Ngày thứ hai của hôn lễ.
Dạ tiệc bắt đầu, khách mời sẽ nhận được lời mời kèm một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng kim loại mỏng và một mã vào khách sạn.
Không gian bên trong được trang trí theo ba màu chủ đạo là đen, trắng và vàng.
Âm thanh, màu sắc, ánh sáng được hòa trộn một cách hoàn hảo tạo nên một bức tranh xa hoa diễm lệ.
Khách khứa đến đây đều là những người có quan hệ thân thiết với hai nhà Từ-Lôi.
Thiên Tuệ từ ngoài bước vào ngay lập tức đã thu hút những ánh mắt thèm thuồng từ các cậu ấm.
Đêm nay cô nhận được lời mời từ cả Lôi Giai Kỳ và Từ Tuấn Hào, cũng dễ hiểu thôi, vì cô là bạ thân của chú rể và là chị em tốt của cô dâu nên bữa tiệc này không thể không có mặt.
Chiếc váy dạ hội màu đen có tùng xòe nhẹ làm tôn lên nước da trắng sứ, phần trước được thiết kế theo kiểu cổ yếm lưng hở làm nổi lên phần xương cánh bướm cân đôi và tấm lưng nuột nà, khuôn mặt kiêu ngạo được mặt nạ che đi một nữa càng làm tăng thêm sự bí ẩn của một con người.
Cô xuất hiện với vẻ ma mị, kiêu kì nhưng bên cạnh lại chẳng có bóng dáng của một tên đàn ông nào càng khiến cho những tên công tử đào hoa càng thêm phấn khích.
Nhưng chẳng ai biết được, sau cái vẻ ủy mị kiêu kì kia, sau cái lớp mặt nạ xinh đẹp kia là một nổi tâm tình không thể nói ra.
Anh có tìm được người mình yêu rồi, cô cũng nên vui cho họ, nhưng sao cứ còn mãi một nỗi buồn vương vấn tận sâu đáy lòng.
Biết làm sao được, cô cũng là con người thôi, có ai thấy người mình yêu đi cùng một người khác mà lòng lại không thấy buồn chứ.
Thiên Tuệ nghĩ và ngửa cổ uống cạn ly vang trắng vừa nhận từ người phục vụ rồi tự cười cho mình tự đa tình.
Thứ chất lỏng lạnh ngắt chảy ngang qua cuống rồi mang theo hơi lạnh lan tỏa đến nơi trái tim, xem ra cũng đến lúc buông bỏ rồi, cười lên thôi.
“Không biết vị tiểu thư đây có thể cho tôi một vinh hạnh để được nhảy cùng cô một điệu?”
Thiên Tuệ vừa đặt chiếc ly về khay phục vụ thì có một bàn tay chìa ra kèm theo một lời mời hoa mĩ.
“Xin lỗi, không.”
Thiên Tuệ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô không có ý định đến đây để nhảy nhót với bất kì ai.
“Cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
Người đàn ông thu lại bàn tay rồi nhướng mày cất giọng lộ rõ vẻ châm biếm.
“vậy thì xem anh đủ trình chơi với tôi không đã.”
Thiên Tuệ một bước quay đi không thèm nhìn lại, những việc như thế này cô đã quá quen rồi.
Đàn ông mà, chỉ cần thấy người đẹp lập tức trở nên phong lưu hẳn.
Cô lại tiếp tục kiếm một góc yên bình để trốn vào.
Ở đây có rất nhiều người nhưng cảm giác cô đơn Cái cảm giác cô đơn giữa cả một biển người đó cứ bám víu lấy cô không chịu buông.
Trên tay Thiên Tuệ lại thêm một ly rượu nữa, cái cảm giác ớn lạnh và một chút vị chát của ly rượu lúc nãy vẫn còn đọng lại trong khoanh miệng.
Cô vừa đưa ly rượu lên chạm môi thì một bàn tay khác lại đưa ra.
“Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
Thiên Tuệ ngước đầu lên rồi cứng nhắc trả lời.
Trước mặt cô là một người đàn ông khoảng hai mươi chín đên ba mươi hai tuổi.
Được Thiên gia nhận nuôi lúc bốn tuổi.
Năm mười tuổi được đầu tư để sang Nhật học.
Năm mười lăm tuổi đậu Đại học Quốc gia Tokyo tại đây, ba năm sau về nước và tiếp tục theo học tại Đại học D.
Sau đó không biết chính xác vì lí do gì mà thay vì làm việc theo chuyên ngành đã học cô lại chuyển sang hoạt động nghệ thuật với nghệ danh RumuorSs.
Sau sáu năm hoạt động trong giới mộ điệu đã có một fandom riêng cho mình tên là Truth và một thương hiệu thời trang riêng mang tên RAT.”
Người đàn ông mặt mày không chút biến sắc, ngữ điệu âm trầm nói tiếp.
“Tôi nói có câu nào sai không? Yukiko Natusmi, hậu duệ đời thứ sáu mươi hai của gia tộc Natusmi.”
Thiên Tuệ nghe xong lập tức dừng bước, đáy mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc.
Để biết được cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Từng học ở đâu? Nghề nghiệp hiện tại như thế nào? Thì rất đơn giản, chỉ cần lên mạng gõ vài chữ là ra, thậm chí để biết được cô là con nuôi của Thiên gia cũng chỉ cần điều tra một chút là được, còn việc biết được cô là hậu duệ đời của Natusmi thì gần như là không thể.
Không lẽ tên này có liên quan đến việc thông tin của gia tộc bị rò rỉ.
Rốt cục thì anh ta đang có âm mưu gì?
“Tôi chỉ muốn làm bạn nhảy của cô đêm nay thôi, không cần đề phòng tôi như thế.”
Thấy cô đứng lại đó, người đàn ông khẽ cười nhạt rồi nói.
Anh ta thong thả bước lại gần cô hơn, bàn tay lại một lần nữa lịch thiệp đưa ra.
Trên người anh ta phảng phất một mùi ấm áp kèm chút vị cay nhẹ đặc trưng của gỗ tuyết tùng đi đôi với một chiều cao vuột trội là cho người đứng đối diện có một cảm giác vững chãi, rất an toàn.
Khuôn mặt bị che mất một nữa nhưng vẫn đủ để người khác thấy được đằng sau lớp mặt nạ vàng ánh kim đó là một khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc.
“Anh đây là...?”
Thiên Tuệ thu lại ánh mắt kinh ngạc của mình, lấy lại tinh thần rồi không vội đẩy hắn ra mà nhàn nhã buông hạ một câu.
“Tôi là kẻ thương thầm em.”
Hắn cong môi nở một nụ cười tà mị rồi hôn lên mu bàn tay cô.
Thiên Tuệ nghe xong lập tức dựng tóc gáy.
Cô đã hai mươi tám mùa xuân rồi chứ chẳng phải vài nàng mười bảy, mưới tám tuổi mà nuốt trôi cái câu sến súa tận cùng đó.
“Một ly?”
Cô điều chỉnh một chút lại tâm trạng, đưa ngón trỏ lên chạm môi mình cười nhạt rồi thuận tay lấy một ly vang khác, huơ huơ trước mặt người đàn ông.
“Tôi có thể?”
Hắn cười nhạt cầm lấy chiếc ly trong tay cô rồi ngửa cổ uống cạn.
Bàn tay to lớn lại một lần nữa chìa ra trước mặt cô.
Thiên Tuệ đặt tay mình lên mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Người đàn ông nắm lấy, mỉm cười một chút rồi dìu cô đến giữa hội trường trước ánh mắt của hàng trăm con người.
Bước chân hai người hòa theo nhạc một cách điệu nghệ.
Từng nhịp gần xa tạo nên một cảm giác rất mờ ám.
Cô ngước mắt lên nhìn người bạn nhảy của mình mà vô tình lại va phải ánh mắt cua nam nhân đó.
“Khách sạn Heaven, phòng , tám giờ tối mai tôi sẽ đợi em, không cần phải tìm lại chiếc ly đó đâu.”
Hắn lợi dụng nhịp nhảy mà thì thầm vào tai cô đôi ba chữ.
Cái trò dễ thương lúc nãy của cô vốn đã bị hắn nhìn thấu từ lúc đầu.
Đầu tiên, cô giả nai vô thức đặt ngón tay lên môi như đang suy nghĩ nhưng thực tế là để son dính lên tay.
Tiếp theo cô dùng chính bàn tay đó mà cầm ly rượu đưa cho anh, mục đích chính là để son từ ngón tay dính sang phần thân ly.
Khi anh nhận lấy ly để uống thì sẽ vô tình để lại dấu vân tay ở thân ly hoặc nếu anh kẹp thân ly giữa hai ngón tay thì cũng để lại vân môi.
Cuối cùng cô chỉ cần ra hiệu với phục vụ để riêng chiếc ly đó hoặc sau khi điệu nhạy kết thúc cô có thể tìm ra nó bằng dấu son trên thân và lấy dấu vân tay hoặc vân môi đi điều tra là xong.
Vì số lượng khách mời được tính toán rất kĩ nên đồ và dụng cụ ăn uống ở đây chỉ có thể thừa chứ không bao giờ bị thiếu nên cô cũng chẳng lo chiếc ly được đánh dấu đó bị người ta đem đi rửa.
Thiên Tuệ nghe xong thì cười khổ, xem ra lúc nãy cô hành động có chút lộ liễu quá rồi nhỉ, bị hắn nhìn thấu không sót một mẩu nào.
“Tần thiếu cũng thích chơi đùa với con nhà lành quá đó.”
Thiên Tuệ cong môi cười nhạt.
Lúc hắn đưa tay ra lần thứ hai để mời cô nhảy thì cô đã nhận ra dấu đeo nhẫn trên ngón áp út.
Kinh tế của thành phố K này bị chi phối bởi bốn tập đoàn kinh tế, bao gồm Tần-Từ-Vương-Tiêu.
Bốn tập đoàn này đều xuất phát từ gia đình có truyền thống nên hầu hết đầu có ‘bảo vật gia truyền’ để ấn định người thừa kế.
Dấu đeo nhân trên tay anh ta rất đặc biệt, nhìn vào có thể thấy đây là một loại nhẫn bản to ở vị trí đính đá có trổ một chữ ‘tài’, nó chính là đặc trưng của Tần gia.
Người đứng trước mặt cô chính xác là người thừa kế của Tần thị-Tần Thiên Hàn.
chữ tài: 才.