Một ngày sau hôn lễ của Bạch Uyển Nhi và Vương Thịnh Quân, những dòng thông tin dài ngoằn của đám cưới chưa hạ nhiệt thì cộng đồng mạng lại thêm một phen chấn động trước thông tin Thiên Tuệ và Thiên Kỳ chỉ là con nuôi bị bại lộ.
Lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều khi đếm cả Thiên thị cũng bị lôi vào.
Tin tức Thiên Kỳ vừa trở về nhằm cứu vớt giá cổ phiếu đang rơi thảm hại của Thiên thị thì tin này ập đến.
Không còn cách nào khác Thiên Thanh Lữ cũng đành công bố sự thật cho giới truyền thông.
Sẽ không có gì là nghiêm trọng nếu trước đây Thiên Tuệ không bị dính sacandal trà xanh, nhưng bây giờ thì khác, trong mắt công chúng cô chính là hình ảnh điển hình cho câu ‘đũa mốc chòi mâm son’.
Căn nhà vốn yên bình của cô bây giờ cũng oằn mình chống lại sự xâm phạm của cánh nhà báo, không biết vì lí do gì mà nơi này đã bị lộ ra ngoài.
Một số antifan quá kích đã ném rác thậm chí là đá vào nhà cô.
Vườn hoa xinh đẹp của cô cũng bị nát bấy.
Tần Thiên Hàn cũng vì việc này mà bị thương vô số lần.
Thiên Tuệ cẩn thận dùng bông tẩm, sát trùng vết thương ở tay cho Tần Thiên Hàn.
Sáng nay bọn phóng viên và anti quá kích vẫn kiên trì ở ngoài cổng, chỉ cần thấy người ra vườn thì lập tức nhôn nháo lên, người thì ném rác, người thì gào thét gọi tên hoặc chửi rủa.
Anh vừa ra ngoài xem xét tình hình thì bị một ai đó ném một chai thuỷ tinh vào trong, không cẩn thận mà bị thương ở tay.
Thiên Tuệ nhìn vết thương trên tay anh mà trong lòng ruột gan như đổ nhào.
Cô cứ làm con ốc sên suốt ngày trốn trong vỏ ốc như thế cũng không phải là cách, chuyện này không còn là của riêng cô nữa, nó đã ảnh hưởng đến anh và của Thiên gia.
Cô cần có trách nhiệm hơn với chuyện này.
“Thiên Hàn, người phụ nữ mà ba anh nghĩ là mẹ của Doãn Bối Ưu chính xác là ai, anh biết không?”
Thiên Tuệ nghiêm túc hỏi anh, bây giờ nói cho anh biết cô mới chính xác là vị hôn thê của anh chắc chắn là chưa muộn.
“Không rõ lắm, chỉ biết đó là một người phụ nữ Á Đông nhưng không phải là người Trung Quốc, hơn nữa tính cách cũng rất dịu dàng, khuôn mặt thanh thoát, khí chất quý tộc ngút trời.”
“Anh không biết gì thêm? Ví dụ như tên, tuổi.”
Thiên Tuệ gặn hỏi.
“Không nhớ.”
Tần Thiên Hàn lắc đầu nhìn cô.
Anh gặp người phụ nữ ấy chỉ một lần duy nhất vào năm anh vừa tròn ba tuổi nên chỉ có thể nhớ được những ấn tượng của bản thân về người đó.
“Anh biết em không phải là con của Thiên gia rồi nhỉ?”
Thiên Tuệ cất hộp y tế rồi quay lại chỗ Tần Thiên Hàn, nhẹ nhàng ôm cổ anh từ đằng sau.
Tần Thiên Hàn không nói gì, chỉ gật đầu.
Chuyện này anh đã biết từ lâu.
“Anh tin vào thiên duyên tiền định chứ?”
Thiên Tuệ nhìn anh một lúc rồi mới lên tiếng.
“Duyên sẽ đứt nếu ta không giữ, dù có là duyên tiền định.”
“Mẹ của em là Keiko Natusmi, cô út của gia tộc đời thứ .
Chồng bà ấy là một người Hoa gốc Anh.
Mặc dù bị phản đối rất nhiều nhưng bà vẫn kiên quyết kết hôn cũng người đàn ông ấy và không ai hiểu được lí do cả.
Bà mang thai lần đầu sinh ra một cặp song sinh là em và Thiên Kỳ, gia đình cũng không hạnh phúc cho lắm.
Khi em lên hai tuổi thì người đàn ông đó ngang nhiên mang một người phụ nữ họ Tố về nhà, lúc đó mẹ em đang mang thai lần thứ hai đã được tám tháng, là một đứa con trai.
Và bi kịch bắt đầu từ giây phút ấy, người phụ nữ đó cho người đến rạch bụng bà ấy, moi lấy thai nhi và bóp chết đứa bé ngay trước mắt em, họ không nề hà việc chúng em chỉ là hai đứa trẻ mà thẳng tay bắt chúng em phải nhìn thấy cảnh mẹ mình bị hành hạ đến sống không bằng chết.
Không lâu sau người phụ nữ đó mang thai, bào thai là một bé gái.
Sau khi sinh ra mang họ của ông ta lấy tên là Bối Ưu trong khi chúng em đến một cái tên cũng không có.”
Nói đến đây Thiên Tuệ dừng lại một chút.
“Người phụ nữ họ Tố đó tên là Ái Nhi, còn người đàn ông đó mang họ Doãn.
Trớ trêu thay một người lại là chồng, một người lại là bạn thân.
Anh hiểu mà, đúng không?”
“Ý em là mối hôn sự của hai nhà Tần-Doãn vốn không tồn tại mà thay vào đó là của Tần gia và Natusmi.”
Tần Thiên Hàn nghe xong có chút ngạc nhiên, nhìn người phụ nữ đang ôm cổ mình rồi nói.
“Vâng, có thể là hơi khó tin nhưng chốt lại vấn đề là người vợ đầu tiên của Doãn Tư Đình là mẹ của em, nói cách khác thì em hoặc là Thiên Kỳ mới chính là hôn thê của anh, không phải Doãn Bối Ưu.”
Thiên Tuệ vùi đầu vào hõm vai anh, nũng nịu trả lời.
“Thảo nào em lại một mực nhắm vào Doãn gia như thế.”
Tần Thiên Hàn không vội đấy cô ra mà chỉ xoa nhẹ đầu cô như sủng vật cần được cưng chiều.
“Em đâu có lộ liễu như thế.”
“Nhìn là biết, không cần phải ra tay mới nhận ra.”
Sau vài lần anh thấy cảnh Thiên Tuệ gặp Doãn Bối Ưu thì anh đã nhận ra điều này.
Trong ánh mắt cô như muốn lột da người đối diện.
Đúng thật là Thiên Tuệ của anh không thân thiện gì mấy với người lạ nhưng cũng không đến nổi phải nhìn người ta như thế, nên anh đã rút ra kết luận rằng cô và Doãn gia nói chung và Doãn Bối Ưu nói riêng chắc chắn có sự tình không thể nói..