Thứ mà Hoàng Tiến không mong đợi có ngày cũng tới. Sáng sớm vừa mở mắt thức dậy thì thấy một bóng dáng mà cậu không muốn gặp nhất. Cha nhìn cậu mỉm cười.
- Thức dậy rồi đấy à, muốn ăn gì không?
Hoàng Tiến nhìn người đàn ông lớn tuổi Hoàng Minh trước mắt, hơi cau mày. - Tại sao cha lại đột nhiên quay về?
Ông lấy chén cháo để cạnh giường Hoàng Tiến. - Tại sao ta không được về? Nghe tin con trai mình bị thương nên về không được à?
Cậu nhìn chén cháo không thèm liếc mắt tới người cha xa cách mình lâu nay mà xoay mặt về chỗ khác. - Giờ con không muốn ăn. Cảm ơn đã về thăm con. Cha đi đường chắc mệt lắm rồi nên về nhà nghỉ ngơi, ở đây có thằng Phong lo cho con đủ rồi.
Cha ngồi cạnh giường nhìn cậu, từ phía sau đưa bàn tay của mình đan vào tóc đứa con trai vuốt nhẹ. - Tuấn Phong cũng đã chăm sóc con vài hôm rồi để nó ở nhà đi. Hai cha con ta đã lâu rồi không gặp giờ nên có nhiều chuyện phải nói.
Bàn tay to lớn ấy vuốt ve đầu cậu có cảm giác như mình trở về lúc nhỏ, ấm áp biết bao. Hai hốc mắt dần đỏ lên nhưng vẫn im lặng. Sự im lặng đó như đang bóp nát lấy trái tim cậu, người cha mà mình yêu thương đã không còn thương mình như thời gian trước kia nữa. Thấy đứa con trai cứ thế không nói lời nào, thoáng cái trong lòng thất vọng. Tưởng chừng sẽ được chờ đón, một cái ôm, một nụ cười như còn thuở bé. Nhưng đến cùng chỉ là im lặng. Ông Hoàng Minh rút tay mình về thở dài một hơi, nhìn tấm lưng to lớn của đứa con trai mình. Đúng, đứa con trai ông đã lớn và không còn như xưa nữa.
- Tiến... con vẫn còn giận ta sao?
Câu hỏi quá mức đột ngột khiến cậu không biết nên làm gì. Vẫn yên lặng cho tới khi người ngồi bên cạnh thở dài thêm một hơi, nói tiếp. - Tiến... con trai của ta, nếu con thật sự giận ta thì ta cũng không còn gì giải thích. Nhưng hãy nghe ta nói, chuyện đêm đó thật sự là lỗi của ta, ta không nên say đến thế. Ta không nên nói những lời như thế, và không nên đánh con.
Hốc mắt cậu bây giờ thật sự rất cay, từ trong con ngươi lóng nước đợm ra chút bi thương. Cậu nhớ về cái đêm đó, người cha cậu thương đã bảo cậu không phải con trai của ông, tát một cái vào mặt cậu. Cái tát của người đàn ông to lớn lên khuôn mặt bé nhỏ của đứa trẻ, khiến cậu đau đến muốn ngất đi. Nằm cuộn người trên sàn ôm lấy mặt mình, nức nở khóc như vừa bước ra từ địa ngục, không có cánh nào để phản kháng. Cái cảnh đáng sợ đó khiến cậu suốt cuộc đời không bao giờ quên được. Cậu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi cần được yêu thương, chứ không phải là để trút giận. Những cái hình ảnh đáng sợ năm đó trở thành bóng ma tâm lí của cuộc đời. Cậu không muốn nghe cũng không muốn nói gì cả, kéo mền che cả đầu lại, hai mắt nhắm chặt và rồi một giọt nước mặt lại lặng lẽ rơi xuống. Những năm nay cậu đã cố quên đi rồi, tại sao lại còn cố nhắc lại chứ. Sao không để cho nó theo khói mây đi? Nhìn đứa con trai cứ thế như xé nát tim gan ông, cũng vì việc này mà ông đã hối hận bao năm nay. Ông Hoàng Minh chỉ có duy nhất mỗi một mình Hoàng Tiến là con thôi, chính cậu đã gọi ông là cha, mà ông lại cứ thế tàn nhẫn ra tay với một đứa trẻ. Căn phòng cứ thế cho vào im lặng cho vào những suy nghĩ. Và rồi, giọng nói khàn khàn từ phía trong mền phát ra.
- Vậy chắc lần này cha về không phải chỉ có ý định duy nhất là thăm con thôi đâu. Ngoài ra cha còn muốn gì nữa sao?
Ông không ngờ con trai mình đã lớn thật rồi, còn có thể hiểu được tâm ý của người khác, không biết những năm qua con trai mình đã sống ra sao. Ông mỉm cười: - Chuyện này cũng có thể nói là quan trọng, để thời gian sau này con khỏe hãy bàn.
Cậu kéo mền xuống, quay sang nhìn ông, mày hơi cau lại lộ ra cập mắt ửng đỏ hơi khô. - Cha muốn gì thì cứ nói, con có thể giữ được bình tỉnh cho bản thân mình. Thật sự khiến con tò mò, điều gì quan trọng đến nỗi khiến cha có thể đích thân rồi bỏ nơi đó mà về đây.
Ông ngồi thẳng lưng khuôn mặt một phần nghiêm túc. - Lần này ta về thăm con và muốn nói một chuyện quan trọng. Ta với Hà Uyên dọn về đây sống, sẽ cùng nhau cho con một gia đình trọn vẹn.
Bỗng dưng Hoàng Tiến cười kinh lên một tiếng khi nghe tên người đàn bà đó. - Một gia đình, cha có thể nói thành một gia đình sao? Trên đời này không có một người đàn bà nào tốt cả, từ nhỏ con đã không tin bà ta có thể làm mẹ kế của mình và cho đến bây giờ cũng vậy. Thứ con cần không phải là một gia đình hạnh phúc.
Nhìn Hoàng Tiến ông có chút hổ thẹn. - Hoàng Tiến, ta biết con không thích phụ nữ, mẹ con thật sự là người không tốt. Nhưng không phải trên thế gian này toàn bộ phụ nữ nào cũng không tốt cả. Rồi một ngày nào đó con cũng sẽ tìm được một người phụ nữ của lòng mình để chung sống cả đời thôi.
Hoàng Tiến muốn cười to lên, nhưng vẫn cố nén xuống. Cậu nhìn người cha ngồi trước mặt mình. - Nếu như phụ nữ có thể cho người ta hạnh phúc thì cha đâu có đâu khổ như vậy? Không có phụ nữ thì con vẫn sống được như thường thôi. Năm mười tuổi con biết mình phải làm gì để tự chăm sóc bản thân khi cha không còn ở trong căn nhà đó. Con đã lớn và đã biết mình là gì, con không cần cái người ta gọi là gia đình gì đó từ lâu. Chẳng phải con với thằng Phong sống chung như thế vẫn tốt sao? Và con nghĩ suốt đời này mình luôn như vậy.
Ông vẫn cố thuyết phục sự nhẫn nại của đứa con trai mình. - Con không thể cứ sống như thế, chẳng phải năm nay con đã hai mươi tuổi rồi sao? Một ngày nào đó con cũng phải lấy vợ và rồi sinh con. Con đâu thể cả đời sống như vậy cả đời được?
Mặt cậu đỏ bừng lên tức giận, ngữ khí trở nên chua cay. - Con đã nói là không cần, một người đàn bà bỏ đi theo đàn ông suốt hai mươi năm con cũng không cần. Nếu cha muốn thì cứ làm sao cũng được, cái nhà đó của người, người muốn sao thì làm, muốn đưa ai về thì đưa. Nhưng con nói trước, người mà dẫn phụ nữ về nhà, con sẽ đi, không bao giờ về căn nhà đó nữa.
Đứng trước sự nguy hiếp của con trai mình ông còn biết nói gì thêm nữa, đành phải chịu thua. - Thôi được, muốn sao là con. Ta sẽ không nhắc lại nữa, nhưng con hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Giờ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình mau khỏe.
Hoàng Tiến quay mặt sang nơi khác để lại sự lạnh nhạt cho ông. - Thôi, người về nghỉ ngơi đi. Chỉ cần một mình Tuấn Phong chăm sóc con cũng đủ rồi.
Người đàn ông tuổi đã bốn mươi chín, trên đầu tóc có những sợi hoa râm. Tư thế nhìn đứa trẻ chỉ còn là tuổi tác cứ không còn uy nghiêm như lúc trước. Chắc ông đã già thật rồi. Trước kia, vì người mẹ đã bỏ mình mà dần rồi cậu hận tất cả phụ nữ trên đời này. Đối với họ cậu chỉ chơi đùa cứ không bao giờ thật lòng cả. Người Hoàng Tiến yêu thì không bao giờ có thể đến với cậu. Chắc ông trời đang trêu cuộc đời người khác đấy. Có những thứ gần với mình mà không bao giờ có thể lấy được, chỉ được đứng nhìn chứ không thể chạm, không thể thổ lộ. Kiềm nén mãi rồi cũng có ngày tình yêu ấy sẽ chết dần chết mòn theo. Rồi những thứ cả đời này sẽ không thể nào thay đổi được. Tuấn Phong vừa vào cửa phòng đã ngửi thấy mùi súng nồng nặc của hai cha con họ. Nó mang túi đồ để trên bàn rồi cúi đầu với ông Hoàng Minh.
- Chào chú.
Ông nhìn nó mỉm cười, nụ cười vẫn biết bao là ôn nhu. - Con đến rồi à. Cả ơn con mấy ngày nay chăm sóc con Hoàng Tiến. Hai đứa nói chuyện đi, chú đi đây, tối lại đến. Hai đứa hãy cố mà nghỉ ngơi.
Tuấn Phong nhìn theo bóng lung ông Hoàng Minh đi ra ngoài rồi bước lại ngồi cạnh giường Hoàng Tiến. Con người này đôi khi cố chấp đến mức khiến cho người ta phát hỏa. Nhìn cậu vẫn im lặng không nói gì, cho đến mãi một lúc sau nó mới lên tiếng.
- Mày vẫn còn giận ông ấy sao?
Nghe tiếng người kia, Hoàng Tiến quay sang nhìn, trầm mặt một lát rồi nói. - Không phải vì tao còn giận mà suốt cả cuộc đời này tao không thể chấp nhận cái tình cảnh lúc đó. Cái tát đó, lời nói đó... mày hiểu ý tao mà phải không? Ông ta bảo sẽ đưa người đàn bà đó về nhà, mình biết mà suốt cả cuộc đời tao hận nhất điều gì.
Tuấn Phong cúi đầu không biết nói gì hơn. Đỡ Hoàng Tiến ngồi dậy rồi lấy bàn nhỏ đặt lên, đưa chén cháo qua. - Ăn đi, mau lấy lại sức khỏe. Đừng nghĩ gì nữa cả.
Đưa từng muỗng cháo cò chút ngọt ngào vào miệng rồi quay sang Tuấn Phong bất chợt cười lên một cái. - Cháo mua không có hương vị gì cả, để sau này tao khỏe về sẽ nấu ăn chiêu đãi mày.
Tuấn Phong ngồi bên cạnh lột vỏ quýt từng múi bỏ vào dĩa, thấy lòng ấm áp biết bao. - Nấu chè hạt sen.
Hoàng Tiến nhìn nó cười thêm lớn tiếng. - Tao biết ngay mà mày chỉ thích mỗi thứ ấy.
Tuấn Phong thích nhất ăn món ngọt. Nói chung là tính tình kén chọn, chỉ có mỗi một mình Hoàng Tiến ới hiểu được ý nó thôi. Đưa muỗng cháo cuối cùng vào miệng, Hoàng Tiến lấy khăn lau rồi nhận múi quýt từ Tuấn Phong, có ý trêu ghẹo.
- Hài, được người ta chăm sóc tốt như vầy sẽ có ngày thành heo mất thôi.
Tuấn Phong chả thèm để ý cậu. Từ trong ngăn kéo lấy ra một típ thuốc ngồi xuống cạnh giường. - Đưa mặt đây, tao thoa cho.
Cậu nghe thế liền đưa mặt qua, ánh mắt sáng lên như ác ma sống dậy. Hưởng thụ đôi tay mềm mại mát lạnh của ai đó từng chút từng chút xoa lên. Đôi tay mềm mại hơn cả của con gái, tuy làn da màu mật nhưng những ngón non nớt thon dài. Chỉ cần chạm vào cũng khiến Hoàng Tiến thấy đời mình hạnh phúc lắm rồi. Những vết bần xanh tím trên mặt được đôi tay kia cẩn thận thoa như vậy đã dễ chịu rất nhiều. Lát sau, Hoàng Tiến bày trò cầm lấy típ thuốc đòi thoa lại cho Tuấn Phong. Thấy người kia cứ đòi hoài không đành lòng cự tuyệt nên ngoan ngoãn đưa mặt qua. Hoàng Tiến thấy hài lòng. Bóp lấy một ít thuốc rồi đưa tay lên thoa vết thương cho người kia. Nhìn Tuấn Phong lúc này thật sự rất hiền, khiến cho người ta mát lòng biết mấy. Nhưng càng thoa trong lòng Hoàng Tiến càng tức giận. Cục tức này mà không trả thì không phải thằng Hoàng Tiến nữa, lũ khốn tụi bây đợi đấy. Thoa thuốc xong nhìn lại khuôn mặt mà cậu không nỡ chạm đến kia mà nhói lòng biết mấy. Hôm nay đã là ngày thứ tư Hoàng Tiến nằm viện, khi cử động vết thương còn đau, nhưng nằm mãi người cũng muốn rã rời.
- Tuấn Phong, cho tao ra cùng tao ra ngoài hít thở một tí đi ở đây chán chết rồi.
Tuấn Phong nghe thế, đến đỡ lấy cậu xuống giường, rồi hai thằng cùng đi dạo ngoài hành lang. Nơi này là tầng ba ít có người qua lại, nhìn về phía ngọn cây Hoàng Tiến nở nụ cười vui biết mấy, mấy bữa nay như bị giam lỏng muốn hỏng nó mất rồi. Nhưng điều cậu sung sướng nhất đâu chỉ thế, ỷ lại mình không khỏe cứ dính lấy người Tuấn Phong ăn đậu hủ không ngừng. Đang đứng tựa vào người thằng kia càng quấy, không nhịn nổi mà nhìn chầm chầm vào chiếc cổ thơm ngọt màu mật ong của ai đó ý định muốn liếm một cái. Vừa đưa chiếc lưỡi ẩm ướt ra lúc người kia không chú ý, chưa kịp chạm vào món ngon thì bất chợt một cặp tình nhân đi ngang nhìn hai đứa chầm chầm. Tuấn Phong hiếu kì quay đầu nhìn lại chỉ thấy chiếc lưỡi của ai kia đã chạm vào nơi nhạy cảm của mình, bất giác nó rên nhẹ lên một tiếng. Chưa kịp nói gì đã cho một đạp lên chân thằng bên cạnh đỏ mặt bỏ đi. Hoàng Tiến đứng ôm chân mình, thất tha thất thểu đi theo Tuấn Phong liếc nhìn thằng bé đứng trước cửa một căn phòng ôm bụng cười.
Vừa vào phòng, Hoàng Tiến đã thấy người kia bất cần đời ngồi lướt điện thoại. Cậu không biết nên nói gì, tự mình leo lên giường rồi nằm xuống như một em bé ngoan. Mọi thứ yên lặng đến mức khiến cậu bất an. - Phong? Chuyện lúc nãy, tao không cố ý.
Tuấn Phong dùng ánh mắt như phóng đao giết người liếc qua. - Ngủ đi, không thôi chết sớm đấy.
Cậu không dám mở miệng chỉ yên lặng vén mền nhắm mắt lại. Căn phòng cứ thế nồng nặc mùi thuốc súng, hai thằng không ai nói tiếng nào. Dần dần đưa Hoàng Tiến vào giấc ngủ. Không biết là mơ hay thế nào. Nó nghe tiếng nói của ai đó chuyền nhẹ bên tai, khi mở mắt ra nhìn thấy một người có nụ cười rất đẹp ngồi cạnh giường trò chuyện. Phương Nghi cầm ly nước trên tay uống một chút rồi cười với Tuấn Phong. Hai người nói chuyện vui vẻ đến mức không phát hiện có cặp mắt cứ nhìn họ chầm chầm. Cũng không phải là hai người nói mà chỉ thấy một mình cô nàng độc thoại rồi người kia lâu lâu chen vào đôi câu. Đến cuối cùng Hoàng Tiến mới lên tiếng.
- Không biết là đến thăm bệnh nhân hay đến thăm người chăm bệnh đây.
Phương Nghi đưa ánh mắt long lanh nhìn sang, mỉm cười đến ngọt ngào. - Em đương nhiên là đến thăm bệnh nhân rồi. Anh khỏe chưa?
Tuấn Phong đỡ Hoàng Tiến ngồi dậy. Cậu nhìn cô gái. - Cũng khỏe hơn một chút, hôm nay vết thương đã ít đau rồi.
Nhìn Hoàng Tiến trong lòng cô thấy có chút khó chịu, nhỏ giọng. - Em xin lỗi hai anh. Tại em mà hai anh mới bị bọn chúng làm ra như vầy. Em... em xin lỗi.
Tuấn Phong cau mày. - Không phải lỗi do cô, nếu không có chuyện của cô thì sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm đến chúng tôi thôi.
Phương Nghi nghe thế thấy lòng nhẹ nhõm lên đôi chút, cô nhìn sang Tuấn Phong. - Cảm ơn hai anh.
Ngay giờ phút ấy Hoàng Tiến nhận ra trong ánh mắt cô khi nhìn Tuấn Phong có cảm giác gì đó bất an. Giống như mình sẽ mất đi người nào đó chỉ vì ánh mắt này, khiến cậu càng lúc càng hoảng sợ. Phương Nghi từ trong túi xách lấy ra hai tấm thiệp màu hồng hồng, nở nụ cười trong sáng như hoa dưới nắng sớm.
- Cuối tuần này là sinh nhật của em, tổ chức tại nhà. Nếu khi ấy anh Tiến có thể xuất viện thì đến nhà em chung vui.
Hoàng Tiến nhận lấy hai tấm thiệp mời để lên tủ cạnh giường, rồi cười. - Ngạc nhiên ghê chưa, tới bữa sinh nhật người đẹp anh nhất định sẽ siêu soái đến cho xem.
Vẻ mặt ngượng ngùng, nói thêm đôi câu thì Phương Nghi về, Tuấn Phong đi theo tiễn. Nhìn bóng lưng hai người họ biến mất sau phía cửa nụ cười trên môi Hoàng Tiến cũng mất theo, bất chợt tim cậu một lời cũng không thể nói. Trước kia Tuấn Phong là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng bây giờ khi nó đứng trước mặt người kia, nó không còn như thế. Ít nhất nó không còn khó chịu, đôi khi sẽ mở lời. Không lẽ Tuấn Phong đã có tình cảm với Phương Nghi, một giác quan bí ẩn khác nói với cậu điều đó. Chỉ suy nghĩ đến đây bỗng dưng lòng Hoàng Tiến trở nên chua xót. Nếu việc đó trở thành sự thật thì cậu sẽ đối đầu với cái sự thật này sao đây. Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ tới một ngày như thế. Hoàng Tiến cảm thấy lời cha mình nói đúng, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ cùng một người phụ nữ có một gia đình và Tuấn Phong cũng thế. Cậu ghét nhất là phụ nữ, và người đã khiến cậu trở nên như thế chính là người mẹ mà cậu chưa từng gặp. Vì bà ta mà bao năm nay cậu phỉa chịu biết bao lời nói từ người khác. Sao trong lòng có thứ gì đó thật xa xôi. Những thứ cậu chưa từng nghĩ đến rồi một ngày nó sẽ xuất hiện trước mắt cậu. Cậu sẽ không còn là thằng Hoàng Tiến theo đuôi Tuấn Phong. Và Tuấn Phong sẽ mỗi ngày càng mạnh mẽ chẳng cần sự bảo vệ của cậu nữa. Rồi nó sẽ có đủ khả năng bảo vệ cho người phụ nữ nó yêu. Cùng người nó yêu đi suốt cuộc đời còn lại. Để rồi, trong ký ức của Tuấn Phong, Hoàng Tiến chỉ mãi mãi là một người anh em tốt. Mọi chuyện sẽ như thế đấy, nhưng mà cậu không muốn sẽ có ngày ấy, chỉ cần mình được sống như thế với Tuấn Phong suốt cả đời. Không cần lo lắng, không cần suy nghĩ gì cả. Nhìn bầu trời xanh xuyên qua tầng mây ngoài cửa sổ, Hoàng Tiến tay nắm thành quyền đôi mắt tựa vựa sâu Mariana tìm hoài không đáy, "Tuấn Phong, mày sẽ là của tao, suốt đời này mày chỉ là của mỗi riêng tao."
-Ngân Phong-
- Thức dậy rồi đấy à, muốn ăn gì không?
Hoàng Tiến nhìn người đàn ông lớn tuổi Hoàng Minh trước mắt, hơi cau mày. - Tại sao cha lại đột nhiên quay về?
Ông lấy chén cháo để cạnh giường Hoàng Tiến. - Tại sao ta không được về? Nghe tin con trai mình bị thương nên về không được à?
Cậu nhìn chén cháo không thèm liếc mắt tới người cha xa cách mình lâu nay mà xoay mặt về chỗ khác. - Giờ con không muốn ăn. Cảm ơn đã về thăm con. Cha đi đường chắc mệt lắm rồi nên về nhà nghỉ ngơi, ở đây có thằng Phong lo cho con đủ rồi.
Cha ngồi cạnh giường nhìn cậu, từ phía sau đưa bàn tay của mình đan vào tóc đứa con trai vuốt nhẹ. - Tuấn Phong cũng đã chăm sóc con vài hôm rồi để nó ở nhà đi. Hai cha con ta đã lâu rồi không gặp giờ nên có nhiều chuyện phải nói.
Bàn tay to lớn ấy vuốt ve đầu cậu có cảm giác như mình trở về lúc nhỏ, ấm áp biết bao. Hai hốc mắt dần đỏ lên nhưng vẫn im lặng. Sự im lặng đó như đang bóp nát lấy trái tim cậu, người cha mà mình yêu thương đã không còn thương mình như thời gian trước kia nữa. Thấy đứa con trai cứ thế không nói lời nào, thoáng cái trong lòng thất vọng. Tưởng chừng sẽ được chờ đón, một cái ôm, một nụ cười như còn thuở bé. Nhưng đến cùng chỉ là im lặng. Ông Hoàng Minh rút tay mình về thở dài một hơi, nhìn tấm lưng to lớn của đứa con trai mình. Đúng, đứa con trai ông đã lớn và không còn như xưa nữa.
- Tiến... con vẫn còn giận ta sao?
Câu hỏi quá mức đột ngột khiến cậu không biết nên làm gì. Vẫn yên lặng cho tới khi người ngồi bên cạnh thở dài thêm một hơi, nói tiếp. - Tiến... con trai của ta, nếu con thật sự giận ta thì ta cũng không còn gì giải thích. Nhưng hãy nghe ta nói, chuyện đêm đó thật sự là lỗi của ta, ta không nên say đến thế. Ta không nên nói những lời như thế, và không nên đánh con.
Hốc mắt cậu bây giờ thật sự rất cay, từ trong con ngươi lóng nước đợm ra chút bi thương. Cậu nhớ về cái đêm đó, người cha cậu thương đã bảo cậu không phải con trai của ông, tát một cái vào mặt cậu. Cái tát của người đàn ông to lớn lên khuôn mặt bé nhỏ của đứa trẻ, khiến cậu đau đến muốn ngất đi. Nằm cuộn người trên sàn ôm lấy mặt mình, nức nở khóc như vừa bước ra từ địa ngục, không có cánh nào để phản kháng. Cái cảnh đáng sợ đó khiến cậu suốt cuộc đời không bao giờ quên được. Cậu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi cần được yêu thương, chứ không phải là để trút giận. Những cái hình ảnh đáng sợ năm đó trở thành bóng ma tâm lí của cuộc đời. Cậu không muốn nghe cũng không muốn nói gì cả, kéo mền che cả đầu lại, hai mắt nhắm chặt và rồi một giọt nước mặt lại lặng lẽ rơi xuống. Những năm nay cậu đã cố quên đi rồi, tại sao lại còn cố nhắc lại chứ. Sao không để cho nó theo khói mây đi? Nhìn đứa con trai cứ thế như xé nát tim gan ông, cũng vì việc này mà ông đã hối hận bao năm nay. Ông Hoàng Minh chỉ có duy nhất mỗi một mình Hoàng Tiến là con thôi, chính cậu đã gọi ông là cha, mà ông lại cứ thế tàn nhẫn ra tay với một đứa trẻ. Căn phòng cứ thế cho vào im lặng cho vào những suy nghĩ. Và rồi, giọng nói khàn khàn từ phía trong mền phát ra.
- Vậy chắc lần này cha về không phải chỉ có ý định duy nhất là thăm con thôi đâu. Ngoài ra cha còn muốn gì nữa sao?
Ông không ngờ con trai mình đã lớn thật rồi, còn có thể hiểu được tâm ý của người khác, không biết những năm qua con trai mình đã sống ra sao. Ông mỉm cười: - Chuyện này cũng có thể nói là quan trọng, để thời gian sau này con khỏe hãy bàn.
Cậu kéo mền xuống, quay sang nhìn ông, mày hơi cau lại lộ ra cập mắt ửng đỏ hơi khô. - Cha muốn gì thì cứ nói, con có thể giữ được bình tỉnh cho bản thân mình. Thật sự khiến con tò mò, điều gì quan trọng đến nỗi khiến cha có thể đích thân rồi bỏ nơi đó mà về đây.
Ông ngồi thẳng lưng khuôn mặt một phần nghiêm túc. - Lần này ta về thăm con và muốn nói một chuyện quan trọng. Ta với Hà Uyên dọn về đây sống, sẽ cùng nhau cho con một gia đình trọn vẹn.
Bỗng dưng Hoàng Tiến cười kinh lên một tiếng khi nghe tên người đàn bà đó. - Một gia đình, cha có thể nói thành một gia đình sao? Trên đời này không có một người đàn bà nào tốt cả, từ nhỏ con đã không tin bà ta có thể làm mẹ kế của mình và cho đến bây giờ cũng vậy. Thứ con cần không phải là một gia đình hạnh phúc.
Nhìn Hoàng Tiến ông có chút hổ thẹn. - Hoàng Tiến, ta biết con không thích phụ nữ, mẹ con thật sự là người không tốt. Nhưng không phải trên thế gian này toàn bộ phụ nữ nào cũng không tốt cả. Rồi một ngày nào đó con cũng sẽ tìm được một người phụ nữ của lòng mình để chung sống cả đời thôi.
Hoàng Tiến muốn cười to lên, nhưng vẫn cố nén xuống. Cậu nhìn người cha ngồi trước mặt mình. - Nếu như phụ nữ có thể cho người ta hạnh phúc thì cha đâu có đâu khổ như vậy? Không có phụ nữ thì con vẫn sống được như thường thôi. Năm mười tuổi con biết mình phải làm gì để tự chăm sóc bản thân khi cha không còn ở trong căn nhà đó. Con đã lớn và đã biết mình là gì, con không cần cái người ta gọi là gia đình gì đó từ lâu. Chẳng phải con với thằng Phong sống chung như thế vẫn tốt sao? Và con nghĩ suốt đời này mình luôn như vậy.
Ông vẫn cố thuyết phục sự nhẫn nại của đứa con trai mình. - Con không thể cứ sống như thế, chẳng phải năm nay con đã hai mươi tuổi rồi sao? Một ngày nào đó con cũng phải lấy vợ và rồi sinh con. Con đâu thể cả đời sống như vậy cả đời được?
Mặt cậu đỏ bừng lên tức giận, ngữ khí trở nên chua cay. - Con đã nói là không cần, một người đàn bà bỏ đi theo đàn ông suốt hai mươi năm con cũng không cần. Nếu cha muốn thì cứ làm sao cũng được, cái nhà đó của người, người muốn sao thì làm, muốn đưa ai về thì đưa. Nhưng con nói trước, người mà dẫn phụ nữ về nhà, con sẽ đi, không bao giờ về căn nhà đó nữa.
Đứng trước sự nguy hiếp của con trai mình ông còn biết nói gì thêm nữa, đành phải chịu thua. - Thôi được, muốn sao là con. Ta sẽ không nhắc lại nữa, nhưng con hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Giờ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình mau khỏe.
Hoàng Tiến quay mặt sang nơi khác để lại sự lạnh nhạt cho ông. - Thôi, người về nghỉ ngơi đi. Chỉ cần một mình Tuấn Phong chăm sóc con cũng đủ rồi.
Người đàn ông tuổi đã bốn mươi chín, trên đầu tóc có những sợi hoa râm. Tư thế nhìn đứa trẻ chỉ còn là tuổi tác cứ không còn uy nghiêm như lúc trước. Chắc ông đã già thật rồi. Trước kia, vì người mẹ đã bỏ mình mà dần rồi cậu hận tất cả phụ nữ trên đời này. Đối với họ cậu chỉ chơi đùa cứ không bao giờ thật lòng cả. Người Hoàng Tiến yêu thì không bao giờ có thể đến với cậu. Chắc ông trời đang trêu cuộc đời người khác đấy. Có những thứ gần với mình mà không bao giờ có thể lấy được, chỉ được đứng nhìn chứ không thể chạm, không thể thổ lộ. Kiềm nén mãi rồi cũng có ngày tình yêu ấy sẽ chết dần chết mòn theo. Rồi những thứ cả đời này sẽ không thể nào thay đổi được. Tuấn Phong vừa vào cửa phòng đã ngửi thấy mùi súng nồng nặc của hai cha con họ. Nó mang túi đồ để trên bàn rồi cúi đầu với ông Hoàng Minh.
- Chào chú.
Ông nhìn nó mỉm cười, nụ cười vẫn biết bao là ôn nhu. - Con đến rồi à. Cả ơn con mấy ngày nay chăm sóc con Hoàng Tiến. Hai đứa nói chuyện đi, chú đi đây, tối lại đến. Hai đứa hãy cố mà nghỉ ngơi.
Tuấn Phong nhìn theo bóng lung ông Hoàng Minh đi ra ngoài rồi bước lại ngồi cạnh giường Hoàng Tiến. Con người này đôi khi cố chấp đến mức khiến cho người ta phát hỏa. Nhìn cậu vẫn im lặng không nói gì, cho đến mãi một lúc sau nó mới lên tiếng.
- Mày vẫn còn giận ông ấy sao?
Nghe tiếng người kia, Hoàng Tiến quay sang nhìn, trầm mặt một lát rồi nói. - Không phải vì tao còn giận mà suốt cả cuộc đời này tao không thể chấp nhận cái tình cảnh lúc đó. Cái tát đó, lời nói đó... mày hiểu ý tao mà phải không? Ông ta bảo sẽ đưa người đàn bà đó về nhà, mình biết mà suốt cả cuộc đời tao hận nhất điều gì.
Tuấn Phong cúi đầu không biết nói gì hơn. Đỡ Hoàng Tiến ngồi dậy rồi lấy bàn nhỏ đặt lên, đưa chén cháo qua. - Ăn đi, mau lấy lại sức khỏe. Đừng nghĩ gì nữa cả.
Đưa từng muỗng cháo cò chút ngọt ngào vào miệng rồi quay sang Tuấn Phong bất chợt cười lên một cái. - Cháo mua không có hương vị gì cả, để sau này tao khỏe về sẽ nấu ăn chiêu đãi mày.
Tuấn Phong ngồi bên cạnh lột vỏ quýt từng múi bỏ vào dĩa, thấy lòng ấm áp biết bao. - Nấu chè hạt sen.
Hoàng Tiến nhìn nó cười thêm lớn tiếng. - Tao biết ngay mà mày chỉ thích mỗi thứ ấy.
Tuấn Phong thích nhất ăn món ngọt. Nói chung là tính tình kén chọn, chỉ có mỗi một mình Hoàng Tiến ới hiểu được ý nó thôi. Đưa muỗng cháo cuối cùng vào miệng, Hoàng Tiến lấy khăn lau rồi nhận múi quýt từ Tuấn Phong, có ý trêu ghẹo.
- Hài, được người ta chăm sóc tốt như vầy sẽ có ngày thành heo mất thôi.
Tuấn Phong chả thèm để ý cậu. Từ trong ngăn kéo lấy ra một típ thuốc ngồi xuống cạnh giường. - Đưa mặt đây, tao thoa cho.
Cậu nghe thế liền đưa mặt qua, ánh mắt sáng lên như ác ma sống dậy. Hưởng thụ đôi tay mềm mại mát lạnh của ai đó từng chút từng chút xoa lên. Đôi tay mềm mại hơn cả của con gái, tuy làn da màu mật nhưng những ngón non nớt thon dài. Chỉ cần chạm vào cũng khiến Hoàng Tiến thấy đời mình hạnh phúc lắm rồi. Những vết bần xanh tím trên mặt được đôi tay kia cẩn thận thoa như vậy đã dễ chịu rất nhiều. Lát sau, Hoàng Tiến bày trò cầm lấy típ thuốc đòi thoa lại cho Tuấn Phong. Thấy người kia cứ đòi hoài không đành lòng cự tuyệt nên ngoan ngoãn đưa mặt qua. Hoàng Tiến thấy hài lòng. Bóp lấy một ít thuốc rồi đưa tay lên thoa vết thương cho người kia. Nhìn Tuấn Phong lúc này thật sự rất hiền, khiến cho người ta mát lòng biết mấy. Nhưng càng thoa trong lòng Hoàng Tiến càng tức giận. Cục tức này mà không trả thì không phải thằng Hoàng Tiến nữa, lũ khốn tụi bây đợi đấy. Thoa thuốc xong nhìn lại khuôn mặt mà cậu không nỡ chạm đến kia mà nhói lòng biết mấy. Hôm nay đã là ngày thứ tư Hoàng Tiến nằm viện, khi cử động vết thương còn đau, nhưng nằm mãi người cũng muốn rã rời.
- Tuấn Phong, cho tao ra cùng tao ra ngoài hít thở một tí đi ở đây chán chết rồi.
Tuấn Phong nghe thế, đến đỡ lấy cậu xuống giường, rồi hai thằng cùng đi dạo ngoài hành lang. Nơi này là tầng ba ít có người qua lại, nhìn về phía ngọn cây Hoàng Tiến nở nụ cười vui biết mấy, mấy bữa nay như bị giam lỏng muốn hỏng nó mất rồi. Nhưng điều cậu sung sướng nhất đâu chỉ thế, ỷ lại mình không khỏe cứ dính lấy người Tuấn Phong ăn đậu hủ không ngừng. Đang đứng tựa vào người thằng kia càng quấy, không nhịn nổi mà nhìn chầm chầm vào chiếc cổ thơm ngọt màu mật ong của ai đó ý định muốn liếm một cái. Vừa đưa chiếc lưỡi ẩm ướt ra lúc người kia không chú ý, chưa kịp chạm vào món ngon thì bất chợt một cặp tình nhân đi ngang nhìn hai đứa chầm chầm. Tuấn Phong hiếu kì quay đầu nhìn lại chỉ thấy chiếc lưỡi của ai kia đã chạm vào nơi nhạy cảm của mình, bất giác nó rên nhẹ lên một tiếng. Chưa kịp nói gì đã cho một đạp lên chân thằng bên cạnh đỏ mặt bỏ đi. Hoàng Tiến đứng ôm chân mình, thất tha thất thểu đi theo Tuấn Phong liếc nhìn thằng bé đứng trước cửa một căn phòng ôm bụng cười.
Vừa vào phòng, Hoàng Tiến đã thấy người kia bất cần đời ngồi lướt điện thoại. Cậu không biết nên nói gì, tự mình leo lên giường rồi nằm xuống như một em bé ngoan. Mọi thứ yên lặng đến mức khiến cậu bất an. - Phong? Chuyện lúc nãy, tao không cố ý.
Tuấn Phong dùng ánh mắt như phóng đao giết người liếc qua. - Ngủ đi, không thôi chết sớm đấy.
Cậu không dám mở miệng chỉ yên lặng vén mền nhắm mắt lại. Căn phòng cứ thế nồng nặc mùi thuốc súng, hai thằng không ai nói tiếng nào. Dần dần đưa Hoàng Tiến vào giấc ngủ. Không biết là mơ hay thế nào. Nó nghe tiếng nói của ai đó chuyền nhẹ bên tai, khi mở mắt ra nhìn thấy một người có nụ cười rất đẹp ngồi cạnh giường trò chuyện. Phương Nghi cầm ly nước trên tay uống một chút rồi cười với Tuấn Phong. Hai người nói chuyện vui vẻ đến mức không phát hiện có cặp mắt cứ nhìn họ chầm chầm. Cũng không phải là hai người nói mà chỉ thấy một mình cô nàng độc thoại rồi người kia lâu lâu chen vào đôi câu. Đến cuối cùng Hoàng Tiến mới lên tiếng.
- Không biết là đến thăm bệnh nhân hay đến thăm người chăm bệnh đây.
Phương Nghi đưa ánh mắt long lanh nhìn sang, mỉm cười đến ngọt ngào. - Em đương nhiên là đến thăm bệnh nhân rồi. Anh khỏe chưa?
Tuấn Phong đỡ Hoàng Tiến ngồi dậy. Cậu nhìn cô gái. - Cũng khỏe hơn một chút, hôm nay vết thương đã ít đau rồi.
Nhìn Hoàng Tiến trong lòng cô thấy có chút khó chịu, nhỏ giọng. - Em xin lỗi hai anh. Tại em mà hai anh mới bị bọn chúng làm ra như vầy. Em... em xin lỗi.
Tuấn Phong cau mày. - Không phải lỗi do cô, nếu không có chuyện của cô thì sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm đến chúng tôi thôi.
Phương Nghi nghe thế thấy lòng nhẹ nhõm lên đôi chút, cô nhìn sang Tuấn Phong. - Cảm ơn hai anh.
Ngay giờ phút ấy Hoàng Tiến nhận ra trong ánh mắt cô khi nhìn Tuấn Phong có cảm giác gì đó bất an. Giống như mình sẽ mất đi người nào đó chỉ vì ánh mắt này, khiến cậu càng lúc càng hoảng sợ. Phương Nghi từ trong túi xách lấy ra hai tấm thiệp màu hồng hồng, nở nụ cười trong sáng như hoa dưới nắng sớm.
- Cuối tuần này là sinh nhật của em, tổ chức tại nhà. Nếu khi ấy anh Tiến có thể xuất viện thì đến nhà em chung vui.
Hoàng Tiến nhận lấy hai tấm thiệp mời để lên tủ cạnh giường, rồi cười. - Ngạc nhiên ghê chưa, tới bữa sinh nhật người đẹp anh nhất định sẽ siêu soái đến cho xem.
Vẻ mặt ngượng ngùng, nói thêm đôi câu thì Phương Nghi về, Tuấn Phong đi theo tiễn. Nhìn bóng lưng hai người họ biến mất sau phía cửa nụ cười trên môi Hoàng Tiến cũng mất theo, bất chợt tim cậu một lời cũng không thể nói. Trước kia Tuấn Phong là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng bây giờ khi nó đứng trước mặt người kia, nó không còn như thế. Ít nhất nó không còn khó chịu, đôi khi sẽ mở lời. Không lẽ Tuấn Phong đã có tình cảm với Phương Nghi, một giác quan bí ẩn khác nói với cậu điều đó. Chỉ suy nghĩ đến đây bỗng dưng lòng Hoàng Tiến trở nên chua xót. Nếu việc đó trở thành sự thật thì cậu sẽ đối đầu với cái sự thật này sao đây. Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ tới một ngày như thế. Hoàng Tiến cảm thấy lời cha mình nói đúng, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ cùng một người phụ nữ có một gia đình và Tuấn Phong cũng thế. Cậu ghét nhất là phụ nữ, và người đã khiến cậu trở nên như thế chính là người mẹ mà cậu chưa từng gặp. Vì bà ta mà bao năm nay cậu phỉa chịu biết bao lời nói từ người khác. Sao trong lòng có thứ gì đó thật xa xôi. Những thứ cậu chưa từng nghĩ đến rồi một ngày nó sẽ xuất hiện trước mắt cậu. Cậu sẽ không còn là thằng Hoàng Tiến theo đuôi Tuấn Phong. Và Tuấn Phong sẽ mỗi ngày càng mạnh mẽ chẳng cần sự bảo vệ của cậu nữa. Rồi nó sẽ có đủ khả năng bảo vệ cho người phụ nữ nó yêu. Cùng người nó yêu đi suốt cuộc đời còn lại. Để rồi, trong ký ức của Tuấn Phong, Hoàng Tiến chỉ mãi mãi là một người anh em tốt. Mọi chuyện sẽ như thế đấy, nhưng mà cậu không muốn sẽ có ngày ấy, chỉ cần mình được sống như thế với Tuấn Phong suốt cả đời. Không cần lo lắng, không cần suy nghĩ gì cả. Nhìn bầu trời xanh xuyên qua tầng mây ngoài cửa sổ, Hoàng Tiến tay nắm thành quyền đôi mắt tựa vựa sâu Mariana tìm hoài không đáy, "Tuấn Phong, mày sẽ là của tao, suốt đời này mày chỉ là của mỗi riêng tao."
-Ngân Phong-