Trong phòng làm việc riêng của mình, Vương Thịnh Quân đang loay hoay với hồ sơ xin việc.
Hoà Ái vốn là bệnh viện có tiếng nên cũng chẳng khó hiểu gì mấy khi mỗi năm lại có rất nhiều người đến đây để có cơ hội thực tập và làm việc tại đây, được bước vào một môi trường làm việc hàng đầu trong giới, được học tập làm việc với những con người ưu tú trong ngành, được phát triển tài năng một cách tốt nhất, cũng chính vì đều đó mà không phải ai cũng có thể đeo thẻ, mặc đồng phục của bệnh viện Hoà Ái một cách dễ dàng.
Ngay cả anh cũng thế, Vương Minh Triết-anh trai của anh là cổ đông lớn nhất của bệnh viện cũng chẳng dám lên tiếng xin cho em trai mình đi cửa sau, từ vị trí của bác sĩ thực tập năm hai mươi hai tuổi đó đến mười năm sau có thể leo lên chiếc ghế viện trưởng mà không cần sự giúp đỡ từ gia đình thì đã là rất ngoạn mục.
Công việc này luồn đi giữa ranh giới sự sống và cái chết, chỉ cần dao mổ đi lệch một li cũng có thể khiến một người rời nhân thế nên việc chọn những con người có đầy đủ khả năng để vào nghề cũng là rất khó.
Vương Thịnh Quân quay nhẹ cây bút trong tay, chống cằm một lúc rồi lại tiếp tục quay quay cây bút, cẩn thận lật từng trang, đọc từng chữ trong hồ sơ của từng người.
Năm đó, anh trở về bệnh viện Hoà Ái sau ba năm sang Mĩ học nâng cao.
Vừa về đến nhà, anh đã nhận được một bức thư từ trường đại học mà anh từng theo học, họ muốn mời anh tham gia lễ tốt nghiệp của khoá sinh viên đó với tư cách là sinh viên có thành tích cao của khoá trước.
Anh không có lí do nào để từ chối nên đành phải đến buổi lễ.
Anh không ngờ rằng, năm đó, tại ngôi trường đó, chính trong khoảnh khác đó đã xuất hiện người có thể làm thay đổi anh về sau này.
Một cô sinh viên trong bộ đồ cử nhân tay cầm tấm bằng đại học bước lên sân khấu dõng dạc đọc to lời tuyên thề ngành y.
Ánh sáng xung quanh tập trung hết vào gương mặt non nớt của cô sinh viên đó biến cô thành một thiên thần toả sáng trong đêm, ngoại hình nhỏ bé tưởng chừng rất mong manh nhưng ngữ điệu vô cùng dứt khoát hùng hồn đọc rõ từng chữ khiến người ngồi dưới không khỏi dựng tóc gáy.
Một thiên thần nhỏ bé năm đó đã vô tình gieo vào bên trong anh một hạt giống cảm xúc kỳ lạ.
Bỗng bên ngoài có tiếng hai y tá nói chuyện với nhau kéo anh về thực tại.
“Bệnh nhân phòng có chuyển biến xấu rồi, nhưng tôi không liên lạc được với Bác sĩ Bạch.”
“Cậu thử liên lạc bằng số điện thoại cá nhân thử xem, nếu không được thì...”
Cô y tá chưa kịp nói xong thì Vương Thịnh Quân đã xuất hiện.
“Giao cho người khác xử lí, bác sĩ Bạch bận việc.”
Nói rồi anh cởi áo blouse ném vào bên trong và chạy ra khỏi bệnh viện.
Ca chiều sẽ bắt đầu từ lúc tám giờ sáng và kết thúc vào lúc bốn giờ chiều, bây giờ là hơn chín giờ sáng nhưng Bạch Uyển Nhi vẫn chưa xuất hiện tại bệnh viện, cô là người ham chơi nhưng cũng rất có quy củ, không bao giờ đến trễ luôn là tôn chỉ của cô.
Không lẽ đã có chuyện.
Vương Thịnh Quân lái xe ra khỏi hầm rồi lao nhanh trên đường, anh đưa tay mở bảng điều khiển rồi cho xe tự động lái còn mình thì tìm xem xe của Bạch Uyển Nhi đang ở đâu.
Một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình, khoảng cách không xa lắm, chậm thì ba phút sẽ đến kịp.
Vương Thịnh Quân đánh lái vào một hẻm nhỏ rồi nhấn mạnh chân ga hết mức.
Tuy là đường hẹp lái với tốc độ cao sẽ rất nguy hiểm, với việc là một bác sĩ, anh không cho phép mình coi thường tính mạng con người như thế nhưng trong trường hợp này thì khác, anh xin mạn phép một lần chỉ đơn giản là Vương Thịnh Quân, chồng của Bạch Uyển Nhi.
Lẽ ra anh nên đưa cô đến nơi an toàn thay vì để cô tự mình lái xe đi lung tung như thế.
Chiếc xe dừng bánh tại một căn nhà hoang bên đường.
Vương Thịnh Quân gửi địa chỉ cho một người rồi bước vào trong.
Đây là một căn nhà đã bỏ hoang từ rất lâu rồi, bên trong thỉnh thoảng còn có chuột chạy qua chạy lại, Vương Thịnh Quân cẩn thận bước lên tầng ba.
Khung cảnh đập vào mắt anh là Bạch Uyển Nhi nằm trên nền đất bị hai tên đàn ông lạ mặt giữ chặt tứ chi, trên thân không còn một mảnh vải, một tên khác đang cầm máy quay chĩa về phía cô, hắn rà kĩ máy quay lên người cô, cố gắng ko để lọt một vùng da nào.
Bạch Uyển Nhi dùng hết sức mình vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, hai kia là quá sức đối với cô.
Vương Thịnh Quân lao vào nện cho tên cầm máy một phát vào mặt, nhân tiện ném hắn ra ngoài cửa sổ.
Hai tên kia buông Bạch Uyển Nhi ra rồi xông về phía anh, Vương Thịnh Quân vẫn rất điềm tĩnh né từng cú đánh và sẵn tay bẻ luôn hai chân chúng.
Anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra mặc vào cho Bạch Uyển Nhi đang ngồi co rúc phía góc tường rồi bế bổng cô ra ngoài.
Một đám người chạy lên thấy anh bước xuống thì lập tức dừng bước.
“Quay lưng lại, kẻ nào dám nhìn, móc mắt kẻ đó.”
Vương Thịnh Quân mất bình tĩnh mà quát lên với họ.
“Cậu ba, còn hai tên trong đó thì giải quyết như thế nào?”
Một người trong số đó lên tiếng.
“Còn nói được là được.”
Anh liếc nhẹ vào căn phòng đó, nó vẫn truyền đến tiếng rên rỉ của hai tên kia, còn người lúc nãy cầm máy quay thì bị ném thẳng xuống từ tầng ba nếu hên thì còn giữ được mạng nhưng chung quy lại thì cũng không thể thoát.
Vương Thịnh Quân đặt Bạch Uyển Nhi vào ghế sau, nhẹ nhàng chỉnh sao cho cô nằm một cách thoải mái nhất.
Cơ thể cô nóng một cách bất thường, vùng vẫy nhiều cũng sẽ khiến cho mặt đỏ hồng vào có thể nóng lên nhưng không đến mức này.
Anh đặt vài ngón tay lên cổ tay cô rồi nhíu mày khó chịu.
Không sai vào đâu được, cô bị cho uống thuốc kích thích, thảo nào anh chỉ ôm cô từ trong đó ra nhưng toàn thân đã có phản ứng.
“Khát...nước.”
Bạch Uyển Nhi khó khăn mở miệng, bây giờ miệng lưỡi không chỉ đắng ngắt mà còn rất khô rát, toàn thân khó chịu như có đàn kiến bò trên người.
Anh lấy chai nước trong hộc rồi cẩn thận cho cô uống từng chút một.
Xong việc anh ngồi vào ghế trước và bắt đầu lái, tay nhanh chóng bấm một dãy số gọi.
“Thuốc an thần, nhà tôi.”
Anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi tắt máy để tập trung lái xe.
Sau lưng anh vẫn là cô với gương hơi thở dồn dập bức rứt.
Vương Thịnh Quân không đưa cô đến bệnh viện mà về thẳng biệt thự.
Bây giờ mà đưa cô đến bệnh viện chắc chắn tình hình sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, không thể để những người ở đó thấy tình trạng của cô như thế này được, hơn nữa khi đến đó họ cũng chỉ cho cô uống thuốc an thần để hãm dục chứ chẳng có gì khá hơn cả.
Anh bế cô thẳng lên phòng rồi đặt cô ngay ngắn trên giường lớn.
Từ lúc anh phát hiện ra cô đến khi về đến nhà thì cô chẳng có chút phản kháng nào, anh để như thế nào thì vẫn giữ nguyên như thế đó, anh để nằm thì nằm, ngồi thì ngồi chứ không hề la quấy.
Xem ra cô vẫn còn chút tỉnh táo cuối cùng, vần còn kiềm chế được nên không làm loạn.
Vương Thịnh Quân ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận đưa tay kéo khoá áo khoác trên người cô xuống.
Bạch Uyển Nhi đang nhắm mắt bình tâm thì cảm nhận có gì đó không ổn, cơ thể cô không những ngày càng nóng mà còn ngứa ngáy khó chịu.
Cô nắm lấy tay anh không cho anh cởi áo khoác trên người mình ra.
Dù biết đó là áo của anh nhưng trên người cô ngoài nó ra thì không còn gì cả.
“Tôi mượn một chút.”
Bạch Uyển Nhi mở to đôi mắu đỏ quạch lên rồi khó chịu lên tiếng, cổ họng cô bây giờ như bị một lớp màn khô rát bám quanh, nói năng rất khó khăn.
Vương Thịnh Quân nghe xong thì cũng chẳng có biểu tình gì nhiều mà lập tức thả tay ra.
“Thưa cậu ba, có người mang thuốc đến cho cậu.”
Từ bên ngoài có tiếng người làm nói vọng vào.
Vương Thịnh Quân nghe xong thì lập tức đứng dậy rồi mở hé cửa, lấy xong thuốc anh lại chỗ Bạch Uyển Nhi đỡ cô ngồi dậy rồi đưa thuốc cho cô.
“Uống vào rồi ngủ đi, tôi cho em nghỉ một ngày.
Lần sau có đi đâu thì nói với tôi để tôi đưa đi.”
Vương Thịnh Quân nhìn cô uống xong thuốc rồi mới an tâm đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở cô vài điều.
Anh vừa đóng cửa phòng và quay đầu lại thì bắt gặp ngay gương mặt hầm hầm của Vương phu nhân nhìn mình.
“Mẹ...mẹ đến đây làm gì?”
Vương Thịnh Quân có chút giật mình khi bà xuất hiện ở đây, anh đang cố gắng nhẹ nhàng im lặng, thậm chí không dám ở trong phòng lâu vì sợ làm cô khó chịu nên mới phải ra ngoài này.
“Vương Thịnh Quân, con được lắm, con bé mới gả vào Vương gia chưa được một tháng đã xảy ra chuyện, con chăm sóc con bé kiểu gì thế hả? Ở Bạch gia con bé là con cưng vàng ngọc thì ở Vương gia con bé cũng là như thế, con hiểu chưa? Suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào bệnh viện, không lo vợ con gì cả.
Đừng quên là chính con là người muốn nhắc lại mối hôn sự này.”
Vương phu nhân vừa thấy con mình ra khỏi phòng thì lập tức đánh vào đầu anh một cái rõ đau, bà còn không quên xả cho anh thêm một tràng tức giận và đẩy anh trở ngược vào trong.
Bên trong phòng, Bạch Uyển Nhi khó chịu lăn qua lăn lại trên giường, sau khi uống thuốc an thần mà Vương Thịnh Quân đưa cho thì tình trạng không những không giảm mà còn nóng hơn rất nhiều lần.
Vương Thịnh Quân bị Vương phu nhân đẩy vào trong cũng chẳng biết làm gì nên đành đến xem tình hình của Bạch Uyển Nhi nhưng chẳng còn thấy cô trên giường.
Đúng ra sau khi uống thuốc thì cô sẽ cảm thấy dễ buồn ngủ, sao có thể chạy lung tung được.
Anh dời tầm mắt sang phòng tắm đang sáng đèn, bên trong còn vọng ra tiếng xả nước.
“Này, lên tiếng trả lời đi.”
Vương Thịnh Quân gõ nhẹ lên lớp của kính rồi nói.
Xả nước lạnh quả thật có thể khiến người ta tỉnh táo hơn nhưng chỉ là trong một khoảng thời gian, nếu tắm bằng nước lạnh lâu sẽ dễ nhiễm lạnh, huống gì cô đã uống thuốc rồi nên rất dễ ngủ quên trong đó.
“Bạch Uyển Nhi, còn tỉnh không? Lên tiếng trả lời đi.”
Anh đứng bên ngoài sốt ruột hỏi.
Bây giờ mà cô bị bệnh nữa chắc mẹ anh sẽ phanh thây anh ra luôn.
“Nếu không lên tiếng thì tôi vào đấy.”
Cánh cửa phòng tắm được mở ra.
Bạh Uyển Nhi ngồi ngay dưới vòi sen để nước chảy thẳng vào mặt mình, trên cổ đã xuất hiện những vết cào cấu, không những thế, trên bàn tay cũng đã xuất hiện vài vết cắn, cô đưa nhìn anh với một chút mơ hồ.
Vương Thịnh Quân nheo mắt nhìn cô một lúc, những phản ứng như thế này thì có chút không đúng, lúc nãy anh chỉ được nhận thuốc đã được bóc vỏ và một ly nước từ người làm, nói chính xác hơn là viên thuốc đó không hẳn đã là thuốc anh thần như yêu cầu.
Lúc nãy mẹ anh cũng đã có một hành động hơi kì lạ là đẩy anh vào trong, nếu như là bình thường thì bà ấy lôi anh ra ngoài để cô nghỉ ngơi và dạy bảo một trận.
Vậy không lẽ mẹ anh là người đổi thuốc của cô.
Anh lặng người nhìn cô một lúc rồi bước đến tắt nước và bế bổng cô ra ngoài.
Bạch Uyển Nhi nằm trong tay anh bắt đầu cơ nhưng phản ứng mạnh mẽ hơn với sự tiếp xúc không lường trước này.
Cô vọng nhẹ hai tay qua cổ anh, cánh môi hồng nhuận lần mò tìm đến và dừng lại ở môi.
Từng chút từng chút một, từng ngón tay mảnh khảnh luồn sâu vào bên trong lớp áo sơmi dịu dàng vuốt ve thân thể của người bên cạnh.
Vương Thịnh Quân nuốt một ngụm nước bọt rồi thở dài, anh vốn không nên để cô ra ngoài bay nhảy một mình.
...!
Bạch Uyển Nhi nặng nề kéo mí mắt lên.
Đập vào mắt cô là căn phòng quen thuộc, bên cạnh là Vương Thịnh Quân đang gõ bàn phím lạch cạch bên cạnh.
“Dậy rồi?”
Vương Thịnh Quân chẳng thèm liếc mắt sang nhìn cô mà hỏi một câu cho có lệ.
“Chưa đâu, tôi còn đang ngủ.”
Bạch Uyển Nhi vừa ngồi dậy thì một cơn đau nhức từ hạ thân truyền đến.
Từ dòng kí ức ùa về như gió mùa thu.
Từng chút một đập thẳng vào tâm hồn mong manh của cô.
Trong tai cô vẫn còn chút dư âm của một giọng nói trầm khàn, hơi thở thô cát.
‘Tôi là Vương Thịnh Quân, là chồng hợp pháp của em, nhớ rõ đó cho tôi.’
‘Trong bất kỳ tình huống nào, tôi cũng không hi vọng em có phản ứng sinh lý với bất kỳ ai ngoài tôi, kể cả đàn ông hay phụ nữ’
‘Ngoan đi rồi nó là của em.’
“Bây giờ thì tỉnh ngủ chưa?”
Vương Thịnh Quân gập máy tính lại rồi quay sang chỗ cô nằm và hỏi.
“Rồi.”
Bạch Uyển Nhi lấy lại một chút bình tĩnh.
Cô với anh là vợ chồng, dù muốn hay không thì chuyện này cũng sẽ xảy ra.
Ít nhất người giúp cô giải thuốc cũng là anh chứ không phải một tên ất ơ nào ngoài đường.
‘Dù sao cũng chỉ là một tấm màng và vài giọt máu thôi, cũng không đáng để đặt trong lòng.’
Cô cố đánh suy nghĩ của mìn sang một hướng khác rồi khoác áo choàng tắm lên, cố lê xác vào phòng vệ sinh.
Vương Thịnh Quân nhìn theo bóng lưng cô mà ánh mắt tỏ rõ thái độ không vui.
Đoạn phim được đám người đó quay lại anh cũng đã xem qua, tiếc rằng không thêm được chút thông tin gì.
Bọn chúng làm việc có mục đích rõ ràng nên chắc chắn phải có người đứng đằng sau và một động cơ thúc đẩy.
Xem ra thì trong khoảng thời gian này, anh không nên rời mắt khỏi cô vợ mình rồi..