Du Thiên Dã xoay vô lăng điều khiển chiếc Passat phóng nhanh trên đường phố. Anh cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang nửa gương mặt nhìn nghiêng của Trần Lãng đang ngồi ở vị trí ngay cạnh ghế lái.
Sau cái ôm kéo dài thật lâu trong công viên ban nãy, hai người đều cảm nhận được không khí lúng túng bao trùm cả hai và thoáng chút mập mờ. Vì vậy trên đường Du Thiên Dã đưa về nhà, Trần Lãng không dám đáp trả ánh nhìn thỉnh thoảng liếc sang của anh, chỉ ngay ngắn ngồi trên vị trí ghế lái phụ, liên tục nghiêng đầu về bên phải chăm chú theo dõi cảnh đêm chuyển động ngoài cửa sổ. Đêm Bắc Kinh đầu mùa thu, những người đang thả bước dạo bộ thoạt nhìn đều có vẻ thảnh thơi, thoải mái; có một số người tụ tập ngồi trên lề đường: uống bia, ăn thịt dê xiên, loáng thoáng truyền đến tiếng cười nói rộn ràng... Dù cảnh tượng trước mắt cô không ngừng thay hình đổi dạng nhưng trong đầu tl hình ảnh hiện lên hết lần này đến lần khác đều là những ngày tháng vbv ở bên mình từ nhỏ đến lớn, từ khi bi bô học nói đến lúc trưởng thành... tất cả những tháng ngày nhuốm màu thời gian mà họ cùng trải qua.
Du Thiên Dã cũng thoáng chút hối hận, hành động nảy sinh do xúc động nhất thời ban nãy không khéo còn bị Trần Lãng cho là giậu đổ bìm leo. Sở dĩ vì vậy anh mới thỉnh thoảng đưa mắt liếc sang Trần Lãng ngồi bên mình bằng vẻ chột dạ. Nhận ra nét mặt cô thảng thốt, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, như được bay vào cõi bồng lau hư ảo, chẳng mảy may nhận thức được nỗi lo ngại, thấp thỏm của anh. Lòng khẽ thở dài Du Thiên Dã tiếp tục lái xe trong tâm trạng thất thường, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được khiến trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Xe hơi lướt nhanh về phía trước, cuối cùng Du Thiên Dã cũng cất lời: “Ngày mai không cần đi làm, cô nên tìm xem rốt cuộc bố mình đang nằm bệnh viện nào, xử lý tốt việc nhà đã.”
Bấy giờ Trần Lãng mới rời khỏi thế giới suy nghĩ của riêng mình, có phần do dự, có phần mong mỏi: “Nhưng sáng mai anh có hai cuộc phẫu thuật trồng răng mà?”
Du Thiên Dã ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không vấn đề gì, hai ngày nay bác sĩ Hoàng đang nghỉ phép, tôi có thể mượn tạm trợ lý của anh ấy!”
Lúc này Trần Lãng mới thoải mái, bèn gật đầu.
Du Thiên Dã đưa Trần Lãng tới dưới sân tiểu khu nhà cô, Trần Lãng tháo dây an toàn, tay phải nắm chốt mở cửa xe, đang định kéo mở thì bỗng nghe thấy tiếng Du Thiên Dã cất lên từ phía sau: “Trần Lãng, khoan đã.”
Chưa quay đầu, Trần Lãng đã nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Thực ra… Cái ôm tối nay không phải bỗng nhiên xảy ra đâu.”
Đối với Du Thiên Dã mà nói câu thông báo này thực sự vượt quá những điều cần giải thích trong hành vi ngày thường của anh. Nhưng đối với người không có tâm trạng như Trần Lãng thì nó là bất ngờ, bất ngờ đến nỗi từ trái tim đến cơ thể cô đều giật mình. Nét mặt cô hơi tái đi, đầu óc mông muội, từ từ quay đầu nhìn thẳng vào cặp mắt Du Thiên Dã, trong đó có sự quả quyết, kiên định, còn có cả nét dịu dàng hơi lạ lẫm mà cô mong mỏi từ lâu. Vẫn chưa kịp nói gì, Trần Lãng đã nghe thấy tiếng gõ nhẹ lên cửa kính xe , hai người cùng quay ra nhìn thì trông thấy gương mắt nhỏ nhắn của Trần Tụng trên đó, cô nàng đang cẩn thận nhìn vào bên trong với vẻ dò xét.
Trần Lãng vội vàng đẩy cửa và bước xuống khỏi xe. Trần Tụng tỏ vẻ như không có việc gì, cười hì hì nhìn chị gái: “Có phải em cản trở hai người không vậy?”
Trần Lãng không tiếp lời, nhìn trái ngó phải rồi nói: “Cứ tưởng trốn ở góc nào khóc nhè rồi. Tìm cô trong công viên nửa ngày trời, điện thoại cũng không gọi được luôn!”
Trần Tụng nhún vai vẻ vô tội: “Em về lâu rồi, thế mà lại không cầm chìa khóa, điện thoại thì hết pin!”
Du Thiên Dã cũng xuống xe chào hỏi Trần Tụng, liếc nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Đừng nghĩ nhiều quá, chú ý sức khỏe. Cô cũng không nên gấp gáp quá, phải nghỉ ngơi cho tốt đấy!”
Trần Tụng đưa mắt nhìn theo bóng dáng Du Thiên Dã bước lên xe rồi lái xe ra khỏi cổng khu nhà. Cô nàng dựa lên người chị gái, cười khà khà bảo: “Có phải có tình hình gì mới rồi không?”
Trần Lãng coi như không nghe thấy, kéo Trần Tụng vào khu nhà, vội vàng hỏi: “Bố mẹ vẫn chưa về à?”
Trần Tụng chưa hề biết chuyện, chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa về. Dạo này bố mẹ làm sao đó, hành vi khác thường.”
Trần Lãng nhấn nút thang máy, vẻ mặt hơi nóng vội, mắt càng không ngừng dán vào các con số thay đổi trên bảng điện tử, không nói năng gì. Tuy vậy, Trần Tụng còn thiếu kiên nhẫn hơn, dò hỏi: “Chị à, buổi liên hoan hôm nay giải tán rồi à?”
Trần Lãng bất an ừm một tiếng, một lát sau các dây thần kinh trong não bộ mới nối liền: “Chị quên chưa hỏi, em và Vương Hâm chơi trò gì vậy? Sao hôm nay em giận ghê thế? Nói đi là đi luôn, hại chị phải ra ngoài tìm.”
Vừa nghe thấy cái tên Vương Hâm, Trần Tụng lập tức thấy buồn phiền: “Tên tiểu tử đó đúng là chẳng ra sao. Chị, sau này đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt em nữa.”
Trần Lãng liếc Trần Tụng, nói qua loa: “Nó cũng vớ vẩn thật đấy, rõ ràng cố tình tìm một cô đồng hương đến chọc giận em, rồi còn nói những câu quá đáng!”
Trần Tụng tròn mắt, nói với vẻ nghi hoặc: “Anh ta cố tình chọc giận em sao?”
Trần Lãng thở dài, giải quyết nỗi nghi hoặc của em gái: “Mày ngốc thật, đến thế mà vẫn chưa hiểu ra hay sao? Vương Hâm chắc chắn rất để ý mày, nếu không sẽ không diễn vở kịch giương đông kích tây đó.”
Trần Tụng lườm thật sắc: “Nếu vậy thì chắc chắn anh ta bị bệnh, sao không nói thẳng với em?”
Trần Lãng thầm đồng cảm với Vương Hâm, giễu cợt bảo: “Chẳng phải mày từng hùng hồn tuyên bố với nó rằng mày thích Bao công tử sao? Người ta nào muốn tự làm mình mất thể diện?”
Trần Tụng từ từ quay sang: “Em thích ‘văn võ toàn tài’ nhưng cũng thích rất nhiều người khác, thì sao?”
Cuối cùng thang máy cũng ngừng lại, Trần Lãng kéo Trần Tụng đến trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, quả nhiên trong nhà tối om như mực, yên tĩnh không một tiếng động. Tuy sớm đã biết trước kết quả này nhưng lòng Trần Lãng vẫn lạnh đi nửa phần. Trần Lãng quay đầu sang nhìn Trần Tụng, đắn đo có nên nói chuyện của Vu Bác Văn cho em gái không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên chờ đến khi gặp trực tiếp Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm thì hơn, vì vậy cô tiếp tục đề tài đang dang dở: “Hình như em đâu có nói như vậy, trước đó không lâu còn gọi điện cho Bao công tử nữa phải không?”
Trần Tụng buồn bã, ỉu xìu nói: “Chị còn chưa hiểu tính em hay sao, lúc nào chẳng thích hết người này đến người khác. Hơn nữa, nghĩ thế nào em vẫn thấy ‘Văn võ toàn tài’ không mặn mà gì với em.”
Đầu Trần Lãng đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để liên lạc với Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm, vừa thuận miệng hỏi: “Thế anh ta mặn mà với ai?”
Trần Tụng chớp chớp đôi mắt to tròn, từ tốn nói: “Em cảm thấy người đó là chị!”
Trong buổi tối đau lòng hơn bao giờ hết này, Trần Lãng không nén được nụ cười khổ sở, đập nhẹ lên đầu Trần Tụng: “Kết luận này của mày rất không đáng tin, sao có thể như vậy được?”
Trần Tụng không phục, định tiếp tục giảng giải đạo lý thì bỗng có tiếng chuông điện thoại cố định. Trần Lãng dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay tới bắt máy, điều này khiến Trần Tụng vô cùng bàng hoàng.
Chỉ nghe thấy một tràng dài những tiếng “dạ” vang lên từ miệng Trần Lãng, cuối cùng là câu nói: “Vâng thưa mợ, con biết rồi, con qua ngay đây.”
Trần Tụng thấy Trần Lãng cúp điện thoại liền nghi hoặc hỏi: “Sao mợ lại gọi tới đây?”
Lòng Trần Lãng phập phồng gợn sóng nhưng không biểu hiện quá nhiều trên nét mặt, thoáng chút do dự, cuối cùng cô kể toàn bộ nội dung cú điện thoại của Trần Lập Hải vừa nãy cho Trần Tụng nghe, cuối cùng bổ sung thêm: “Vì vậy mợ dẫn cả Đào Đào, hôm nay vừa bay về tới Bắc Kinh.”
Trần Tụng càng hoảng hốt hơn nhưng vẫn còn chút nghi hoặc: “Sao mợ lại tìm chị bây giờ? Có việc gì không để đến mai được sao?”
Trần Lãng cắn môi, khẽ nói: “Mợ nói mợ đã quyết định về đây một thời gian nhưng không thông báo cho ai, hiện giờ mợ và Đào Đào đang ở khách sạn, hỏi chị có biết, rốt cuộc…” Dừng một chút mới nói tiếp: “Rốt cuộc, cậu đang ở bệnh viện nào không?”
Bỗng Trần Tụng chợt hiểu ra, quả quyết nói: “Em đi cùng chị. Để một mình chị ra ngoài, em cũng không yên tâm.”
Du Thiên Dã xoay vô lăng điều khiển chiếc Passat phóng nhanh trên đường phố. Anh cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng liếc sang nửa gương mặt nhìn nghiêng của Trần Lãng đang ngồi ở vị trí ngay cạnh ghế lái.
Sau cái ôm kéo dài thật lâu trong công viên ban nãy, hai người đều cảm nhận được không khí lúng túng bao trùm cả hai và thoáng chút mập mờ. Vì vậy trên đường Du Thiên Dã đưa về nhà, Trần Lãng không dám đáp trả ánh nhìn thỉnh thoảng liếc sang của anh, chỉ ngay ngắn ngồi trên vị trí ghế lái phụ, liên tục nghiêng đầu về bên phải chăm chú theo dõi cảnh đêm chuyển động ngoài cửa sổ. Đêm Bắc Kinh đầu mùa thu, những người đang thả bước dạo bộ thoạt nhìn đều có vẻ thảnh thơi, thoải mái; có một số người tụ tập ngồi trên lề đường: uống bia, ăn thịt dê xiên, loáng thoáng truyền đến tiếng cười nói rộn ràng... Dù cảnh tượng trước mắt cô không ngừng thay hình đổi dạng nhưng trong đầu tl hình ảnh hiện lên hết lần này đến lần khác đều là những ngày tháng vbv ở bên mình từ nhỏ đến lớn, từ khi bi bô học nói đến lúc trưởng thành... tất cả những tháng ngày nhuốm màu thời gian mà họ cùng trải qua.
Du Thiên Dã cũng thoáng chút hối hận, hành động nảy sinh do xúc động nhất thời ban nãy không khéo còn bị Trần Lãng cho là giậu đổ bìm leo. Sở dĩ vì vậy anh mới thỉnh thoảng đưa mắt liếc sang Trần Lãng ngồi bên mình bằng vẻ chột dạ. Nhận ra nét mặt cô thảng thốt, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, như được bay vào cõi bồng lau hư ảo, chẳng mảy may nhận thức được nỗi lo ngại, thấp thỏm của anh. Lòng khẽ thở dài Du Thiên Dã tiếp tục lái xe trong tâm trạng thất thường, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên được khiến trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Xe hơi lướt nhanh về phía trước, cuối cùng Du Thiên Dã cũng cất lời: “Ngày mai không cần đi làm, cô nên tìm xem rốt cuộc bố mình đang nằm bệnh viện nào, xử lý tốt việc nhà đã.”
Bấy giờ Trần Lãng mới rời khỏi thế giới suy nghĩ của riêng mình, có phần do dự, có phần mong mỏi: “Nhưng sáng mai anh có hai cuộc phẫu thuật trồng răng mà?”
Du Thiên Dã ngẫm nghĩ hồi lâu: “Không vấn đề gì, hai ngày nay bác sĩ Hoàng đang nghỉ phép, tôi có thể mượn tạm trợ lý của anh ấy!”
Lúc này Trần Lãng mới thoải mái, bèn gật đầu.
Du Thiên Dã đưa Trần Lãng tới dưới sân tiểu khu nhà cô, Trần Lãng tháo dây an toàn, tay phải nắm chốt mở cửa xe, đang định kéo mở thì bỗng nghe thấy tiếng Du Thiên Dã cất lên từ phía sau: “Trần Lãng, khoan đã.”
Chưa quay đầu, Trần Lãng đã nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Thực ra… Cái ôm tối nay không phải bỗng nhiên xảy ra đâu.”
Đối với Du Thiên Dã mà nói câu thông báo này thực sự vượt quá những điều cần giải thích trong hành vi ngày thường của anh. Nhưng đối với người không có tâm trạng như Trần Lãng thì nó là bất ngờ, bất ngờ đến nỗi từ trái tim đến cơ thể cô đều giật mình. Nét mặt cô hơi tái đi, đầu óc mông muội, từ từ quay đầu nhìn thẳng vào cặp mắt Du Thiên Dã, trong đó có sự quả quyết, kiên định, còn có cả nét dịu dàng hơi lạ lẫm mà cô mong mỏi từ lâu. Vẫn chưa kịp nói gì, Trần Lãng đã nghe thấy tiếng gõ nhẹ lên cửa kính xe , hai người cùng quay ra nhìn thì trông thấy gương mắt nhỏ nhắn của Trần Tụng trên đó, cô nàng đang cẩn thận nhìn vào bên trong với vẻ dò xét.
Trần Lãng vội vàng đẩy cửa và bước xuống khỏi xe. Trần Tụng tỏ vẻ như không có việc gì, cười hì hì nhìn chị gái: “Có phải em cản trở hai người không vậy?”
Trần Lãng không tiếp lời, nhìn trái ngó phải rồi nói: “Cứ tưởng trốn ở góc nào khóc nhè rồi. Tìm cô trong công viên nửa ngày trời, điện thoại cũng không gọi được luôn!”
Trần Tụng nhún vai vẻ vô tội: “Em về lâu rồi, thế mà lại không cầm chìa khóa, điện thoại thì hết pin!”
Du Thiên Dã cũng xuống xe chào hỏi Trần Tụng, liếc nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Đừng nghĩ nhiều quá, chú ý sức khỏe. Cô cũng không nên gấp gáp quá, phải nghỉ ngơi cho tốt đấy!”
Trần Tụng đưa mắt nhìn theo bóng dáng Du Thiên Dã bước lên xe rồi lái xe ra khỏi cổng khu nhà. Cô nàng dựa lên người chị gái, cười khà khà bảo: “Có phải có tình hình gì mới rồi không?”
Trần Lãng coi như không nghe thấy, kéo Trần Tụng vào khu nhà, vội vàng hỏi: “Bố mẹ vẫn chưa về à?”
Trần Tụng chưa hề biết chuyện, chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa về. Dạo này bố mẹ làm sao đó, hành vi khác thường.”
Trần Lãng nhấn nút thang máy, vẻ mặt hơi nóng vội, mắt càng không ngừng dán vào các con số thay đổi trên bảng điện tử, không nói năng gì. Tuy vậy, Trần Tụng còn thiếu kiên nhẫn hơn, dò hỏi: “Chị à, buổi liên hoan hôm nay giải tán rồi à?”
Trần Lãng bất an ừm một tiếng, một lát sau các dây thần kinh trong não bộ mới nối liền: “Chị quên chưa hỏi, em và Vương Hâm chơi trò gì vậy? Sao hôm nay em giận ghê thế? Nói đi là đi luôn, hại chị phải ra ngoài tìm.”
Vừa nghe thấy cái tên Vương Hâm, Trần Tụng lập tức thấy buồn phiền: “Tên tiểu tử đó đúng là chẳng ra sao. Chị, sau này đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt em nữa.”bg-ssp-{height:px}
Trần Lãng liếc Trần Tụng, nói qua loa: “Nó cũng vớ vẩn thật đấy, rõ ràng cố tình tìm một cô đồng hương đến chọc giận em, rồi còn nói những câu quá đáng!”
Trần Tụng tròn mắt, nói với vẻ nghi hoặc: “Anh ta cố tình chọc giận em sao?”
Trần Lãng thở dài, giải quyết nỗi nghi hoặc của em gái: “Mày ngốc thật, đến thế mà vẫn chưa hiểu ra hay sao? Vương Hâm chắc chắn rất để ý mày, nếu không sẽ không diễn vở kịch giương đông kích tây đó.”
Trần Tụng lườm thật sắc: “Nếu vậy thì chắc chắn anh ta bị bệnh, sao không nói thẳng với em?”
Trần Lãng thầm đồng cảm với Vương Hâm, giễu cợt bảo: “Chẳng phải mày từng hùng hồn tuyên bố với nó rằng mày thích Bao công tử sao? Người ta nào muốn tự làm mình mất thể diện?”
Trần Tụng từ từ quay sang: “Em thích ‘văn võ toàn tài’ nhưng cũng thích rất nhiều người khác, thì sao?”
Cuối cùng thang máy cũng ngừng lại, Trần Lãng kéo Trần Tụng đến trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, quả nhiên trong nhà tối om như mực, yên tĩnh không một tiếng động. Tuy sớm đã biết trước kết quả này nhưng lòng Trần Lãng vẫn lạnh đi nửa phần. Trần Lãng quay đầu sang nhìn Trần Tụng, đắn đo có nên nói chuyện của Vu Bác Văn cho em gái không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên chờ đến khi gặp trực tiếp Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm thì hơn, vì vậy cô tiếp tục đề tài đang dang dở: “Hình như em đâu có nói như vậy, trước đó không lâu còn gọi điện cho Bao công tử nữa phải không?”
Trần Tụng buồn bã, ỉu xìu nói: “Chị còn chưa hiểu tính em hay sao, lúc nào chẳng thích hết người này đến người khác. Hơn nữa, nghĩ thế nào em vẫn thấy ‘Văn võ toàn tài’ không mặn mà gì với em.”
Đầu Trần Lãng đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để liên lạc với Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm, vừa thuận miệng hỏi: “Thế anh ta mặn mà với ai?”
Trần Tụng chớp chớp đôi mắt to tròn, từ tốn nói: “Em cảm thấy người đó là chị!”
Trong buổi tối đau lòng hơn bao giờ hết này, Trần Lãng không nén được nụ cười khổ sở, đập nhẹ lên đầu Trần Tụng: “Kết luận này của mày rất không đáng tin, sao có thể như vậy được?”
Trần Tụng không phục, định tiếp tục giảng giải đạo lý thì bỗng có tiếng chuông điện thoại cố định. Trần Lãng dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay tới bắt máy, điều này khiến Trần Tụng vô cùng bàng hoàng.
Chỉ nghe thấy một tràng dài những tiếng “dạ” vang lên từ miệng Trần Lãng, cuối cùng là câu nói: “Vâng thưa mợ, con biết rồi, con qua ngay đây.”
Trần Tụng thấy Trần Lãng cúp điện thoại liền nghi hoặc hỏi: “Sao mợ lại gọi tới đây?”
Lòng Trần Lãng phập phồng gợn sóng nhưng không biểu hiện quá nhiều trên nét mặt, thoáng chút do dự, cuối cùng cô kể toàn bộ nội dung cú điện thoại của Trần Lập Hải vừa nãy cho Trần Tụng nghe, cuối cùng bổ sung thêm: “Vì vậy mợ dẫn cả Đào Đào, hôm nay vừa bay về tới Bắc Kinh.”
Trần Tụng càng hoảng hốt hơn nhưng vẫn còn chút nghi hoặc: “Sao mợ lại tìm chị bây giờ? Có việc gì không để đến mai được sao?”
Trần Lãng cắn môi, khẽ nói: “Mợ nói mợ đã quyết định về đây một thời gian nhưng không thông báo cho ai, hiện giờ mợ và Đào Đào đang ở khách sạn, hỏi chị có biết, rốt cuộc…” Dừng một chút mới nói tiếp: “Rốt cuộc, cậu đang ở bệnh viện nào không?”
Bỗng Trần Tụng chợt hiểu ra, quả quyết nói: “Em đi cùng chị. Để một mình chị ra ngoài, em cũng không yên tâm.”