Sau khi ra khỏi khu nhà của Trần Lãng không bao lâu, Du Thiên Dã lấy di động ra gọi cho Vương Hâm nhưng rất lâu vẫn không có người nghe. Du Thiên Dã suy nghĩ một lát rồi kêu tài xế chuyển hướng đi, chạy nhanh về khu nhà nơi Vương Hâm đang ở.
Nhưng hình như Vương Hâm chưa về nhà, Du Thiên Dã gõ cửa thật lâu mà không có ai mở cửa, anh đành xuống lầu. Lúc đang chờ thang máy, anh nghe thấy có tiếng lon nhôm rơi xuống đất phát ra từ cầu thang. Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng động ấy rất vang vọng và dễ lọt vào tai.
Vừa kéo cửa cầu thang, Du Thiên Dã đã thấy Vương Hâm mặt mũi rầu rĩ ngồi trên bậc thang, nửa dựa vào tường, đang chiến đấu với một túi ni-lon đầy ắp những lon bia. Du Thiên Dã dở khóc dở cười, cất tiếng gọi: “Vương Hâm, sao cậu lại trốn ở đây?”
Nghe thấy tiếng nói của Du Thiên Dã, Vương Hâm chẳng chút ngạc nhiên, chắc vì uống say nên có vẻ hơi ngơ ngác, buồn bã nói: “Chỗ này không có người.”
Du Thiên Dã túm Vương Hâm toàn thân nồng nặc mùi bia lên: “Về nhà. Trong nhà cũng không có người.”
Vương Hâm giãy giụa, nói oang oang: “Ai… ai nói vậy, trong nhà toàn người là người, đám ranh con trong Oai phong đều ở đó cả. Em… Chính em đã gọi chúng nó đến, còn nói với chúng nó rằng: Các huynh đệ ơi, cuối cùng Trần Tụng cũng là bạn gái tôi rồi. Bây giờ chúng nó đã đi đâu, chúng nó còn đang chờ để cười em, chúng nó nói em ba hoa vừa thôi, Trần Tụng nhà người ta cơ bản chưa bao giờ là gì của em cả, rõ ràng đang làm bạn gái của ông sếp Hoàng Thượng.”
Du Thiên Dã chau mày. Đúng là say rượu thật rồi. Anh đành lấy chìa khóa nhà từ trong người Vương Hâm rồi đưa cậu ta về, bất giác than vãn: “Uống nhiều thế làm gì cơ chứ? Uống nhiều chẳng lẽ lại giải quyết được vấn đề?”
Vương Hâm đứng vững, lắc đầu: “Có lẽ vậy. Lần trước em uống say rồi bị gãy chân, thế là Trần Tụng ngày nào cũng đến với em.”
Nghe thấy Vương Hâm lảm nhảm lung tung, Du Thiên Dã càng thấy bực mình, anh nhanh tay mở cửa, đưa Vương Hâm vào phòng ngủ rồi ném thẳng lên giường. Bấy giờ Vương Hâm mới ngoan ngoãn hơn một chút, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm lấy cái giường, không nói năng gì nữa.
Du Thiên Dã ngồi trong phòng thêm một lát, anh suy nghĩ rồi để lại một tờ giấy cho Vương Hâm, đại ý là ngày mai tôi đi dạy ở ngoài, cậu không cần phải đi làm, nếu thấy không khỏe thì khi nào khỏi hẳn hãy đến. Đang viết được một nửa thì Vương Hâm vốn đang nằm trên giường lại ngồi bật dậy, hát hai câu “Kiss, kiss, kiss, kiss you, nụ hôn chân thật, khiến anh thấy không thật, nụ hôn chân thật nhất.” Gào rú đến khản giọng.
Du Thiên Dã giật mình, nhưng Vương Hâm lại ngã xuống giường, ngủ say đến bất tỉnh nhân sự.
Hai chị em Trần Lãng và Trần Tụng cũng không rảnh rỗi. Trần Lãng vốn không có ý định hỏi về chuyện xảy ra giữa Vương Hâm và Trần Tụng nên cô chỉ bật đèn bàn với luồng ánh sáng vàng tù mù, nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc cuốn tạp chí về trồng răng mà Du Thiên Dã đưa mình nhưng có vẻ như không tài nào tập trung nổi, thỉnh thoảng cô lại đánh mắt nhìn về phía Trần Tụng. Sau khi về nhà, Trần Tụng hơi kỳ quặc, không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ ngẩn ngơ ngồi xếp bằng trên chiếc giường còn lại, chẳng khác nào một pho tượng Phật, ánh mắt đờ đẫn, chẳng nói chẳng rằng.
Trần Tụng giữ tư thế của Phật đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Lãng không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn hỏi: “Nói xem nào, tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tụng liếc nhìn Trần Lãng, mặt chẳng đổi sắc rồi lại quay đi, tiếp tục nín thinh im lặng.
Trần Lãng thở dài, nói: “Hai đứa tụi bay đúng là oan gia ngõ hẹp. Cứ hành hạ nhau mãi thôi.”
Cuối cùng Trần Tụng cũng nói chuyện, nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve, lẩm bẩm: “Ai là oan gia ngõ hẹp với anh ta chứ?”
Trần Lãng trợn mắt: “Còn chối à, thế vì sao cô lại đau lòng đến thế?”
Trần Tụng cắn môi, lại im lặng. Cô không chối, mà thực sự là không thể nói ra được. Thực ra kế hoạch được tiến hành vào tối nay đã là kế hoạch có tính sát thương nhỏ nhất sau sự đắn đo cân nhắc rất lâu của Trần Tụng, chỉ làm tổn thương chút xíu lòng tự trọng của Vương Hâm mà thôi. Nhưng sự việc mới diễn ra được một nửa thì đã đi chệch hướng là điều ngoài dự đoán của Trần Tụng. Khi nhìn thấy Vương Hâm mặt mũi bầm dập đi từ đồn công an ra, bản thân cô không hề thấy vui như tưởng tượng, mà chỉ có nỗi tự trách và đau lòng đến không sao nói ra thành lời.
Suy cho cùng là bước nào đã xảy ra vấn đề? Trần Tụng giữ bộ mặt cứng đờ, cô nhớ lại cảnh tượng ấy trong đầu một cách không cam lòng.
Khi cô nắm tay Vương Thượng vào cửa nhà hàng, khi nhận được ánh mắt hết sức ngỡ ngàng của Vương Hâm, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Khi cô giới thiệu với các bạn bè trong diễn đàn Oai phong rằng Vương Thượng chính là bạn trai của mình, khi nhìn thấy hai mắt Vương Hâm ngùn ngụt lửa giận, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Khi Vương Thượng làm theo đúng kế hoạch đã vạch ra, anh ta chẳng đếm xỉa đến những ánh mắt kỳ quặc của mọi người, mà nhẹ nhàng giắt lọn tóc bên mai cô ra phía sau tai, khi mọi người nhìn Vương Hâm bằng ánh mắt đồng cảm, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Nhưng tình hình đột ngột chuyển hướng như thế nào?
Hình như là lúc Vương Hâm đập bàn đứng dậy, cười lạnh và nói với cô: “Trần Tụng, cô mắc bệnh hay quên, hay chứng não úng thủy?”
Thế rồi cô đáp lại Vương Hâm một câu gì đó, à, chỉ trả lời một câu: “Chỉ sợ người bị não úng thủy là người khác kia, tôi thấy anh mới bị mắc chứng hoang tưởng ấy!”
Gân xanh trên cổ Vương Hâm nổi lên cuồn cuộn, rất lâu sau mới thốt lên với giọng bực bội: “Được rồi, xem như cô giỏi. Nhưng cô có mắt không thế? Hà hà, kén cá chọn canh cuối cùng lại chọn một gã đen thui như than!”
Lúc đó cô chỉ hơi liếc nhìn làn da ngăm đen có thể so với Cổ Thiên Lạc của Vương Thượng, rồi quay sang nhìn lên gương mặt đã trắng bệch đến xanh lét của Vương Hâm, rồi từ tốn đáp trả: “Đen thì có làm sao? Anh rất trắng trẻo, nhưng anh nghĩ cứ trắng là che lấp được tất cả nhược điểm sao?”
Sau khi câu nói này được thốt ra, ai nấy đều hết nói nổi.
Sau đó nữa, Vương Hâm mặt đỏ tía tai rồi kiên quyết đấu rượu với Vương Thượng, quyết phân cao phân thấp. Vương Thượng đang thể hiện giữa chừng thì thấy đôi mắt long sòng sọc của Vương Hâm nên hơi chùn bước, bắt đầu bỏ cuộc giữa đường. Vương Hâm đang nổi nóng sao có thể dung thứ cho hành vi này, lúc cô còn đang do dự thì mấy tiếng đùa cợt đã vang lên từ bàn bên cạnh, trong đó có một gã còn dè bỉu Vương Hâm mấy câu, chỉ vào mũi cậu mà nói: “Mày thật khiến đàn ông phải mất mặt, bị bạn gái đá thì thôi đi, sao phải lằng nhằng mãi như đàn bà thế hả? May mà mày không phải con tao, nếu không chắc tao đã bị mày làm cho tức hộc máu rồi!”
Câu nói này có khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Vương Hâm chẳng buồn nghĩ ngợi mà nhào tới luôn. Nhà hàng lập tức trở thành một bãi chiến trường.
Trần Tụng cảm thấy buổi tối hôm nay khép lại trong nhốn nháo, còn Trần Lãng cũng bị cuốn vào tình trạng rối bời vì Vu Bác Văn vừa gọi điện thoại đường dài cho cô, ngoài thông báo tình hình sức khỏe của mình, ông còn trình bày một cách tương đối ngắn gọn “bản kế hoạch” tương lai và sự nghiệp của Trần Lãng, đại ý là, dù sao việc Trần Lãng từ chức cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, tiếp theo nên học tiếp hay đến nha khoa Bác Văn, cô nên sớm tính toán và lo liệu chu toàn. Thực ra, hôm nay Trần Lãng vốn định sau khi Du Thiên Dã giải phẫu thành công sẽ nói với anh về chuyện mình phải tạm thời xin nghỉ việc nhưng không ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện nhốn nháo của Trần Tụng và Vương Hâm, nên đành phải hoãn lại. Lúc đang ngẩn ngơ thì điện thoại đổ chuông một tiếng, cô ngạc nhiên cầm di động lên xem thì thấy tin nhắn của Bao Huân, vẫn rất ngắn gọn: “Hôm nay trên buổi triển lãm nha khoa có trông thấy chiếc kính hiển vi chuyên dụng trong nha khoa, không biết em có thích không. Giờ nghỉ trưa nay tôi đến nhà thờ lớn Cologne, ở đó vừa trang nghiêm vừa tĩnh lặng.”
Trần Lãng mở to mắt nhìn thật lâu, không nhận ra điều gì qua những hàng chữ đó, trong lòng không khỏi than thầm: không phải Bao Huân được mệnh danh là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào thần phật sao, sao bỗng dưng lại nổi hứng đến nhà thờ?
Tối đó, hai chị em đều ôm tâm sự của riêng mình, trằn trọc suốt đêm.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hôm sau Trần Tụng vẫn đi làm như bình thường, theo cách nói của Vương Thượng thì là: chẳng những phải đi làm, mà còn phải trả tiền diễn xuất và phí tổn thất tinh thần khi bị giam giữ trong đồn công an. Trần Tụng trừng mắt nói: “Tiền thưởng tháng này anh còn chưa trả, tôi móc đâu ra tiền mà trả?”
Còn Trần Lãng, tất nhiên là tham gia đợt huấn luyện trồng răng ba ngày ngoài bệnh viện.
Là giáo viên giảng chính đầu tiên Du Thiên Dã đứng trên bục giảng toát lên một thứ khí chất khác, ít nhất trong mắt Trần Lãng, từng động tác nhỏ của anh đều lộ rõ vẻ tuấn tú. Du Thiên Dã thể hiện rất chuyên nghiệp, giọng nói hơi trầm, nhấn nhá rõ ràng, để phụ trợ cho bài giảng của mình anh còn trình chiếu ảnh chụp của các ví dụ thường gặp phải trong thực tế, khiến người nghe ai nấy đều tập trung và bị thu hút.
Nhưng hai buổi tiếp theo, trong lớp thường vang lên những âm thanh kỳ lạ, cô gái ngồi ở góc nổi bật nhất trong lớp liên tục giơ tay hỏi Du Thiên Dã những vấn đề mà theo Trần Lãng thấy, đó là những câu hỏi khá ngớ ngẩn. Một hai lần còn được, nhưng những câu hỏi được đưa ra liên tục không khỏi khiến mọi người nghi ngờ động cơ của cô gái trẻ đó. Du Thiên Dã liếc nhìn vẻ nhịn cười của Trần Lãng ngồi bên dưới, có lúc cô lại thoáng chau mày, anh chợt cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác khó chịu ấy đeo đẳng anh đến tận buổi trưa hôm sau mà vẫn không dịu đi, vì lúc mọi người ra ngoài ăn cơm thì cô gái kia lại tranh thủ ôm một quyển sách nói về trồng răng, chạy lên bục giảng, đề nghị Du Thiên Dã ký tên.
Du Thiên Dã ngạc nhiên: “Sách này không phải do tôi viết.”
Cô ả rất cố chấp: “Em biết sách này không phải thầy viết, em chỉ muốn có một chữ ký của thầy thôi.”
Du Thiên Dã bất đắc dĩ đành cầm bút viết tên mình lên trang bìa bên trong cuốn sách, sau đó liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang tỏ ra hết sức vồn vã, làn da trắng trẻo, mái tóc hơi ngắn nhưng mềm mượt, ánh mắt trong veo, cả người dạt dào hơi thở tuổi trẻ, anh cười khổ, hỏi: “Em mới tốt nghiệp đúng không?”
Cô gái ngờ vực hỏi: “Sao thầy biết em mới tốt nghiệp? Em tốt nghiệp ngành nha chu với chương trình học 7 năm, vừa đi làm chưa lâu.” Du Thiên Dã cười nhạt, không nói năng gì, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Trần Lãng, hôm qua cô còn đợi anh cùng đi ăn cơ mà. Ồ, sao mới thoắt cái đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi?
Cô gái lại tiếp tục bám lấy anh: “Bác sĩ Du, sao thầy lại nhận ra em mới tốt nghiệp?”
Du Thiên Dã thở dài, nói: “Vì những câu hỏi của em rất sách vở, chứng minh rõ em mới bắt đầu tiếp xúc với lâm sàng.” Sau khi nói vậy anh lại cảm thấy mình đã hơi thẳng thắn quá, bèn nở nụ cười áy náy với cô gái trẻ rồi rảo bước rời khỏi bục giảng.
Ra ngoài cũng không thấy Trần Lãng đâu, anh lấy di động gọi cho cô thì không kết nối được, tổng đài báo máy bận. Đúng lúc này, nhân viên của xưởng trồng răng niềm nở mời Du Thiên Dã cùng đến ăn trưa ở phòng ăn nhân viên của bệnh viện, hôm qua Du Thiên Dã đã từ chối rồi nên hôm nay không thể chối thêm nữa, đành đi theo họ.
Trong phòng đã có một vài nhân viên huấn luyện đã lên lớp những buổi trước, sau một lúc trò chuyện, anh mở cửa phòng đi vào nhà vệ sinh rửa tay, bỗng nghe thấy trong đó vang lên tiếng nói: “Trần Lãng, anh đã nói với em nhiều rồi mà sao em vẫn không hiểu vậy? Những năm vừa qua, tại sao em lại trở nên mất hy vọng như thế?”
Du Thiên Dã sửng sốt, lông mày hơi chau lại, sau đó anh nghe thấy đối phương nói: “Anh biết quan hệ của bọn em không bình thường, tham khảo một tập tài liệu trồng răng của anh ta chẳng phải việc dễ như trở bàn tay sao?”
Sau khi ra khỏi khu nhà của Trần Lãng không bao lâu, Du Thiên Dã lấy di động ra gọi cho Vương Hâm nhưng rất lâu vẫn không có người nghe. Du Thiên Dã suy nghĩ một lát rồi kêu tài xế chuyển hướng đi, chạy nhanh về khu nhà nơi Vương Hâm đang ở.
Nhưng hình như Vương Hâm chưa về nhà, Du Thiên Dã gõ cửa thật lâu mà không có ai mở cửa, anh đành xuống lầu. Lúc đang chờ thang máy, anh nghe thấy có tiếng lon nhôm rơi xuống đất phát ra từ cầu thang. Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng động ấy rất vang vọng và dễ lọt vào tai.
Vừa kéo cửa cầu thang, Du Thiên Dã đã thấy Vương Hâm mặt mũi rầu rĩ ngồi trên bậc thang, nửa dựa vào tường, đang chiến đấu với một túi ni-lon đầy ắp những lon bia. Du Thiên Dã dở khóc dở cười, cất tiếng gọi: “Vương Hâm, sao cậu lại trốn ở đây?”
Nghe thấy tiếng nói của Du Thiên Dã, Vương Hâm chẳng chút ngạc nhiên, chắc vì uống say nên có vẻ hơi ngơ ngác, buồn bã nói: “Chỗ này không có người.”
Du Thiên Dã túm Vương Hâm toàn thân nồng nặc mùi bia lên: “Về nhà. Trong nhà cũng không có người.”
Vương Hâm giãy giụa, nói oang oang: “Ai… ai nói vậy, trong nhà toàn người là người, đám ranh con trong Oai phong đều ở đó cả. Em… Chính em đã gọi chúng nó đến, còn nói với chúng nó rằng: Các huynh đệ ơi, cuối cùng Trần Tụng cũng là bạn gái tôi rồi. Bây giờ chúng nó đã đi đâu, chúng nó còn đang chờ để cười em, chúng nó nói em ba hoa vừa thôi, Trần Tụng nhà người ta cơ bản chưa bao giờ là gì của em cả, rõ ràng đang làm bạn gái của ông sếp Hoàng Thượng.”
Du Thiên Dã chau mày. Đúng là say rượu thật rồi. Anh đành lấy chìa khóa nhà từ trong người Vương Hâm rồi đưa cậu ta về, bất giác than vãn: “Uống nhiều thế làm gì cơ chứ? Uống nhiều chẳng lẽ lại giải quyết được vấn đề?”
Vương Hâm đứng vững, lắc đầu: “Có lẽ vậy. Lần trước em uống say rồi bị gãy chân, thế là Trần Tụng ngày nào cũng đến với em.”
Nghe thấy Vương Hâm lảm nhảm lung tung, Du Thiên Dã càng thấy bực mình, anh nhanh tay mở cửa, đưa Vương Hâm vào phòng ngủ rồi ném thẳng lên giường. Bấy giờ Vương Hâm mới ngoan ngoãn hơn một chút, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm lấy cái giường, không nói năng gì nữa.
Du Thiên Dã ngồi trong phòng thêm một lát, anh suy nghĩ rồi để lại một tờ giấy cho Vương Hâm, đại ý là ngày mai tôi đi dạy ở ngoài, cậu không cần phải đi làm, nếu thấy không khỏe thì khi nào khỏi hẳn hãy đến. Đang viết được một nửa thì Vương Hâm vốn đang nằm trên giường lại ngồi bật dậy, hát hai câu “Kiss, kiss, kiss, kiss you, nụ hôn chân thật, khiến anh thấy không thật, nụ hôn chân thật nhất.” Gào rú đến khản giọng.
Du Thiên Dã giật mình, nhưng Vương Hâm lại ngã xuống giường, ngủ say đến bất tỉnh nhân sự.
Hai chị em Trần Lãng và Trần Tụng cũng không rảnh rỗi. Trần Lãng vốn không có ý định hỏi về chuyện xảy ra giữa Vương Hâm và Trần Tụng nên cô chỉ bật đèn bàn với luồng ánh sáng vàng tù mù, nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc cuốn tạp chí về trồng răng mà Du Thiên Dã đưa mình nhưng có vẻ như không tài nào tập trung nổi, thỉnh thoảng cô lại đánh mắt nhìn về phía Trần Tụng. Sau khi về nhà, Trần Tụng hơi kỳ quặc, không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ ngẩn ngơ ngồi xếp bằng trên chiếc giường còn lại, chẳng khác nào một pho tượng Phật, ánh mắt đờ đẫn, chẳng nói chẳng rằng.
Trần Tụng giữ tư thế của Phật đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Lãng không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn hỏi: “Nói xem nào, tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tụng liếc nhìn Trần Lãng, mặt chẳng đổi sắc rồi lại quay đi, tiếp tục nín thinh im lặng.
Trần Lãng thở dài, nói: “Hai đứa tụi bay đúng là oan gia ngõ hẹp. Cứ hành hạ nhau mãi thôi.”
Cuối cùng Trần Tụng cũng nói chuyện, nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve, lẩm bẩm: “Ai là oan gia ngõ hẹp với anh ta chứ?”
Trần Lãng trợn mắt: “Còn chối à, thế vì sao cô lại đau lòng đến thế?”
Trần Tụng cắn môi, lại im lặng. Cô không chối, mà thực sự là không thể nói ra được. Thực ra kế hoạch được tiến hành vào tối nay đã là kế hoạch có tính sát thương nhỏ nhất sau sự đắn đo cân nhắc rất lâu của Trần Tụng, chỉ làm tổn thương chút xíu lòng tự trọng của Vương Hâm mà thôi. Nhưng sự việc mới diễn ra được một nửa thì đã đi chệch hướng là điều ngoài dự đoán của Trần Tụng. Khi nhìn thấy Vương Hâm mặt mũi bầm dập đi từ đồn công an ra, bản thân cô không hề thấy vui như tưởng tượng, mà chỉ có nỗi tự trách và đau lòng đến không sao nói ra thành lời.
Suy cho cùng là bước nào đã xảy ra vấn đề? Trần Tụng giữ bộ mặt cứng đờ, cô nhớ lại cảnh tượng ấy trong đầu một cách không cam lòng.
Khi cô nắm tay Vương Thượng vào cửa nhà hàng, khi nhận được ánh mắt hết sức ngỡ ngàng của Vương Hâm, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Khi cô giới thiệu với các bạn bè trong diễn đàn Oai phong rằng Vương Thượng chính là bạn trai của mình, khi nhìn thấy hai mắt Vương Hâm ngùn ngụt lửa giận, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Khi Vương Thượng làm theo đúng kế hoạch đã vạch ra, anh ta chẳng đếm xỉa đến những ánh mắt kỳ quặc của mọi người, mà nhẹ nhàng giắt lọn tóc bên mai cô ra phía sau tai, khi mọi người nhìn Vương Hâm bằng ánh mắt đồng cảm, rõ ràng vẫn có chút cảm giác đắc ý.
Nhưng tình hình đột ngột chuyển hướng như thế nào?
Hình như là lúc Vương Hâm đập bàn đứng dậy, cười lạnh và nói với cô: “Trần Tụng, cô mắc bệnh hay quên, hay chứng não úng thủy?”bg-ssp-{height:px}
Thế rồi cô đáp lại Vương Hâm một câu gì đó, à, chỉ trả lời một câu: “Chỉ sợ người bị não úng thủy là người khác kia, tôi thấy anh mới bị mắc chứng hoang tưởng ấy!”
Gân xanh trên cổ Vương Hâm nổi lên cuồn cuộn, rất lâu sau mới thốt lên với giọng bực bội: “Được rồi, xem như cô giỏi. Nhưng cô có mắt không thế? Hà hà, kén cá chọn canh cuối cùng lại chọn một gã đen thui như than!”
Lúc đó cô chỉ hơi liếc nhìn làn da ngăm đen có thể so với Cổ Thiên Lạc của Vương Thượng, rồi quay sang nhìn lên gương mặt đã trắng bệch đến xanh lét của Vương Hâm, rồi từ tốn đáp trả: “Đen thì có làm sao? Anh rất trắng trẻo, nhưng anh nghĩ cứ trắng là che lấp được tất cả nhược điểm sao?”
Sau khi câu nói này được thốt ra, ai nấy đều hết nói nổi.
Sau đó nữa, Vương Hâm mặt đỏ tía tai rồi kiên quyết đấu rượu với Vương Thượng, quyết phân cao phân thấp. Vương Thượng đang thể hiện giữa chừng thì thấy đôi mắt long sòng sọc của Vương Hâm nên hơi chùn bước, bắt đầu bỏ cuộc giữa đường. Vương Hâm đang nổi nóng sao có thể dung thứ cho hành vi này, lúc cô còn đang do dự thì mấy tiếng đùa cợt đã vang lên từ bàn bên cạnh, trong đó có một gã còn dè bỉu Vương Hâm mấy câu, chỉ vào mũi cậu mà nói: “Mày thật khiến đàn ông phải mất mặt, bị bạn gái đá thì thôi đi, sao phải lằng nhằng mãi như đàn bà thế hả? May mà mày không phải con tao, nếu không chắc tao đã bị mày làm cho tức hộc máu rồi!”
Câu nói này có khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Vương Hâm chẳng buồn nghĩ ngợi mà nhào tới luôn. Nhà hàng lập tức trở thành một bãi chiến trường.
Trần Tụng cảm thấy buổi tối hôm nay khép lại trong nhốn nháo, còn Trần Lãng cũng bị cuốn vào tình trạng rối bời vì Vu Bác Văn vừa gọi điện thoại đường dài cho cô, ngoài thông báo tình hình sức khỏe của mình, ông còn trình bày một cách tương đối ngắn gọn “bản kế hoạch” tương lai và sự nghiệp của Trần Lãng, đại ý là, dù sao việc Trần Lãng từ chức cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, tiếp theo nên học tiếp hay đến nha khoa Bác Văn, cô nên sớm tính toán và lo liệu chu toàn. Thực ra, hôm nay Trần Lãng vốn định sau khi Du Thiên Dã giải phẫu thành công sẽ nói với anh về chuyện mình phải tạm thời xin nghỉ việc nhưng không ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện nhốn nháo của Trần Tụng và Vương Hâm, nên đành phải hoãn lại. Lúc đang ngẩn ngơ thì điện thoại đổ chuông một tiếng, cô ngạc nhiên cầm di động lên xem thì thấy tin nhắn của Bao Huân, vẫn rất ngắn gọn: “Hôm nay trên buổi triển lãm nha khoa có trông thấy chiếc kính hiển vi chuyên dụng trong nha khoa, không biết em có thích không. Giờ nghỉ trưa nay tôi đến nhà thờ lớn Cologne, ở đó vừa trang nghiêm vừa tĩnh lặng.”
Trần Lãng mở to mắt nhìn thật lâu, không nhận ra điều gì qua những hàng chữ đó, trong lòng không khỏi than thầm: không phải Bao Huân được mệnh danh là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào thần phật sao, sao bỗng dưng lại nổi hứng đến nhà thờ?
Tối đó, hai chị em đều ôm tâm sự của riêng mình, trằn trọc suốt đêm.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, hôm sau Trần Tụng vẫn đi làm như bình thường, theo cách nói của Vương Thượng thì là: chẳng những phải đi làm, mà còn phải trả tiền diễn xuất và phí tổn thất tinh thần khi bị giam giữ trong đồn công an. Trần Tụng trừng mắt nói: “Tiền thưởng tháng này anh còn chưa trả, tôi móc đâu ra tiền mà trả?”
Còn Trần Lãng, tất nhiên là tham gia đợt huấn luyện trồng răng ba ngày ngoài bệnh viện.
Là giáo viên giảng chính đầu tiên Du Thiên Dã đứng trên bục giảng toát lên một thứ khí chất khác, ít nhất trong mắt Trần Lãng, từng động tác nhỏ của anh đều lộ rõ vẻ tuấn tú. Du Thiên Dã thể hiện rất chuyên nghiệp, giọng nói hơi trầm, nhấn nhá rõ ràng, để phụ trợ cho bài giảng của mình anh còn trình chiếu ảnh chụp của các ví dụ thường gặp phải trong thực tế, khiến người nghe ai nấy đều tập trung và bị thu hút.
Nhưng hai buổi tiếp theo, trong lớp thường vang lên những âm thanh kỳ lạ, cô gái ngồi ở góc nổi bật nhất trong lớp liên tục giơ tay hỏi Du Thiên Dã những vấn đề mà theo Trần Lãng thấy, đó là những câu hỏi khá ngớ ngẩn. Một hai lần còn được, nhưng những câu hỏi được đưa ra liên tục không khỏi khiến mọi người nghi ngờ động cơ của cô gái trẻ đó. Du Thiên Dã liếc nhìn vẻ nhịn cười của Trần Lãng ngồi bên dưới, có lúc cô lại thoáng chau mày, anh chợt cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác khó chịu ấy đeo đẳng anh đến tận buổi trưa hôm sau mà vẫn không dịu đi, vì lúc mọi người ra ngoài ăn cơm thì cô gái kia lại tranh thủ ôm một quyển sách nói về trồng răng, chạy lên bục giảng, đề nghị Du Thiên Dã ký tên.
Du Thiên Dã ngạc nhiên: “Sách này không phải do tôi viết.”
Cô ả rất cố chấp: “Em biết sách này không phải thầy viết, em chỉ muốn có một chữ ký của thầy thôi.”
Du Thiên Dã bất đắc dĩ đành cầm bút viết tên mình lên trang bìa bên trong cuốn sách, sau đó liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang tỏ ra hết sức vồn vã, làn da trắng trẻo, mái tóc hơi ngắn nhưng mềm mượt, ánh mắt trong veo, cả người dạt dào hơi thở tuổi trẻ, anh cười khổ, hỏi: “Em mới tốt nghiệp đúng không?”
Cô gái ngờ vực hỏi: “Sao thầy biết em mới tốt nghiệp? Em tốt nghiệp ngành nha chu với chương trình học năm, vừa đi làm chưa lâu.” Du Thiên Dã cười nhạt, không nói năng gì, ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Trần Lãng, hôm qua cô còn đợi anh cùng đi ăn cơ mà. Ồ, sao mới thoắt cái đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi?
Cô gái lại tiếp tục bám lấy anh: “Bác sĩ Du, sao thầy lại nhận ra em mới tốt nghiệp?”
Du Thiên Dã thở dài, nói: “Vì những câu hỏi của em rất sách vở, chứng minh rõ em mới bắt đầu tiếp xúc với lâm sàng.” Sau khi nói vậy anh lại cảm thấy mình đã hơi thẳng thắn quá, bèn nở nụ cười áy náy với cô gái trẻ rồi rảo bước rời khỏi bục giảng.
Ra ngoài cũng không thấy Trần Lãng đâu, anh lấy di động gọi cho cô thì không kết nối được, tổng đài báo máy bận. Đúng lúc này, nhân viên của xưởng trồng răng niềm nở mời Du Thiên Dã cùng đến ăn trưa ở phòng ăn nhân viên của bệnh viện, hôm qua Du Thiên Dã đã từ chối rồi nên hôm nay không thể chối thêm nữa, đành đi theo họ.
Trong phòng đã có một vài nhân viên huấn luyện đã lên lớp những buổi trước, sau một lúc trò chuyện, anh mở cửa phòng đi vào nhà vệ sinh rửa tay, bỗng nghe thấy trong đó vang lên tiếng nói: “Trần Lãng, anh đã nói với em nhiều rồi mà sao em vẫn không hiểu vậy? Những năm vừa qua, tại sao em lại trở nên mất hy vọng như thế?”
Du Thiên Dã sửng sốt, lông mày hơi chau lại, sau đó anh nghe thấy đối phương nói: “Anh biết quan hệ của bọn em không bình thường, tham khảo một tập tài liệu trồng răng của anh ta chẳng phải việc dễ như trở bàn tay sao?”