Nó hí hửng và leo lên bàn làm bài tập. Lần này nó sẽ không phạm một sai lầm khủng khiếp như hôm naynữa, chắc chắn thế. Nó làm cáivèo cái là xong vì hôm nay bài tậpkhông nhiều và cũng khá dễ.
Tuy là đã được đứa em gái nó hết sức tin tưởng hiến kế nhưng lòng nó vẫn có chút lo ngại.Nó vui thật, nhưng lại cảm thấy hơi sợ. Ngỡ đâu cô giáo hỏi nguyên nhân nó làm vậy thì sao, rồi nó sẽ trả lời như thế nào,... Vân vân câu hỏi hiện lên trong đầu nó và chúng bắt đầu làm nó thấy hoảng.
Nó mon men đến cạnh đứa em gái của nó, em nó đang đọc sách( cấm có ai được làm phiền Nhi- em gái nó khi Nhiđang đọc sách, kể cả mẹ). Nó mạnh bạo lên tiếng:
- Nhinè! Tao có chuyện muốn hỏi!
Đúng với dự đoán ban đầu của nó, Nhigầm lên và hét vào mặt nó như là nó vừa mới làm một chuyện gì đó khủng khiếp lắm ý:
- BỘ BÀ KHÔNG NHÌN THẤY LÀ NGƯỜI TA ĐANG BẬN HẢ! HỎI CÁI GÌ MÀ HỎI HOÀI VẬY! BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐỘNG NÃO HAY SAO! CÁI CON NHỎ HÀN NGỌC CHẾT TIỆT NÀY!
Trời đất, em nó dám gọi luôn tên của nó, lại còn gầm lên với nó nữa. Nó sợ đến mức toàn thân lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Nó cứng họng không nói được gì, chỉ biết ngồi đó bịt tai hoảng sợ. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao khi đứng trước Nhi, nó lại có cảm giác mặc cảm và tội lỗi đến như vậy.
Hình như Nhinhận ra được nỗi sợ của nó nên vặn bớt volume lại và hỏi:
- Sao? bà tìm tui muốn hỏi gì thì hỏi lẹ, tui còn bận.
Khỏi nói cũng biết em nó bận cỡ nào, nó lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ:
- Thế cô giáo hỏi nguyên nhân thì tao phải trả lời làm sao? Tao thấy hơi sợ đó mày!
- Tui cũng bó tay với bà! Cô giáo hỏi thì nói mình không thích, vậy là được. Có cô giáo nào rảnh tới mức đi tìm hiểu đời tư của học sinh cơ chứ!
Nghe vậy nó cũng thấy an tâm đôi chút...nhưng nó vẫn thấy lo lo, không phải lo cô giáo mà là lo về một điều gì đó mà chính nó cũng không biết. Nó tức giận, ném gối cái bịch xuống sàn rồi đắp chăn đi ngủ.
Nhi lại nhìn nó và tiếp tục im lặng....Nó ngốc thật đấy......
Hôm nay nó lại tiếp tục mơ, một giấc mơ giống hôm qua nhưng lại có cái khác lạ: nó mơ thấy mình nhìn thấy đôi mắt ngày hôm qua một lần nữa, nhưng trong đôi mắt ấy lại là sự giận dữ, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người nhìn có thể bị đóng băng ngay khi nhìn vào đó. Rồi có một chuyện gì đó rất khủng khiếp, rất khủng khiếp đã xảy ra...Nó hét lên: Á! Nó bật dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra từng đợt làm nó rùng mình. Thì ra nó lại mơ...nhưng...nó đã mơ thấy cái gì nhỉ...Nó không nhớ được và cũng không muốn nhớ. Vì nó có cảm giác, cái nó mơ thấy là một thứ rất rất khủng khiếp.
Nó nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Chà, bây giờ đã hơn 5h rồi sao. Đêm trôi qua nhanh thật. Nó lật chăn, đi xuống nhà tìm nước, đột nhiên nó thấy khát quá.
Qua cái cửa sổ, nó lại một lần nữa thấy bóng đêm trong con phố, và nó càng sợ hơn. Nhưng bất chợt, có một ánh đèn gần nhà nó bật sáng. Nó đứng đó một hồi lâu và thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ánh đèn đó cứ như là thứ bao che và giúp nó vượt qua sợ hãi vậy...Nó bỗng nhiên có cảm nhận như thế...
Nó hí hửng và leo lên bàn làm bài tập. Lần này nó sẽ không phạm một sai lầm khủng khiếp như hôm naynữa, chắc chắn thế. Nó làm cáivèo cái là xong vì hôm nay bài tậpkhông nhiều và cũng khá dễ.
Tuy là đã được đứa em gái nó hết sức tin tưởng hiến kế nhưng lòng nó vẫn có chút lo ngại.Nó vui thật, nhưng lại cảm thấy hơi sợ. Ngỡ đâu cô giáo hỏi nguyên nhân nó làm vậy thì sao, rồi nó sẽ trả lời như thế nào,... Vân vân câu hỏi hiện lên trong đầu nó và chúng bắt đầu làm nó thấy hoảng.
Nó mon men đến cạnh đứa em gái của nó, em nó đang đọc sách( cấm có ai được làm phiền Nhi- em gái nó khi Nhiđang đọc sách, kể cả mẹ). Nó mạnh bạo lên tiếng:
- Nhinè! Tao có chuyện muốn hỏi!
Đúng với dự đoán ban đầu của nó, Nhigầm lên và hét vào mặt nó như là nó vừa mới làm một chuyện gì đó khủng khiếp lắm ý:
- BỘ BÀ KHÔNG NHÌN THẤY LÀ NGƯỜI TA ĐANG BẬN HẢ! HỎI CÁI GÌ MÀ HỎI HOÀI VẬY! BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐỘNG NÃO HAY SAO! CÁI CON NHỎ HÀN NGỌC CHẾT TIỆT NÀY!
Trời đất, em nó dám gọi luôn tên của nó, lại còn gầm lên với nó nữa. Nó sợ đến mức toàn thân lẩy bẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Nó cứng họng không nói được gì, chỉ biết ngồi đó bịt tai hoảng sợ. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao khi đứng trước Nhi, nó lại có cảm giác mặc cảm và tội lỗi đến như vậy.
Hình như Nhinhận ra được nỗi sợ của nó nên vặn bớt volume lại và hỏi:
- Sao? bà tìm tui muốn hỏi gì thì hỏi lẹ, tui còn bận.bg-ssp-{height:px}
Khỏi nói cũng biết em nó bận cỡ nào, nó lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ:
- Thế cô giáo hỏi nguyên nhân thì tao phải trả lời làm sao? Tao thấy hơi sợ đó mày!
- Tui cũng bó tay với bà! Cô giáo hỏi thì nói mình không thích, vậy là được. Có cô giáo nào rảnh tới mức đi tìm hiểu đời tư của học sinh cơ chứ!
Nghe vậy nó cũng thấy an tâm đôi chút...nhưng nó vẫn thấy lo lo, không phải lo cô giáo mà là lo về một điều gì đó mà chính nó cũng không biết. Nó tức giận, ném gối cái bịch xuống sàn rồi đắp chăn đi ngủ.
Nhi lại nhìn nó và tiếp tục im lặng....Nó ngốc thật đấy......
Hôm nay nó lại tiếp tục mơ, một giấc mơ giống hôm qua nhưng lại có cái khác lạ: nó mơ thấy mình nhìn thấy đôi mắt ngày hôm qua một lần nữa, nhưng trong đôi mắt ấy lại là sự giận dữ, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người nhìn có thể bị đóng băng ngay khi nhìn vào đó. Rồi có một chuyện gì đó rất khủng khiếp, rất khủng khiếp đã xảy ra...Nó hét lên: Á! Nó bật dậy, mồ hôi lạnh tuôn ra từng đợt làm nó rùng mình. Thì ra nó lại mơ...nhưng...nó đã mơ thấy cái gì nhỉ...Nó không nhớ được và cũng không muốn nhớ. Vì nó có cảm giác, cái nó mơ thấy là một thứ rất rất khủng khiếp.
Nó nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Chà, bây giờ đã hơn h rồi sao. Đêm trôi qua nhanh thật. Nó lật chăn, đi xuống nhà tìm nước, đột nhiên nó thấy khát quá.
Qua cái cửa sổ, nó lại một lần nữa thấy bóng đêm trong con phố, và nó càng sợ hơn. Nhưng bất chợt, có một ánh đèn gần nhà nó bật sáng. Nó đứng đó một hồi lâu và thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ánh đèn đó cứ như là thứ bao che và giúp nó vượt qua sợ hãi vậy...Nó bỗng nhiên có cảm nhận như thế...