Chương 4
Kể từ cái ngày hôm ấy, Hoàng Tiến luôn theo bên cạnh Tuấn Phong, mong sao mọi chuyện không bao giờ xảy ra thêm lần nữa.
Một ngày đẹp trời nọ...
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm bình minh. Hai bờ vai cùng sánh nhau đi trên con đường ngập tràn tia nắng. Hôm nay, hai đứa lại cùng nhau đi học. Vừa đi, Hoàng Tiến vừa trêu Tuấn Phong.
- Này Phong, mày còn nhớ nhỏ Phương Nghi lớp 11A4 không?
Tuấn Phong lạnh lùng liếc xéo cậu, gật đầu. Nhìn thấy cái mặt vô liêm sỉ này là khiến người ta muốn đè xuống đánh cho một trận.
Hoàng Tiến đối với cái biểu hiện này của Tuấn Phong thì vô cùng quen thuộc, nói tiếp:
- Tao thấy nó vô cùng dễ thương nha. Mày nhanh tay đi không thôi có đứa nó hốt luôn bây giờ. Tao thấy nhỏ đó thích mày lắm.
Vừa nghe Hoàng Tiến nói xong, ánh mắt lạnh băng thường ngày dần dần dịu đi. Theo một cái chu kỳ nào đó, mang theo chút hơi ấm, cuối cùng là... nóng rực, nổi lửa và phát cháy. Không kiềm chế nổi cảm xúc, đưa tay đấm mạnh lên vai cái thằng kế bên một cái, khô khan mở miệng.
- Mày muốn chết à.
Với cái tính bạo lực này lâu ngày cũng đã trở thành thói quen. Hoàng Tiến vẫn cười tươi như hoa nở, vẫn vô liêm sỉ. Lấy tay xoa xoa vai, làm ra khuôn mặt vô cùng tội nghiệp.
- Ui da... mày dã man quá, đánh tao chết rồi. Thích người ta để ý người ta thì nói ra đi, cứ nhìn hoài không tỏ tình có ngày sinh bệnh mất. Lợi dụng nắm tay con người ta vài cái cũng được mà.
Xem cái trò đùa dai này, Tuấn Phong muốn đem bảo bối cả đời của thằng này đi thiến. Nghiến răng, nói:
- Nắm tay cái đầu mày. Nếu thích thì mày cừ đi nắm tay nhỏ Thảo của mày kìa.
Hoàng Tiến lấy ngón tay tự chỉ vào mặt mình, ngây ngốc.
- Tao? Nắm tay nhỏ Thảo? Mày nghĩ sao mà đem tao ghép với con heo vừa mập, vừa lùn, vừa tập hợp tất cả mọi thứ xấu nhất trên thế giới...
Chưa kịp nói hết thì có một tiếng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến. Chen vào giữa Tuấn Phong với Hoàng Tiến.
- Hồi nãy, ai nói thích nắm tay bé Thảo của lớp mình vậy?
Mặt Hoàng Tiến bắt đầu đen như cái nhọ nồi, tức giận đá một cước lên mông tên đó. - Mày cứ như ma ám vậy? Chỉ có mày mới thích hợp với nhỏ đó đấy.
Cậu nhóc Hải Kỳ, bạn thân cùng lớp võ và ở trường của hai đứa nó. Vóc dáng thanh tú, còn hơi ngốc ngốc nhưng khiến người ta dễ mến. Bị Hoàng Tiến đá một cái liền như con thú xù lông, đánh trả lại.
Tuấn Phong đứng một bên xem không khỏi nhíu mày, thấy thật chướng mắt. Khó chịu trong lòng mà một mình đi trước. Hoàng Tiến đá mạnh một cái vào chân Hải Kỳ liền vội vàng chạy theo sau. Và cứ thế cả bọn cùng đến trường.
Hôm nay việc lên lớp học vẫn như thường ngày, chỉ là có thêm vài việc rắc rối.
Tan học, tất cả điều tấp nập ra về. Không ai chú ý đến một nhóm người đang đứng bên phía con hẻm cạnh trường học.
Tuấn Phong và Hoàng Tiến thường đi học về muộn nhất. Đợi đến khi tất cả mọi người từ cảnh chen chúc xong tụi nó mới thong thả về nhà. Vừa bước chân ra khỏi cổng trường thì có một đám khoảng tám, chín tên cao to đứng chặn đường.
- Chào, tụi bây chắc còn nhớ bọn này chứ?
Cả hai nhìn về phía họ có chút kinh ngạc, theo bản năng dán sát vào nhau rồi lùi về sau một bước.
Hoàng Tiến gượng cười liếc nhìn sang Tuấn Phong một cái. - Đương nhiên là nhớ. (Bởi vì cái hôm ấy mà tao bị thằng Phong đánh bầm mình.)
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng từ phía sau phát ra. - Nhớ thật à, kể từ cái ngày hôm ấy tao cũng nhớ tụi bây nhiều lắm.
Cả bọn đứng tránh đường. Một thanh niên khoảng tuổi hai mươi mấy. Thân cao một mét tám, da ngâm ngâm, mái tóc phủ muốn hết cả khuôn mặt. Nhìn như một tên côn đồ. Hắn tên Hạo, một võ sư karate đai đen, thường xuyên thích gây sự.
***
Tuần trước, trên đường đi học về.
- Đừng mà... tôi không muốn.. Đừng...
Hai đứa vừa về đến con hẻm. Bỗng dưng nghe được tiếng khóc nức nở. Vừa bước vào đã thấy một cô nữ sinh bị bốn người vây quanh. Đưa tay chạm lên gương mặt trắng nõn đầy nước mắt.
- Em nín đi em gái. Cho anh chạm vào một chút thôi mà cũng chẳng sao.
Thấy vậy Hoàng Tiến liền chạy đến xô bọn kia ra. - Tụi mày ức hiếp con gái à?
Bọn kia nhìn Hoàng Tiến cười to. - Ừ, thích như vậy đấy. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Hoàng Tiến liền đưa cô nữ sinh ra sau lưng mình. - Ừ, tao muốn thế đấy thì sao?
Có một tên nhận ra được Hoàng Tiến.
- À, tao biết mày. Mày là thằng thích lo chuyện bao đồng nè. Lần trước trong cuộc thi võ của các trường, mày tố cáo tao gian lận. Khiến tao bị loại.
Hoàng Tiến hình như cũng bắt đầu nhớ ra hắn. Miệng cười nhếch lên.
- Tao nhớ ra rồi. Mày là võ sư Lâm Thiên Hạo.
Hắn nhìn Hoàng Tiến cười khinh. - Mày sợ rồi à. Nếu sợ thì nhanh đi đi, không thôi thì thù mới lẫn nợ cũ tính một lần.
Ba tên trong đám hùa theo. - Đại ca, nó dám phá đám anh kìa. Đánh nó đi.
Vừa nó xong, cả đám ập đến đấm đá vào người Hoàng Tiến. Cô nữ sinh kia chỉ còn biết ép sát mình vào tường khiếp sợ.
Thấy Hoàng Tiến một mình đánh với bốn đứa kia. Tay chân thằng Phong cũng đau có yên. Một thân phi tới, kéo tay một thằng ra sau, đạp mạnh vào bụng dưới. Khiến tên đó chỉ còn biết nằm liệt dưới đất kêu la. Một mình tiếp tục xử luôn cả hai tên còn lại.
Hoàng Tiến thì cố sức đánh với Thiên Hạo. Hắn mạnh thật, nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì Hoàng Tiến. Dù hắn là võ sư đai đen đi chăng nữa, Hoàng Tiến cũng một mình dư sức đánh với hắn. Kết quả cuối cùng hắn bị Hoàng Tiến đá cho một cước vào bụng. Cả người liền không còn chút sức lực.
Vậy là hành trình anh hùng cứu mỹ nhân của hai nam thần cũng thành công. Hoàng Tiến nhìn sau phía cô gái vẫn đang đứng khóc. Liền từ trong túi lấy ra chiếc khăn giấy đưa lên, cô nhận lấy lau lau vẫn cúi đầu khóc.
- Mọi chuyện đã xong rồi, không còn gì nữa.
Vừa dứt lời, một con dao từ phía sau đâm tới.
Trong khoảng khắc ấy, đôi mắt Tuấn Phong sáng lóe lên. Nhanh như cắt, giơ đôi chân mạnh mẽ lên đá một cái.
"Bóp..."
Tên Hạo thua không cam lòng thêm một lần nữa nằm dưới đất. Hoàng Tiến quay sang Tuấn Phong tiêu soái cười một cái. Mặt Tuấn Phong vẫn lãnh đạm như thế không phản ứng gì.
Cả bọn bị ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Phong liếc qua hoảng sợ bỏ đi.
Cô nữ sinh vẫn đứng đó khóc không ngừng chắc cô khiếp sợ cảnh đánh nhau lắm. Hoàng Tiến trấn an nhẹ nhàng hỏi: - Cô có sao không? Tại sao bọn họ lại gây sự với cô?
Lấy khăn lau nước mắt. Vẻ mặt vẫn một cổ khiếp sợ, nức nở. - Mấy ngày trước, tên Hạo kia em chẳng biết hắn. Tự dưng hắn... hức... bảo em làm người yêu của hắn. Em không đồng ý... hức...
- Vậy cô có nói chuyện này với gia đình chưa?
Cô lắc đầu, vẫn nức nở muốn nói không thành lời. - Dạ chưa, em không dám nói... hức... em sợ... hức... hắn bảo, nếu em dám nói với gia đình thì lúc đó đừng trách hắn. Hắn sẽ... hức.... hu hu...
Lời nói không thể nói ra được ngoài tiếng khóc nấc lên. Thấy một cô gái đáng thương trước mắt, sao thằng Tiến có thể cầm lòng nổi. Không hiểu sao, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô gái. Trông cô thật đáng yêu, nếu như có đứa em gái như vầy thì tốt biết mấy, bảo đảm tối ngày trêu nó cho tới khóc mới thôi.
- Nín đi, đừng sợ. Bọn chúng sẽ không làm phiền cô nữa đâu. Nếu còn dám, cô cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô.
Cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, cô gái có chút yên tâm. Mắt nhìn về hai thanh niên vừa cứu mình. Bất giác nước mắt khô không còn rơi một giọt. Trong lòng như có hàng trăm hàng nghìn con thỏ đang nháo loạn. Ôi, ông trời ơi, sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế? Sao mình không gặp những người này sớm hơn chứ. Đẹp trai quá đi, còn thật là ngầu. Lúc nãy khi cứu mình sao không để ý đến. (Em ấy mê trai rồi kìa, nhưng hãy biết một điều trong truyện gay thì bao giờ con gái được như ý nguyện... bạc phận...).
Cô gái chuyển mắt sang say mê nhìn Tuấn Phong, con người này thật đẹp trai nhưng lạnh lùng ít nói. Cô bắt đầu thấy thích, thích từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cái ánh mắt đó của cô càng làm cho người ta thấy mà chán ghét, con người kia ghét nhất là có ai nhìn mình. Liếc mắt sang cô gái Tuấn Phong có một cảm giác duy nhất là xem thường. Đối với một con người cao cao tại thượng như nó thì trừ bỏ thằng Tiến ra chẳng có muốn mở miệng làm gì. Cứ xem như là nói chuyện rất mỏi miệng đi. Dưới ánh mắt của cô gái kia, Hoàng Tiến có một dự cảm chẳng lành, cậu biết rõ nhất thằng Phong ghét nhất là cái gì mà. Với lại sao cậu có thể để yên cho người cứ nhìn thằng Phong đến thế, chắc tại ghen. À, nhưng làm sao phải ghen, cậu có tư cách gì đi ghen với một đứa con gái. Tâm thần à, một thằng con trai lại đi ghen với một đứa con gái, mà lại ghen vì một thằng con trai. Thế là Hoàng Tiến liền lấy lai tinh thần.
- Này, cô không sao chứ?
Cô gái lấy lại được hồn mình. Dời mắt nhìn về Hoàng Tiến. - Dạ không?
- Cô tên gì?
Cô gái lấy khăn lau giọt nước mắt còn động lại trên mi, giọng nói vì khóc mà trờ nên khàn khàn. - Em, tên Phương Nghi, lớp 11A4. Chắc chúng ta học cùng trường.
Hoàng Tiến cười. - Ừ, tụi này 12A6, tôi tên Tiến, còn nó tên Phong. Nếu sau này có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi.
Phương Nghi mỉm cười, trông thật đáng yêu. - Dạ, em cảm ơn các anh. Tên hai anh hợp thật đó, ghép lại thành Tiến Phong, mạnh mẽ mà tiến tới.
Nghe cô nàng nói vậy, bỗng dưng thằng Tiến thấy thật hài lòng, nhóc con này cũng ngọt miệng ghê. Chắc là số trời đã định cho sẵn cho hai cái tên Tiến - Phong rồi. Hoàng Tiến bắt đầu có cảm tình với cô gái tên Phương Nghi này.
- Nhà cô ở đâu để bọn tôi đưa cô về.
Phương Nghi mỉm cười, nụ cười tựa như nghìn bông hoa nở tươi sáng giữa ánh ban mai. - Nhà em gần đây, vậy đi thôi.
Khóe mắt cô vì khóc mà hơi đỏ lên, đi phía trước, cùng Hoàng Tiến nói chuyện lâu lâu lại liếc sang Tuấn Phong, con người đẹp trai kia một cái. Suốt đường đi Phương Nghi chẳng thấy anh ta nói gì, có phải bị hội chứng căm. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cô cảm thấy càng lúc càng thích anh chàng này rồi. Vừa về đến nhà, cô đã cười tươi như hoa, chạy nhanh vào trong bếp mang hết đồ trong tủ lạnh ra nấu ăn. Khiến cho cha mẹ và những người giúp việc trong nhà tưởng rằng cô bị tâm thần mất rồi.
Sau đưa Phương Nghi về nhà, bỗng dưng điện thoại Tuấn Phong reo lên. Thấy một số lạ liền tắt máy, nhưng không biết ai rảnh tiền mà lại còn dai. Gọi làm phiền mười mấy cuộc, cuối cùng nó sắp điên lên. Lạnh nhạt nghe máy.
- A lô...
Bỗng dưng bên kia điện thoại phát ra giọng nói con gái.
- A lô... chào anh Phong, em là Phương Nghi... Em...
Lời chưa nói hết thì phía bên kia không biết đã tắt từ khi nào.
Hiểu rõ Tuấn Phong ghét nhất là bị làm phiền điện thoại nên trước lúc đưa Phương Nghi về cậu đưa số điện thoại cho cô. Điện thoại của thằng Phong từ lúc mới mua đến giờ chỉ có mỗi số điện thoại của thằng Tiến với chú (Cha thằng Tiến) mà thôi.
Hoàng Tiến đang nằm trong phòng vui vẻ vì trả thù được thằng Phong. Nghĩ đến cái bộ dạng bị làm phiền, cậu ôm bụng cười đến nổi mặt đỏ bụng phát đau.
"Rầm..."
Cánh cửa phòng chưa đến hai giây đã bị hư. Căn phòng nhỏ phủ lên tầng sát khí ngất trời. Hoàng Tiến ôm lấy chú heo thú bông, món quà đầu tiên Tuấn Phong tặng vào sinh nhật, sắc mặt tái đang tìm đường thoát.
- Phong... Phong, mày bình tỉnh lại. Tao không cố ý đâu... tha cho tao đi...
- Ừ, thì tao tha cho mày...
Nghe những lời van xin vẻ mặt của Tuấn Phong không còn chút sát khí nữa... mà sau đó lại là địa ngục...
***
Nhìn bọn người trước mặt cả hai nhàm chán ngáp một cái, tựa lưng vào tường, lười biếng hút một điếu thuốc. Nhìn tàn thuốc trên tay, Tuấn Phong không biết từ khi nào đã không còn hoảng sợ với cái quá khứ bất hạnh kia. Kéo một hơi thật sâu, Hoàng Tiến nhả khói ra.
- Giờ tụi bây muốn gì?
Tên Hạo lấy khăn giấy lau con dao sắc bén trên tay. - Muốn gì à? Muốn tụi bây quỳ xuống chân tao xin lỗi.
Hoàng Tiến mỉm cười. - Muốn xin lỗi sao? Mày mơ đi.
Tức muốn điên lên Thiên Hạo vứt tờ giấy xuống lớn tiếng ra lệnh. - Tụi bây, đánh chết tụi nó cho tao.
Hút một hơi thuốc cuối cùng, hai thằng cùng nhả khói ra phun lên mặt hai tên tiến đến. Tuấn Phong đỡ lấy vai Hoàng Tiến dùng sức nhảy lên đá hạ vào mặt hai tên kia. Mới đầu bọn kia vẫn còn hơi dè chừng nhưng dần rồi lại bạo hơn. Bọn chúng khá đông vừa hạ được hai thằng thì đã bị vây lại. Mấy chiêu đầu thì hai thằng còn đánh trả được, nhưng không lâu sau trở nên yếu thế hơn. Cả người Tuấn Phong đổ đầy mồ hôi, răng cắng chặc, xung quanh cơ thể toát ra một tầng khí nóng hừng hực lại lạnh như băng. Vừa xoay người không cẩn thật bị một tên đấm vào mặt. Có mùi gì đó hơi tanh, máu từ trong khóe miệng chảy ra, đầu óc bỗng dưng quay cuồng lại bị đấm thêm một cái, không trụ được trực tiếp ngã xuống. Hoàng Tiến bị phân tâm quay đầu nhìn lại, cũng bị đấm cho một cái, ôm lấy Tuấn Phong cùng ngã xuống. Mang theo đau đớn, Hoàng Tiến ôm chặc người trong lòng đưa lưng mình đang in từng dấu chân mà bảo vệ.
Tâm trí nửa mê, Tuấn Phong nhận thấy có gì đó ấm áp lắm. Đó là gì? Sao lại rất ngọt ngào. Ấm áp đến mức muốn đám chìm trong cái ôm đó mãi mãi, thật an toàn. Đôi mi không biết từ khi nào đã nhắm lại, cảm giác rất bình yên mà lâu rồi chưa được có.
***
- Ngân Phong -
Kể từ cái ngày hôm ấy, Hoàng Tiến luôn theo bên cạnh Tuấn Phong, mong sao mọi chuyện không bao giờ xảy ra thêm lần nữa.
Một ngày đẹp trời nọ...
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm bình minh. Hai bờ vai cùng sánh nhau đi trên con đường ngập tràn tia nắng. Hôm nay, hai đứa lại cùng nhau đi học. Vừa đi, Hoàng Tiến vừa trêu Tuấn Phong.
- Này Phong, mày còn nhớ nhỏ Phương Nghi lớp 11A4 không?
Tuấn Phong lạnh lùng liếc xéo cậu, gật đầu. Nhìn thấy cái mặt vô liêm sỉ này là khiến người ta muốn đè xuống đánh cho một trận.
Hoàng Tiến đối với cái biểu hiện này của Tuấn Phong thì vô cùng quen thuộc, nói tiếp:
- Tao thấy nó vô cùng dễ thương nha. Mày nhanh tay đi không thôi có đứa nó hốt luôn bây giờ. Tao thấy nhỏ đó thích mày lắm.
Vừa nghe Hoàng Tiến nói xong, ánh mắt lạnh băng thường ngày dần dần dịu đi. Theo một cái chu kỳ nào đó, mang theo chút hơi ấm, cuối cùng là... nóng rực, nổi lửa và phát cháy. Không kiềm chế nổi cảm xúc, đưa tay đấm mạnh lên vai cái thằng kế bên một cái, khô khan mở miệng.
- Mày muốn chết à.
Với cái tính bạo lực này lâu ngày cũng đã trở thành thói quen. Hoàng Tiến vẫn cười tươi như hoa nở, vẫn vô liêm sỉ. Lấy tay xoa xoa vai, làm ra khuôn mặt vô cùng tội nghiệp.
- Ui da... mày dã man quá, đánh tao chết rồi. Thích người ta để ý người ta thì nói ra đi, cứ nhìn hoài không tỏ tình có ngày sinh bệnh mất. Lợi dụng nắm tay con người ta vài cái cũng được mà.
Xem cái trò đùa dai này, Tuấn Phong muốn đem bảo bối cả đời của thằng này đi thiến. Nghiến răng, nói:
- Nắm tay cái đầu mày. Nếu thích thì mày cừ đi nắm tay nhỏ Thảo của mày kìa.
Hoàng Tiến lấy ngón tay tự chỉ vào mặt mình, ngây ngốc.
- Tao? Nắm tay nhỏ Thảo? Mày nghĩ sao mà đem tao ghép với con heo vừa mập, vừa lùn, vừa tập hợp tất cả mọi thứ xấu nhất trên thế giới...
Chưa kịp nói hết thì có một tiếng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến. Chen vào giữa Tuấn Phong với Hoàng Tiến.
- Hồi nãy, ai nói thích nắm tay bé Thảo của lớp mình vậy?
Mặt Hoàng Tiến bắt đầu đen như cái nhọ nồi, tức giận đá một cước lên mông tên đó. - Mày cứ như ma ám vậy? Chỉ có mày mới thích hợp với nhỏ đó đấy.
Cậu nhóc Hải Kỳ, bạn thân cùng lớp võ và ở trường của hai đứa nó. Vóc dáng thanh tú, còn hơi ngốc ngốc nhưng khiến người ta dễ mến. Bị Hoàng Tiến đá một cái liền như con thú xù lông, đánh trả lại.
Tuấn Phong đứng một bên xem không khỏi nhíu mày, thấy thật chướng mắt. Khó chịu trong lòng mà một mình đi trước. Hoàng Tiến đá mạnh một cái vào chân Hải Kỳ liền vội vàng chạy theo sau. Và cứ thế cả bọn cùng đến trường.
Hôm nay việc lên lớp học vẫn như thường ngày, chỉ là có thêm vài việc rắc rối.
Tan học, tất cả điều tấp nập ra về. Không ai chú ý đến một nhóm người đang đứng bên phía con hẻm cạnh trường học.
Tuấn Phong và Hoàng Tiến thường đi học về muộn nhất. Đợi đến khi tất cả mọi người từ cảnh chen chúc xong tụi nó mới thong thả về nhà. Vừa bước chân ra khỏi cổng trường thì có một đám khoảng tám, chín tên cao to đứng chặn đường.
- Chào, tụi bây chắc còn nhớ bọn này chứ?
Cả hai nhìn về phía họ có chút kinh ngạc, theo bản năng dán sát vào nhau rồi lùi về sau một bước.
Hoàng Tiến gượng cười liếc nhìn sang Tuấn Phong một cái. - Đương nhiên là nhớ. (Bởi vì cái hôm ấy mà tao bị thằng Phong đánh bầm mình.)
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng từ phía sau phát ra. - Nhớ thật à, kể từ cái ngày hôm ấy tao cũng nhớ tụi bây nhiều lắm.
Cả bọn đứng tránh đường. Một thanh niên khoảng tuổi hai mươi mấy. Thân cao một mét tám, da ngâm ngâm, mái tóc phủ muốn hết cả khuôn mặt. Nhìn như một tên côn đồ. Hắn tên Hạo, một võ sư karate đai đen, thường xuyên thích gây sự.
***
Tuần trước, trên đường đi học về.
- Đừng mà... tôi không muốn.. Đừng...
Hai đứa vừa về đến con hẻm. Bỗng dưng nghe được tiếng khóc nức nở. Vừa bước vào đã thấy một cô nữ sinh bị bốn người vây quanh. Đưa tay chạm lên gương mặt trắng nõn đầy nước mắt.
- Em nín đi em gái. Cho anh chạm vào một chút thôi mà cũng chẳng sao.
Thấy vậy Hoàng Tiến liền chạy đến xô bọn kia ra. - Tụi mày ức hiếp con gái à?
Bọn kia nhìn Hoàng Tiến cười to. - Ừ, thích như vậy đấy. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Hoàng Tiến liền đưa cô nữ sinh ra sau lưng mình. - Ừ, tao muốn thế đấy thì sao?
Có một tên nhận ra được Hoàng Tiến.
- À, tao biết mày. Mày là thằng thích lo chuyện bao đồng nè. Lần trước trong cuộc thi võ của các trường, mày tố cáo tao gian lận. Khiến tao bị loại.
Hoàng Tiến hình như cũng bắt đầu nhớ ra hắn. Miệng cười nhếch lên.
- Tao nhớ ra rồi. Mày là võ sư Lâm Thiên Hạo.
Hắn nhìn Hoàng Tiến cười khinh. - Mày sợ rồi à. Nếu sợ thì nhanh đi đi, không thôi thì thù mới lẫn nợ cũ tính một lần.
Ba tên trong đám hùa theo. - Đại ca, nó dám phá đám anh kìa. Đánh nó đi.
Vừa nó xong, cả đám ập đến đấm đá vào người Hoàng Tiến. Cô nữ sinh kia chỉ còn biết ép sát mình vào tường khiếp sợ.
Thấy Hoàng Tiến một mình đánh với bốn đứa kia. Tay chân thằng Phong cũng đau có yên. Một thân phi tới, kéo tay một thằng ra sau, đạp mạnh vào bụng dưới. Khiến tên đó chỉ còn biết nằm liệt dưới đất kêu la. Một mình tiếp tục xử luôn cả hai tên còn lại.
Hoàng Tiến thì cố sức đánh với Thiên Hạo. Hắn mạnh thật, nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì Hoàng Tiến. Dù hắn là võ sư đai đen đi chăng nữa, Hoàng Tiến cũng một mình dư sức đánh với hắn. Kết quả cuối cùng hắn bị Hoàng Tiến đá cho một cước vào bụng. Cả người liền không còn chút sức lực.
Vậy là hành trình anh hùng cứu mỹ nhân của hai nam thần cũng thành công. Hoàng Tiến nhìn sau phía cô gái vẫn đang đứng khóc. Liền từ trong túi lấy ra chiếc khăn giấy đưa lên, cô nhận lấy lau lau vẫn cúi đầu khóc.
- Mọi chuyện đã xong rồi, không còn gì nữa.
Vừa dứt lời, một con dao từ phía sau đâm tới.
Trong khoảng khắc ấy, đôi mắt Tuấn Phong sáng lóe lên. Nhanh như cắt, giơ đôi chân mạnh mẽ lên đá một cái.
"Bóp..."
Tên Hạo thua không cam lòng thêm một lần nữa nằm dưới đất. Hoàng Tiến quay sang Tuấn Phong tiêu soái cười một cái. Mặt Tuấn Phong vẫn lãnh đạm như thế không phản ứng gì.
Cả bọn bị ánh mắt lạnh lùng của Tuấn Phong liếc qua hoảng sợ bỏ đi.
Cô nữ sinh vẫn đứng đó khóc không ngừng chắc cô khiếp sợ cảnh đánh nhau lắm. Hoàng Tiến trấn an nhẹ nhàng hỏi: - Cô có sao không? Tại sao bọn họ lại gây sự với cô?
Lấy khăn lau nước mắt. Vẻ mặt vẫn một cổ khiếp sợ, nức nở. - Mấy ngày trước, tên Hạo kia em chẳng biết hắn. Tự dưng hắn... hức... bảo em làm người yêu của hắn. Em không đồng ý... hức...
- Vậy cô có nói chuyện này với gia đình chưa?
Cô lắc đầu, vẫn nức nở muốn nói không thành lời. - Dạ chưa, em không dám nói... hức... em sợ... hức... hắn bảo, nếu em dám nói với gia đình thì lúc đó đừng trách hắn. Hắn sẽ... hức.... hu hu...
Lời nói không thể nói ra được ngoài tiếng khóc nấc lên. Thấy một cô gái đáng thương trước mắt, sao thằng Tiến có thể cầm lòng nổi. Không hiểu sao, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô gái. Trông cô thật đáng yêu, nếu như có đứa em gái như vầy thì tốt biết mấy, bảo đảm tối ngày trêu nó cho tới khóc mới thôi.
- Nín đi, đừng sợ. Bọn chúng sẽ không làm phiền cô nữa đâu. Nếu còn dám, cô cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô.
Cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay, cô gái có chút yên tâm. Mắt nhìn về hai thanh niên vừa cứu mình. Bất giác nước mắt khô không còn rơi một giọt. Trong lòng như có hàng trăm hàng nghìn con thỏ đang nháo loạn. Ôi, ông trời ơi, sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế? Sao mình không gặp những người này sớm hơn chứ. Đẹp trai quá đi, còn thật là ngầu. Lúc nãy khi cứu mình sao không để ý đến. (Em ấy mê trai rồi kìa, nhưng hãy biết một điều trong truyện gay thì bao giờ con gái được như ý nguyện... bạc phận...).
Cô gái chuyển mắt sang say mê nhìn Tuấn Phong, con người này thật đẹp trai nhưng lạnh lùng ít nói. Cô bắt đầu thấy thích, thích từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cái ánh mắt đó của cô càng làm cho người ta thấy mà chán ghét, con người kia ghét nhất là có ai nhìn mình. Liếc mắt sang cô gái Tuấn Phong có một cảm giác duy nhất là xem thường. Đối với một con người cao cao tại thượng như nó thì trừ bỏ thằng Tiến ra chẳng có muốn mở miệng làm gì. Cứ xem như là nói chuyện rất mỏi miệng đi. Dưới ánh mắt của cô gái kia, Hoàng Tiến có một dự cảm chẳng lành, cậu biết rõ nhất thằng Phong ghét nhất là cái gì mà. Với lại sao cậu có thể để yên cho người cứ nhìn thằng Phong đến thế, chắc tại ghen. À, nhưng làm sao phải ghen, cậu có tư cách gì đi ghen với một đứa con gái. Tâm thần à, một thằng con trai lại đi ghen với một đứa con gái, mà lại ghen vì một thằng con trai. Thế là Hoàng Tiến liền lấy lai tinh thần.
- Này, cô không sao chứ?
Cô gái lấy lại được hồn mình. Dời mắt nhìn về Hoàng Tiến. - Dạ không?
- Cô tên gì?
Cô gái lấy khăn lau giọt nước mắt còn động lại trên mi, giọng nói vì khóc mà trờ nên khàn khàn. - Em, tên Phương Nghi, lớp 11A4. Chắc chúng ta học cùng trường.
Hoàng Tiến cười. - Ừ, tụi này 12A6, tôi tên Tiến, còn nó tên Phong. Nếu sau này có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi.
Phương Nghi mỉm cười, trông thật đáng yêu. - Dạ, em cảm ơn các anh. Tên hai anh hợp thật đó, ghép lại thành Tiến Phong, mạnh mẽ mà tiến tới.
Nghe cô nàng nói vậy, bỗng dưng thằng Tiến thấy thật hài lòng, nhóc con này cũng ngọt miệng ghê. Chắc là số trời đã định cho sẵn cho hai cái tên Tiến - Phong rồi. Hoàng Tiến bắt đầu có cảm tình với cô gái tên Phương Nghi này.
- Nhà cô ở đâu để bọn tôi đưa cô về.
Phương Nghi mỉm cười, nụ cười tựa như nghìn bông hoa nở tươi sáng giữa ánh ban mai. - Nhà em gần đây, vậy đi thôi.
Khóe mắt cô vì khóc mà hơi đỏ lên, đi phía trước, cùng Hoàng Tiến nói chuyện lâu lâu lại liếc sang Tuấn Phong, con người đẹp trai kia một cái. Suốt đường đi Phương Nghi chẳng thấy anh ta nói gì, có phải bị hội chứng căm. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cô cảm thấy càng lúc càng thích anh chàng này rồi. Vừa về đến nhà, cô đã cười tươi như hoa, chạy nhanh vào trong bếp mang hết đồ trong tủ lạnh ra nấu ăn. Khiến cho cha mẹ và những người giúp việc trong nhà tưởng rằng cô bị tâm thần mất rồi.
Sau đưa Phương Nghi về nhà, bỗng dưng điện thoại Tuấn Phong reo lên. Thấy một số lạ liền tắt máy, nhưng không biết ai rảnh tiền mà lại còn dai. Gọi làm phiền mười mấy cuộc, cuối cùng nó sắp điên lên. Lạnh nhạt nghe máy.
- A lô...
Bỗng dưng bên kia điện thoại phát ra giọng nói con gái.
- A lô... chào anh Phong, em là Phương Nghi... Em...
Lời chưa nói hết thì phía bên kia không biết đã tắt từ khi nào.
Hiểu rõ Tuấn Phong ghét nhất là bị làm phiền điện thoại nên trước lúc đưa Phương Nghi về cậu đưa số điện thoại cho cô. Điện thoại của thằng Phong từ lúc mới mua đến giờ chỉ có mỗi số điện thoại của thằng Tiến với chú (Cha thằng Tiến) mà thôi.
Hoàng Tiến đang nằm trong phòng vui vẻ vì trả thù được thằng Phong. Nghĩ đến cái bộ dạng bị làm phiền, cậu ôm bụng cười đến nổi mặt đỏ bụng phát đau.
"Rầm..."
Cánh cửa phòng chưa đến hai giây đã bị hư. Căn phòng nhỏ phủ lên tầng sát khí ngất trời. Hoàng Tiến ôm lấy chú heo thú bông, món quà đầu tiên Tuấn Phong tặng vào sinh nhật, sắc mặt tái đang tìm đường thoát.
- Phong... Phong, mày bình tỉnh lại. Tao không cố ý đâu... tha cho tao đi...
- Ừ, thì tao tha cho mày...
Nghe những lời van xin vẻ mặt của Tuấn Phong không còn chút sát khí nữa... mà sau đó lại là địa ngục...
***
Nhìn bọn người trước mặt cả hai nhàm chán ngáp một cái, tựa lưng vào tường, lười biếng hút một điếu thuốc. Nhìn tàn thuốc trên tay, Tuấn Phong không biết từ khi nào đã không còn hoảng sợ với cái quá khứ bất hạnh kia. Kéo một hơi thật sâu, Hoàng Tiến nhả khói ra.
- Giờ tụi bây muốn gì?
Tên Hạo lấy khăn giấy lau con dao sắc bén trên tay. - Muốn gì à? Muốn tụi bây quỳ xuống chân tao xin lỗi.
Hoàng Tiến mỉm cười. - Muốn xin lỗi sao? Mày mơ đi.
Tức muốn điên lên Thiên Hạo vứt tờ giấy xuống lớn tiếng ra lệnh. - Tụi bây, đánh chết tụi nó cho tao.
Hút một hơi thuốc cuối cùng, hai thằng cùng nhả khói ra phun lên mặt hai tên tiến đến. Tuấn Phong đỡ lấy vai Hoàng Tiến dùng sức nhảy lên đá hạ vào mặt hai tên kia. Mới đầu bọn kia vẫn còn hơi dè chừng nhưng dần rồi lại bạo hơn. Bọn chúng khá đông vừa hạ được hai thằng thì đã bị vây lại. Mấy chiêu đầu thì hai thằng còn đánh trả được, nhưng không lâu sau trở nên yếu thế hơn. Cả người Tuấn Phong đổ đầy mồ hôi, răng cắng chặc, xung quanh cơ thể toát ra một tầng khí nóng hừng hực lại lạnh như băng. Vừa xoay người không cẩn thật bị một tên đấm vào mặt. Có mùi gì đó hơi tanh, máu từ trong khóe miệng chảy ra, đầu óc bỗng dưng quay cuồng lại bị đấm thêm một cái, không trụ được trực tiếp ngã xuống. Hoàng Tiến bị phân tâm quay đầu nhìn lại, cũng bị đấm cho một cái, ôm lấy Tuấn Phong cùng ngã xuống. Mang theo đau đớn, Hoàng Tiến ôm chặc người trong lòng đưa lưng mình đang in từng dấu chân mà bảo vệ.
Tâm trí nửa mê, Tuấn Phong nhận thấy có gì đó ấm áp lắm. Đó là gì? Sao lại rất ngọt ngào. Ấm áp đến mức muốn đám chìm trong cái ôm đó mãi mãi, thật an toàn. Đôi mi không biết từ khi nào đã nhắm lại, cảm giác rất bình yên mà lâu rồi chưa được có.
***
- Ngân Phong -