đưa Trần Lãng rời khỏi phòng mình, anh đưa cô đến một căn phòng khác, cười hì hì nói: “Kể từ hôm nay, căn phòng này thuộc về cô!”
Trần Lãng ngắm nghía bốn phía, trong phòng ngăn nắp, sạch sẽ. Ghế nha khoa, máy vi tính… tất cả đều được trang bị đầy đủ, cô liền cảm thấy hứng khởi hơn nhiều.
Đặng Vĩ thuận miệng hỏi: “À này, Trần Lãng, ngày xưa cô công tác ở bệnh viện nào?!”
Sau khi Trần Lãng báo cáo lai lịch của bản thân, Đặng Vĩ cười vui vẻ: “Chủ nhiệm của các cô có phải tên Trương Hoa không? Đó là bạn đại học của tôi. Phải rồi, hình như cô ấy cũng tiến hành cả trị liệu trồng răng thì phải?”
Trần Lãng dõng dạc trả lời: “Đúng thế ạ. Trước kia tôi đã từng làm trợ lý trồng răng của chị ấy.”
Lúc này Đặng Vĩ tỏ vẻ chợt hiểu ra: “Thảo nào cô lại so tài cùng lão Du, cô hỏi anh ta vì sao không chịu nhận nữ bác sĩ vào trung tâm trồng răng!”
Trần Lãng cười xấu hổ, nghĩ bụng: Ngài nói rất đúng, nhưng mới chỉ đúng một nửa, phần còn lại ngài nên đi hỏi Vu Bác Văn, tôi cũng không biết nguyên nhân rõ ràng.
Đặng Vĩ nghía qua đồng hồ đeo tay, ca bệnh đầu tiên của anh sắp tới rồi. Trước khi rời khỏi phòng, anh bảo sẽ tạm thời điều y tá Lục Tự của mình tới chỗ của Trần Lãng, anh còn dặn nếu cô gặp vấn đề gì có thể hỏi Lục Tự trước. Vừa nhắc đến cái tên này, Lục Tự liền bưng một đống dụng cụ đã được khử trùng xong xuôi và khay đựng bước vào, nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tôi cũng có thể được nghỉ phép tạm thời trong mấy ngày. Chủ nhiệm Đặng, nửa năm đi theo anh sắp làm tôi mệt đến bị thần kinh mất thôi!”
Trần Lãng nhất thời chưa hiểu câu nói này có ý gì. Nửa ngày sau cô mới hiểu ra, bệnh nhân của Hạo Khang hầu như đều có hẹn trước, vả lại phần lớn họ đều có bác sĩ riêng của mình, dù là giới thiệu bạn bè hay người thân đến thì cũng chỉ định luôn cả bác sĩ điều trị. Người không đầu không cuối, tự dưng xông vào chỉ chiếm một tỷ lệ rất rất nhỏ. Đến lượt Trần Lãng, thỉnh thoảng cô cũng chỉ tiến hành làm sạch răng cho các thành phần tri thức đến từ các công ty có hợp đồng chăm sóc răng miệng với Hạo Khang mà thôi.
Trần Lãng không suy nghĩ đến điều này nhiều lắm, lúc có bệnh nhân thì khám chữa, lúc không có bệnh nhân thì lên mạng tìm tư liệu, phần tài liệu cô đang tiến hành phiên dịch giúp giáo sư Peter vẫn nằm trong trạng thái giằng co, sửa chữa mãi không hết. Dù mới chỉ thăm khám một hai ca bệnh, nhưng theo sự quan sát của Lục Tự thì mặc dù chị cảm thấy Trần Lãng vẫn còn rất trẻ nhưng cô giỏi giang hơn các bác sĩ mới nhiều – không chỉ có đủ sự dịu dàng là bản năng của nữ giới mà đặc biệt thân thiện, thứ hấp dẫn người khác nhất là thái độ thẳng thắn nhưng không kiêu ngạo; thủ pháp, thao tác linh hoạt, khéo léo; tư thế chuyên nghiệp dễ thấy, có đầu có cuối… Vả lại Trần Lãng đã bắt đầu linh hoạt sử dụng một vài đặc điểm điều trị riêng có ở Hạo Khang, chẳng hạn cô biết dùng ánh mắt trao đổi với chị. Đúng là trẻ con dễ dạy.
Trần Lãng ung dung tự tại trong căn phòng nhỏ bé của mình, còn bên Du Thiên Dã thì gặp rắc rối to. Mới sáng sớm, Vương Hâm đã gọi điện cho anh bảo hôm nay không thể đi làm, muốn xin nghỉ.
Du Thiên Dã vội la lên: “Mới sáng sớm đã phải đi đâu làm gì hả? Muốn xin nghỉ cũng không phải giờ này mới xin phép. Chiều nay có ba ca phẫu thuật diễn ra đồng thời, toàn bộ bác sĩ và y tá của trung tâm trồng răng đều phải làm việc, cậu bảo tôi bây giờ đến đâu tìm người thay thế đây?!”
Vương Hâm nghe Du Thiên Dã mắng mỏ, chỉ im lặng không ừ hữ gì. Chờ đến lúc Du Thiên Dã nói xong cậu mới bảo: “Em bị ngã gãy chân, giờ đang trong bệnh viện nè!”
Cơn giận của Du Thiên Dã tắt ngấm ngay tức thì: “Sao cậu không nói sớm? Sao lại không cẩn thận vậy?!” Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Giờ tôi đang có bệnh nhân, tạm thời không thể đi được. Cậu ở bệnh viện nào, tôi sẽ bảo Bao Huân đến đó ngay!”
Vương Hâm ngó nghiêng nhìn xung quanh: “Không cần tìm, anh ấy đã ở đây rồi. Giờ chắc đang giúp em đi nộp tiền nhập viện!”
Dĩ nhiên Du Thiên Dã không biết tình hình cụ thể, cũng không muốn nói nhiều cùng Vương Hâm: “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết mình đang ở bệnh viện nào đi, lát nữa tôi bận xong thì đến tìm cậu!”
Vương Hâm dõng dạc đọc tên bệnh viện, sau khi cúp máy, cậu ngồi an vị trên xe lăn nghiên cứu bánh xe lắp hai bên. Nộp tiền xong, Bao Huân trở lại thấy Vương Hâm đang dùng tay nghịch ngợm bánh xe lăn liền cả giận, nói: “Tửu lượng kém như vậy còn khoe khoang làm gì? Giờ thì hay rồi, ngài uống say rồi tự coi mình là Hoàng Phi Hồng có khả năng khinh công cừ khôi phải không?! Đứng từ vị trí cao mười bậc thang nhảy thẳng xuống dưới, tôi vẫn đang thắc mắc sao cậu chỉ bị gãy chân thôi?”
Vương Hâm lườm Bao Huân với ánh mắt đầy giận dữ: “Anh còn châm chọc em à? Suy cho cùng thì anh mới là tên đầu sỏ gây chuyện!”
Bao Huân “ha” một tiếng: “Cậu đừng chụp mũ lung tung, có liên quan gì đến tôi sao?! Tại cậu đêm hôm khuya khoắt gọi tôi đi uống rượu, tôi vừa bàn chuyện xong với người ta, vốn đang lái xe đi trên đường cơ bản không thể uống, chính cậu uống hết chén này đến chén khác, hỏi có chuyện gì thì cậu không chịu nói, uống đến mơ mơ màng màng đến cả phương hướng cũng không tìm được. Vất vả lắm tôi mới đưa cậu xuống dưới sân, chỉ trong thời gian dừng xe mà cậu đã có thể ngã xuống từ hơn mười bậc thang cạnh bể phun nước. Lúc đó, tôi tận mắt trông thấy cậu ngã mà, chẳng khác nào một con diều hâu, rầm một tiếng và rơi xuống mặt đất, đêm đã khuya nên tiếng rầm đó lớn lắm nha!”
Vương Hâm lườm Bao Huân cùng vẻ oán giận: “Dù sao cũng phải trách anh, anh bị thần kinh sao? Nửa đêm rồi, ai còn thèm đi trộm cái xe của anh, tại sao không đưa em lên hẳn trên xe?”
Bao Huân vội xin hàng: “Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, phải trách tôi!” Sau đó chỉ vào quầng mắt thâm đen của mình: “Không có công lao cũng có khổ lao mà, cậu ngã đến gãy cả chân mà vẫn u mê mụ mẫm ngả trái ngả phải, tôi có được dễ dàng không? Vác cậu đến đây, hầu hạ suốt một đêm ở phòng cấp cứu, đến cả thời gian ngủ gật cũng không có!”
Vương Hâm nhìn bộ dạng uể oải không chịu đựng nổi của Bao Huân. Một anh chàng đẹp trai vốn oai phong dũng mãnh là thế mà giờ này chẳng khác nào quả dưa chuột héo, trong mắt đầy tơ máu, chợt thở dài thườn thượt: “Chẳng có cách nào, ai bảo chúng ta là anh em chứ!”
Bao Huân cảm thấy Vương Hâm nói chuyện rất khó hiểu, chắc chắn là vì chưa hết cơn say rượu, anh cũng không tính toán thêm nữa: “Thôi được, giờ đã có giường rồi, tôi đưa cậu về phòng bệnh nhé!”
Vương Hâm gật đầu, giơ thẳng tay về phía trước, hô to: “Tránh ra, nước sôi đây!” khiến bệnh nhân và người nhà đi ngang qua họ phải đưa mắt nhìn. Bao Huân đi cạnh cười mắng: “Vừa tiêm cho một mũi morphine mà sao hưng phấn thế?!” rồi đẩy xe lăn của Vương Hâm về phía khu nội trú.
Vương Hâm vừa gãy chân ngay tức thì trung tâm trồng răng của Du Thiên Dã đã cuống quýt hết cả lên. Thời gian này, bệnh nhân trồng răng càng lúc càng nhiều, chẳng hạn chỉ trong một buổi chiều ngày hôm nay, ba phòng phẫu thuật đều được chuẩn bị tốt, theo kế hoạch là sẽ tiến hành phẫu thuật cùng lúc. Tất cả các bác sĩ mổ chính, trợ lý và y tá đều được tận dụng tối đa, trong một chốc một lát không thể tìm được người thay thế. Thế là, tất cả các ca bệnh trồng răng kỳ thứ hai vào sáng nay của Vương Hâm đều đổ lên đầu Du Thiên Dã, vì vậy nửa ngày nay anh bận tối tăm mặt mũi. Buổi trưa, đúng lúc anh đang phát sầu thì Đặng Vĩ tới than thở với Du Thiên Dã: “Lão Du, làm theo chủ ý của ai mà nhận mấy đứa dở hơi vào đây vậy? Không phải tôi đã sớm nói với anh tuyệt đối không nhận những sinh viên mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm lâm sàng sao?”
(Chú thích: Một bệnh nhân trồng răng thường phải đến gặp bác sĩ 3 lần (như tái khám đối với các bệnh khác). Ở đây dùng từ “kỳ thứ nhất, kỳ thứ hai, kỳ thứ ba có nghĩa là lần hẹn thứ nhất, lần hẹn thứ hai, lần hẹn thứ ba)
Nghe đến đây, Du Thiên Dã liền có cảm giác nhức đầu: “Anh không hài lòng với ai? Anh nói mấy người mới tới đó hả? Năm nay, khu vực Bắc Kinh của chúng ta tuyển bốn người mới, mỗi người được phân vào một phòng khám. Những người khác đều không thấy nói gì sao tôi chỉ thấy mình anh than vãn vậy?”
Đặng Vĩ vẫn chưa nguôi giận: “Đó là vì họ không dám nói mà thôi. Nói về con bé tên Đường Uyển kia đi, chẳng biết trong đầu nó chứa những gì mà hôm nay hỏi tôi một đống câu hỏi vớ vẩn, linh tinh, thực sự tôi không chịu nổi nữa!”
Du Thiên Dã than thở: “Giờ coi như tôi đã hiểu vì sao năm đó anh được giữ lại trường giảng dạy mà lại chọn ra ngoài làm bác sĩ rồi, cơ bản anh không thích hợp với nghiệp truyền thụ kiến thức. Đường Uyển đó không phải mới tốt nghiệp sao, những kinh nghiệm lâm sàng cô ta chưa đủ thì anh nên từ từ dạy dỗ mới phải chứ!”
Đặng Vĩ vẫn rất giận: “Phải dạy đến bao giờ đây? Anh hãy trả lời tôi xem chỗ chúng ta có thể để một người có kiến thức mù mờ, thiếu kinh nghiệm đến khám chữa cho bệnh nhân được không, nếu xảy ra chuyện gì thì ai đứng mũi chịu sào đây?”
Du Thiên Dã thực sự không chịu nổi sự phiền hà này nữa: “Nghĩ thoáng ra đi. Có ý kiến gì mời anh đi tìm lão gia nhé, người là ông ấy tuyển vào, tôi chỉ chịu trách nhiệm chấp hành thôi. Vả lại, chỗ tôi còn đang gặp rắc rối đây, Vương Hâm ngã gãy chân, tôi còn chưa biết tìm ai làm trợ lý cho mình trong cuộc phẫu thuật chiều nay đây!”
Đặng Vĩ rất ngạc nhiên: “Vương Hâm bị ngã gãy chân? Thằng nhóc này chơi trò gì vậy?!”
Du Thiên Dã xị mặt: “Đúng là càng bận thì càng loạn. Chiều nay anh không bận gì thì đến làm trợ lý cho tôi được không? Những người khác tôi đều không vừa ý.”
Đặng Vĩ tỏ vẻ ái ngại: “Chiều nay tôi đã kín lịch rồi, sao có thể tranh thủ thời gian giúp anh đây? Đúng rồi, hay tôi mượn cho anh một người nhé, người ta vừa dũng cảm vừa có kiến thức cơ bản, trước đây cũng đã từng làm trợ lý, chắc làm trợ lý cho anh thì không vấn đề gì đâu. Nhưng tôi nói trước nhé, đừng có cướp mất người của tôi đấy!”
Du Thiên Dã ngạc nhiên: “Sao tôi không biết bên anh có một ‘nhân vật’ như thế nhỉ? Ai vậy?”
Đặng Vĩ dương dương tự đắc: “Anh không biết thật sao, người tôi tìm cho anh chính là Trần Lãng. Cô gái trẻ này quả không tệ, vừa để cô ấy làm riêng là lập tức làm được ngay, trước đây đã từng làm trợ lý trồng răng cho một bạn học cũ của tôi, lần này anh mở rộng tầm mắt chưa?!”
Du Thiên Dã hơi ngỡ ngàng, do dự một lát rồi lắc đầu: “Nếu là cô ấy thì thôi đi.”
Đặng Vĩ hơi khó chịu: “Sao anh lại có thành kiến với cô ấy như vậy nhỉ? Tôi thấy cô gái tên Trần Lãng này rất tuyệt, có khả năng, thông minh, nhanh nhẹn hoạt bát, khả năng tạo lập quan hệ với người bệnh rất tốt, sao anh lại thấy cô ấy chướng mắt được chứ?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Tôi có nói cô ấy không tốt đâu? Kể cả năng lực của cô ấy có cao cường đến đâu đi nữa thì lão Đặng à, tôi đã bao giờ nhận bác sĩ nữ đâu?”
Đặng Vĩ cảm thấy lý do này hết sức buồn cười: “Tôi thấy anh đúng là mắc bệnh rồi! Ở Hạo Khang, số bác sĩ nữ không ít hơn bác sĩ nam, có thể nói là đâu đâu cũng có nữ giới, chỉ có anh bướng bỉnh, cần gì phải duy trì quan điểm cổ lỗ sĩ ấy? Lửa sắp cháy đến nơi rồi mà anh vẫn còn do do dự dự, giỏi thật đấy!”
Du Thiên Dã cũng có cảm giác nếu mình còn nói nữa thì hơi quá đáng, ngập ngừng bảo: “Thôi được, vậy anh gọi Trần Lãng tới đây giúp tôi, tôi nói chuyện với cô ta thử xem!”
P.S: Xin lỗi các bạn vì đã mấy tuần không đăng bài. Mình bận quá nên bỏ bê nhiệm vụ. Hì hì, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé
Ngày thứ hai sau ngày kết thúc đợt huấn luyện, một lần nữa Trần Lãng trở lại đi làm tại phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang. Lúc cô đến văn phòng của Đặng Vĩ để báo danh thì trông thấy Đường Uyển đang đứng phía sau Đặng Vĩ, người mới được phân đến làm việc tại phòng khám số một. Đường Uyển và Trần Lãng nhìn nhau một lát, cùng trao đổi ánh mắt của “quân đồng minh”. Đặng Vĩ đưa Trần Lãng rời khỏi phòng mình, anh đưa cô đến một căn phòng khác, cười hì hì nói: “Kể từ hôm nay, căn phòng này thuộc về cô!”
Trần Lãng ngắm nghía bốn phía, trong phòng ngăn nắp, sạch sẽ. Ghế nha khoa, máy vi tính… tất cả đều được trang bị đầy đủ, cô liền cảm thấy hứng khởi hơn nhiều.
Đặng Vĩ thuận miệng hỏi: “À này, Trần Lãng, ngày xưa cô công tác ở bệnh viện nào?!”
Sau khi Trần Lãng báo cáo lai lịch của bản thân, Đặng Vĩ cười vui vẻ: “Chủ nhiệm của các cô có phải tên Trương Hoa không? Đó là bạn đại học của tôi. Phải rồi, hình như cô ấy cũng tiến hành cả trị liệu trồng răng thì phải?”
Trần Lãng dõng dạc trả lời: “Đúng thế ạ. Trước kia tôi đã từng làm trợ lý trồng răng của chị ấy.”
Lúc này Đặng Vĩ tỏ vẻ chợt hiểu ra: “Thảo nào cô lại so tài cùng lão Du, cô hỏi anh ta vì sao không chịu nhận nữ bác sĩ vào trung tâm trồng răng!”
Trần Lãng cười xấu hổ, nghĩ bụng: Ngài nói rất đúng, nhưng mới chỉ đúng một nửa, phần còn lại ngài nên đi hỏi Vu Bác Văn, tôi cũng không biết nguyên nhân rõ ràng.
Đặng Vĩ nghía qua đồng hồ đeo tay, ca bệnh đầu tiên của anh sắp tới rồi. Trước khi rời khỏi phòng, anh bảo sẽ tạm thời điều y tá Lục Tự của mình tới chỗ của Trần Lãng, anh còn dặn nếu cô gặp vấn đề gì có thể hỏi Lục Tự trước. Vừa nhắc đến cái tên này, Lục Tự liền bưng một đống dụng cụ đã được khử trùng xong xuôi và khay đựng bước vào, nhoẻn miệng cười: “Cuối cùng tôi cũng có thể được nghỉ phép tạm thời trong mấy ngày. Chủ nhiệm Đặng, nửa năm đi theo anh sắp làm tôi mệt đến bị thần kinh mất thôi!”
Trần Lãng nhất thời chưa hiểu câu nói này có ý gì. Nửa ngày sau cô mới hiểu ra, bệnh nhân của Hạo Khang hầu như đều có hẹn trước, vả lại phần lớn họ đều có bác sĩ riêng của mình, dù là giới thiệu bạn bè hay người thân đến thì cũng chỉ định luôn cả bác sĩ điều trị. Người không đầu không cuối, tự dưng xông vào chỉ chiếm một tỷ lệ rất rất nhỏ. Đến lượt Trần Lãng, thỉnh thoảng cô cũng chỉ tiến hành làm sạch răng cho các thành phần tri thức đến từ các công ty có hợp đồng chăm sóc răng miệng với Hạo Khang mà thôi.
Trần Lãng không suy nghĩ đến điều này nhiều lắm, lúc có bệnh nhân thì khám chữa, lúc không có bệnh nhân thì lên mạng tìm tư liệu, phần tài liệu cô đang tiến hành phiên dịch giúp giáo sư Peter vẫn nằm trong trạng thái giằng co, sửa chữa mãi không hết. Dù mới chỉ thăm khám một hai ca bệnh, nhưng theo sự quan sát của Lục Tự thì mặc dù chị cảm thấy Trần Lãng vẫn còn rất trẻ nhưng cô giỏi giang hơn các bác sĩ mới nhiều – không chỉ có đủ sự dịu dàng là bản năng của nữ giới mà đặc biệt thân thiện, thứ hấp dẫn người khác nhất là thái độ thẳng thắn nhưng không kiêu ngạo; thủ pháp, thao tác linh hoạt, khéo léo; tư thế chuyên nghiệp dễ thấy, có đầu có cuối… Vả lại Trần Lãng đã bắt đầu linh hoạt sử dụng một vài đặc điểm điều trị riêng có ở Hạo Khang, chẳng hạn cô biết dùng ánh mắt trao đổi với chị. Đúng là trẻ con dễ dạy.
Trần Lãng ung dung tự tại trong căn phòng nhỏ bé của mình, còn bên Du Thiên Dã thì gặp rắc rối to. Mới sáng sớm, Vương Hâm đã gọi điện cho anh bảo hôm nay không thể đi làm, muốn xin nghỉ.
Du Thiên Dã vội la lên: “Mới sáng sớm đã phải đi đâu làm gì hả? Muốn xin nghỉ cũng không phải giờ này mới xin phép. Chiều nay có ba ca phẫu thuật diễn ra đồng thời, toàn bộ bác sĩ và y tá của trung tâm trồng răng đều phải làm việc, cậu bảo tôi bây giờ đến đâu tìm người thay thế đây?!”
Vương Hâm nghe Du Thiên Dã mắng mỏ, chỉ im lặng không ừ hữ gì. Chờ đến lúc Du Thiên Dã nói xong cậu mới bảo: “Em bị ngã gãy chân, giờ đang trong bệnh viện nè!”
Cơn giận của Du Thiên Dã tắt ngấm ngay tức thì: “Sao cậu không nói sớm? Sao lại không cẩn thận vậy?!” Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Giờ tôi đang có bệnh nhân, tạm thời không thể đi được. Cậu ở bệnh viện nào, tôi sẽ bảo Bao Huân đến đó ngay!”
Vương Hâm ngó nghiêng nhìn xung quanh: “Không cần tìm, anh ấy đã ở đây rồi. Giờ chắc đang giúp em đi nộp tiền nhập viện!”
Dĩ nhiên Du Thiên Dã không biết tình hình cụ thể, cũng không muốn nói nhiều cùng Vương Hâm: “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết mình đang ở bệnh viện nào đi, lát nữa tôi bận xong thì đến tìm cậu!”
Vương Hâm dõng dạc đọc tên bệnh viện, sau khi cúp máy, cậu ngồi an vị trên xe lăn nghiên cứu bánh xe lắp hai bên. Nộp tiền xong, Bao Huân trở lại thấy Vương Hâm đang dùng tay nghịch ngợm bánh xe lăn liền cả giận, nói: “Tửu lượng kém như vậy còn khoe khoang làm gì? Giờ thì hay rồi, ngài uống say rồi tự coi mình là Hoàng Phi Hồng có khả năng khinh công cừ khôi phải không?! Đứng từ vị trí cao mười bậc thang nhảy thẳng xuống dưới, tôi vẫn đang thắc mắc sao cậu chỉ bị gãy chân thôi?”
Vương Hâm lườm Bao Huân với ánh mắt đầy giận dữ: “Anh còn châm chọc em à? Suy cho cùng thì anh mới là tên đầu sỏ gây chuyện!”
Bao Huân “ha” một tiếng: “Cậu đừng chụp mũ lung tung, có liên quan gì đến tôi sao?! Tại cậu đêm hôm khuya khoắt gọi tôi đi uống rượu, tôi vừa bàn chuyện xong với người ta, vốn đang lái xe đi trên đường cơ bản không thể uống, chính cậu uống hết chén này đến chén khác, hỏi có chuyện gì thì cậu không chịu nói, uống đến mơ mơ màng màng đến cả phương hướng cũng không tìm được. Vất vả lắm tôi mới đưa cậu xuống dưới sân, chỉ trong thời gian dừng xe mà cậu đã có thể ngã xuống từ hơn mười bậc thang cạnh bể phun nước. Lúc đó, tôi tận mắt trông thấy cậu ngã mà, chẳng khác nào một con diều hâu, rầm một tiếng và rơi xuống mặt đất, đêm đã khuya nên tiếng rầm đó lớn lắm nha!”
Vương Hâm lườm Bao Huân cùng vẻ oán giận: “Dù sao cũng phải trách anh, anh bị thần kinh sao? Nửa đêm rồi, ai còn thèm đi trộm cái xe của anh, tại sao không đưa em lên hẳn trên xe?”
Bao Huân vội xin hàng: “Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, phải trách tôi!” Sau đó chỉ vào quầng mắt thâm đen của mình: “Không có công lao cũng có khổ lao mà, cậu ngã đến gãy cả chân mà vẫn u mê mụ mẫm ngả trái ngả phải, tôi có được dễ dàng không? Vác cậu đến đây, hầu hạ suốt một đêm ở phòng cấp cứu, đến cả thời gian ngủ gật cũng không có!”
Vương Hâm nhìn bộ dạng uể oải không chịu đựng nổi của Bao Huân. Một anh chàng đẹp trai vốn oai phong dũng mãnh là thế mà giờ này chẳng khác nào quả dưa chuột héo, trong mắt đầy tơ máu, chợt thở dài thườn thượt: “Chẳng có cách nào, ai bảo chúng ta là anh em chứ!”bg-ssp-{height:px}
Bao Huân cảm thấy Vương Hâm nói chuyện rất khó hiểu, chắc chắn là vì chưa hết cơn say rượu, anh cũng không tính toán thêm nữa: “Thôi được, giờ đã có giường rồi, tôi đưa cậu về phòng bệnh nhé!”
Vương Hâm gật đầu, giơ thẳng tay về phía trước, hô to: “Tránh ra, nước sôi đây!” khiến bệnh nhân và người nhà đi ngang qua họ phải đưa mắt nhìn. Bao Huân đi cạnh cười mắng: “Vừa tiêm cho một mũi morphine mà sao hưng phấn thế?!” rồi đẩy xe lăn của Vương Hâm về phía khu nội trú.
Vương Hâm vừa gãy chân ngay tức thì trung tâm trồng răng của Du Thiên Dã đã cuống quýt hết cả lên. Thời gian này, bệnh nhân trồng răng càng lúc càng nhiều, chẳng hạn chỉ trong một buổi chiều ngày hôm nay, ba phòng phẫu thuật đều được chuẩn bị tốt, theo kế hoạch là sẽ tiến hành phẫu thuật cùng lúc. Tất cả các bác sĩ mổ chính, trợ lý và y tá đều được tận dụng tối đa, trong một chốc một lát không thể tìm được người thay thế. Thế là, tất cả các ca bệnh trồng răng kỳ thứ hai vào sáng nay của Vương Hâm đều đổ lên đầu Du Thiên Dã, vì vậy nửa ngày nay anh bận tối tăm mặt mũi. Buổi trưa, đúng lúc anh đang phát sầu thì Đặng Vĩ tới than thở với Du Thiên Dã: “Lão Du, làm theo chủ ý của ai mà nhận mấy đứa dở hơi vào đây vậy? Không phải tôi đã sớm nói với anh tuyệt đối không nhận những sinh viên mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm lâm sàng sao?”
(Chú thích: Một bệnh nhân trồng răng thường phải đến gặp bác sĩ lần (như tái khám đối với các bệnh khác). Ở đây dùng từ “kỳ thứ nhất, kỳ thứ hai, kỳ thứ ba có nghĩa là lần hẹn thứ nhất, lần hẹn thứ hai, lần hẹn thứ ba)
Nghe đến đây, Du Thiên Dã liền có cảm giác nhức đầu: “Anh không hài lòng với ai? Anh nói mấy người mới tới đó hả? Năm nay, khu vực Bắc Kinh của chúng ta tuyển bốn người mới, mỗi người được phân vào một phòng khám. Những người khác đều không thấy nói gì sao tôi chỉ thấy mình anh than vãn vậy?”
Đặng Vĩ vẫn chưa nguôi giận: “Đó là vì họ không dám nói mà thôi. Nói về con bé tên Đường Uyển kia đi, chẳng biết trong đầu nó chứa những gì mà hôm nay hỏi tôi một đống câu hỏi vớ vẩn, linh tinh, thực sự tôi không chịu nổi nữa!”
Du Thiên Dã than thở: “Giờ coi như tôi đã hiểu vì sao năm đó anh được giữ lại trường giảng dạy mà lại chọn ra ngoài làm bác sĩ rồi, cơ bản anh không thích hợp với nghiệp truyền thụ kiến thức. Đường Uyển đó không phải mới tốt nghiệp sao, những kinh nghiệm lâm sàng cô ta chưa đủ thì anh nên từ từ dạy dỗ mới phải chứ!”
Đặng Vĩ vẫn rất giận: “Phải dạy đến bao giờ đây? Anh hãy trả lời tôi xem chỗ chúng ta có thể để một người có kiến thức mù mờ, thiếu kinh nghiệm đến khám chữa cho bệnh nhân được không, nếu xảy ra chuyện gì thì ai đứng mũi chịu sào đây?”
Du Thiên Dã thực sự không chịu nổi sự phiền hà này nữa: “Nghĩ thoáng ra đi. Có ý kiến gì mời anh đi tìm lão gia nhé, người là ông ấy tuyển vào, tôi chỉ chịu trách nhiệm chấp hành thôi. Vả lại, chỗ tôi còn đang gặp rắc rối đây, Vương Hâm ngã gãy chân, tôi còn chưa biết tìm ai làm trợ lý cho mình trong cuộc phẫu thuật chiều nay đây!”
Đặng Vĩ rất ngạc nhiên: “Vương Hâm bị ngã gãy chân? Thằng nhóc này chơi trò gì vậy?!”
Du Thiên Dã xị mặt: “Đúng là càng bận thì càng loạn. Chiều nay anh không bận gì thì đến làm trợ lý cho tôi được không? Những người khác tôi đều không vừa ý.”
Đặng Vĩ tỏ vẻ ái ngại: “Chiều nay tôi đã kín lịch rồi, sao có thể tranh thủ thời gian giúp anh đây? Đúng rồi, hay tôi mượn cho anh một người nhé, người ta vừa dũng cảm vừa có kiến thức cơ bản, trước đây cũng đã từng làm trợ lý, chắc làm trợ lý cho anh thì không vấn đề gì đâu. Nhưng tôi nói trước nhé, đừng có cướp mất người của tôi đấy!”
Du Thiên Dã ngạc nhiên: “Sao tôi không biết bên anh có một ‘nhân vật’ như thế nhỉ? Ai vậy?”
Đặng Vĩ dương dương tự đắc: “Anh không biết thật sao, người tôi tìm cho anh chính là Trần Lãng. Cô gái trẻ này quả không tệ, vừa để cô ấy làm riêng là lập tức làm được ngay, trước đây đã từng làm trợ lý trồng răng cho một bạn học cũ của tôi, lần này anh mở rộng tầm mắt chưa?!”
Du Thiên Dã hơi ngỡ ngàng, do dự một lát rồi lắc đầu: “Nếu là cô ấy thì thôi đi.”
Đặng Vĩ hơi khó chịu: “Sao anh lại có thành kiến với cô ấy như vậy nhỉ? Tôi thấy cô gái tên Trần Lãng này rất tuyệt, có khả năng, thông minh, nhanh nhẹn hoạt bát, khả năng tạo lập quan hệ với người bệnh rất tốt, sao anh lại thấy cô ấy chướng mắt được chứ?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Tôi có nói cô ấy không tốt đâu? Kể cả năng lực của cô ấy có cao cường đến đâu đi nữa thì lão Đặng à, tôi đã bao giờ nhận bác sĩ nữ đâu?”
Đặng Vĩ cảm thấy lý do này hết sức buồn cười: “Tôi thấy anh đúng là mắc bệnh rồi! Ở Hạo Khang, số bác sĩ nữ không ít hơn bác sĩ nam, có thể nói là đâu đâu cũng có nữ giới, chỉ có anh bướng bỉnh, cần gì phải duy trì quan điểm cổ lỗ sĩ ấy? Lửa sắp cháy đến nơi rồi mà anh vẫn còn do do dự dự, giỏi thật đấy!”
Du Thiên Dã cũng có cảm giác nếu mình còn nói nữa thì hơi quá đáng, ngập ngừng bảo: “Thôi được, vậy anh gọi Trần Lãng tới đây giúp tôi, tôi nói chuyện với cô ta thử xem!”
P.S: Xin lỗi các bạn vì đã mấy tuần không đăng bài. Mình bận quá nên bỏ bê nhiệm vụ. Hì hì, mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé